➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bóng tối.
Bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.
Sơ Tranh cảm giác mình đang đứng, nhưng không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì...
Đổi vị diện rồi?
Cô chỉ đập bàn điều khiển thôi mà, không đến mức như thế chứ?!
"Vương bát đản?"
【 Tiểu tỷ tỷ, ta ở đây. 】 Âm thanh thanh thúy của Vương Giả vang lên trong đầu.
"Ta đang ở đâu? Thẻ của ta đâu? Treo chưa?"
【 Còn đang trong phòng nhỏ đấy. 】 Vương Giả nhịn nhẫn: 【 Thẻ người tốt cũng rất ổn, chưa treo, yên tâm. 】
Còn đang ở trong phòng nhỏ, vậy tại sao cô không thấy gì?
Không biết Sơ Tranh bổ não cái gì rồi, đáy lòng kinh hãi: "Có phải ta mù không?"
【... Tiểu tỷ tỷ, ngài không cần nghĩ loạn, ngài ổn lắm, bây giờ đang trong chương trình khởi động lại, ngài rất nhanh có thể nhìn thấy đấy. 】
Chương trình khởi động lại?
Cái vị diện nát gì đây?
【 Tiểu tỷ tỷ à, bối cảnh vị diện này của chúng ta chính là trò chơi này nha, cô cứ khăng khăng muốn làm vậy làm gì, cô nói xem cô cần gì phải thế? 】 Vương Giả nói lời thấm thía.
Cô chơi hỏng bối cảnh luôn rồi, đây là chuyện quái gì chứ!
Không thể im lặng làm một tên phá gia sao!
"Ngộ nhỡ ta có thể đi ra ngoài thì sao?" Sơ Tranh không phục lắm.
【... 】Cô từng thấy kịch bản tận thế cầu sinh đột nhiên chuyển thành kịch bản đô thị vườn trường ngọt ngào chưa? Tiểu tỷ tỷ cô là quá ngây thơ hay đơn thuần muốn gây sự hả!!
Giận tím người.
Muốn yên tĩnh.
Vương Giả không nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trực tiếp che giấu.
Không biết qua bao lâu, bóng tối trước mắt Sơ Tranh dần dần tản ra, lúc này cô đang đứng trên đường phố trong phòng nhỏ.
Bốn phía có không ít người chơi qua đường, mỗi người bọn họ nói chuyện, nhìn qua không có gì khác biệt so với bình thường.
Sơ Tranh: "..."
Đậu... má!
Chỉnh lý chính là quay ngược thời gian của toàn bộ phòng nhỏ sao?
Đây là kéo ngược lại mà Vương bát đản thường dùng à?
【 Tiểu tỷ tỷ, căn cứ theo quan sát của ta, chắc không phải là kéo ngược lại, mà là sửa chữa ký ức của tất cả người chơi, cũng khôi phục theo phòng mô phỏng ban đầu của cả phòng nhỏ. 】
Tựa như chữa trị trong trò chơi, thời gian vẫn tiến về phía trước, chẳng qua người chơi bị xóa số liệu, bản đồ khôi phục nguyên trạng.
"Vậy tại sao ta còn nhớ rõ?" Thẻ người tốt sẽ không quên ta luôn rồi chứ? Vậy chuyện trước đó ta làm không phải lãng phí thời gian rồi sao?
【... 】Chuyện này còn phải nói sao? Bởi vì cô có một con hack to bự là ta ở đây nè!!
Sơ Tranh hoài nghi thẻ người tốt quên mất mình, vội vàng chạy qua nhà hàng của Tây Mộ.
Tây Mộ vừa lúc đẩy cửa đi ra, hắn liếc mắt một cái liền thấy Sơ Tranh, vài bước đi xuống bậc thang, kéo cánh tay cô: "Em không sao chứ?"
"Anh chưa mất trí nhớ?"
Tây Mộ lắc đầu.
Khi ở phòng điều khiển, sau khi Sơ Tranh phá hủy bàn điều khiển, hắn rất nhanh liền lâm vào một mảnh bóng tối.
Chờ đến lúc nhìn thấy ánh sáng lần nữa, chính là ở trong cửa hàng của hắn.
"Chương trình sửa chữa kia, chắc hẳn chính là khôi phục lại nơi này." Kí ức của người chơi bị xóa, mấy con quái vật kia không thấy tung tích, tường phòng hộ của phòng mô phỏng có lẽ cũng khôi phục rồi.
Kết quả này, chứng minh cho dù bọn họ làm thế nào cũng không thể rời khỏi nơi này.
"Chúng ta đi thêm lần nữa." Sơ Tranh nói.
"??"
Sơ Tranh hùng hổ đến "ngân hàng", có người còn đang ở trong "ngân hàng" làm nghiệp vụ, mấy nhân viên đứng quầy kia thấy Sơ Tranh hùng hổ đi qua, ngay lập tức lui về phía sau.
Những người chơi còn lại mờ mịt nhìn bọn họ, tình huống gì đây?
"Xem ra các người cũng nhớ rõ." Ngữ khí Sơ Tranh lạnh lẽo: "Các người đưa tôi vào, hay là tôi tự đi vào?"
Nhân viên quản lý: "..."
"Còn... còn có lựa chọn khác không?"
Sơ Tranh không có thiện ý quét mắt nhìn người kia: "Các người chết rồi tôi đi vào."
"Chọn A!"
Nhân viên quản lý trăm miệng một lời.
-
Lần thứ tư bóng đêm xuất hiện trên đường phố, Sơ Tranh xác định bối cảnh này có lẽ không đổi được, phá hư thì chương trình của phong nhỏ sẽ chỉnh lý.
Mấu chốt là chương trình sửa chữa kia không có biện pháp ngăn cản...
Có điều không sao cả.
Chơi trò chơi thôi mà!
Làm sao có thể hạn chế phát huy được!
Lúc Sơ Tranh bước vào "ngân hàng" một lần nữa, mấy nhân viên quản lý đều muốn khóc rồi.
"Cô đừng đến nữa có được không, cô cũng thấy rồi, kết quả đều giống nhau!!"
Bọn họ không muốn cứ bị chỉnh lý hết lần này tới lần khác.
Hai tay Sơ Tranh đút túi, vào trong quầy, ngựa quen đường cũ mở cánh cửa thông vào buồng điều khiển ra: "Tôi chỉ đi xem xem, không quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục."
Quản lý viên: "..." Bọn họ tiếp tục cái gì chứ!
Cô là ma quỷ à?
Tại sao không thể chỉnh lý cô luôn đi!!
Chương trình sửa chữa chỉ khi phòng nhỏ sắp mất đi mới có thể khởi động, cho nên Sơ Tranh không động đến phòng nhỏ, bắt đầu sửa loạn quy tắc của phòng mô phỏng.
Sự thật chứng minh Sơ Tranh đúng.
Thế là mỗi ngày nhân viên quản lý đều có thể nhìn thấy Sơ Tranh, còn đúng giờ hơn cả bọn họ đi làm.
Nhân viên quản lý: "..."
Rốt cuộc ai mới là nhân viên quản lý đây!
Tại sao cô vào phòng điều khiển còn thuần thục hơn cả bọn họ thế!
Nếu không phải đánh không lại cô...
Thôi bỏ đi, làm việc nào.
Sơ Tranh nghiễm nhiên trở thành người cầm đầu nhân viên quản lý, ngày nào cũng lúc ẩn lúc hiện trong "ngân hàng".
Những người chơi còn lại không biết sao Sơ Tranh lại trà trộn vào đoàn nhân viên quan chức đến quen thuộc như vậy, có điều không trở ngại bọn họ ném ánh mắt hâm mộ kính phục qua.
Đừng nhìn thái độ phục vụ của người trong "ngân hàng" vô cùng tốt, mặc kệ hỏi cái gì cũng đều mỉm cười, trên thực tế đám người này căn bản sẽ không qua lại với người chơi.
"Tôi có một vấn đề." Sơ Tranh đứng bên cạnh nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tóc ngắn mỉm cười hỏi: "Ngài có vấn đề gì ạ?"
"Vân Thu Thủy chết như thế nào?"
"Cô ta không phải do ngài giết sao?"
"Cô lừa quỷ đấy à?" Trước kia lấy chuyện này lừa phỉnh ta, bây giờ còn đem chuyện này ra lừa phỉnh ta, cho rằng ta dễ bị lừa à?
"..."
Nữ sinh tóc ngắn nói: "Khi Vân Thu Thủy đi ra đã bị trọng thương, bởi bì trị liệu không kịp thời, mất quá nhiều máu mà chết."
Bọn họ chỉ dựa theo mệnh lệnh trước đó mà hành động, biết giữa cô và Vân Thu Thủy có mâu thuẫn, giá họa cho cô, lấy đó mà diệt trừ cô.
Ai biết được...
Người còn chưa diệt trừ được, bây giờ bọn họ đều rơi vào tay giặc rồi.
Sơ Tranh gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt có chút tan rã, dường như đang suy nghĩ xem lời của nữ sinh tóc ngắn là thật hay giả, một lúc lâu sau cô mới rời đi.
Sơ Tranh ra khỏi ngân hàng, Tây Mộ đang đứng bên ngoài chờ cô.
"Chơi đã rồi?"
Sơ Tranh không nói chuyện, đi qua nắm tay Tây Mộ đi về phía cửa hàng bên kia.
Thanh niên thấy bọn họ trở về, mang vẻ mặt đau khổ tiếp đón: "Ông chủ, Sơ Tranh tiểu thư, Kỷ Hữu Đường đến rồi..."
"Anh Tây Mộ, em gái nhỏ." Kỷ Hữu Đường vẫy tay với bọn họ, gương mặt đầy ý cười.
"Cậu tới đây làm gì?" Giữa hai đầu lông mày Tây Mộ đều mang vẻ bực bội.
"Đến thăm anh Tây Mộ nha." Kỷ Hữu Đường kéo cằm, nháy mắt vài cái: "Một ngày không gặp như cách ba thu."
"..."
Tên biến thái Kỷ Hữu Đường này tuyệt đối là đang ngấp nghé thẻ của ta!!
Không thể nhịn!
Giờ đánh chết hắn tốt hơn hay đánh hắn cho đến chết thì tốt hơn đây.
Kỉ Hữu Đường làm Tây Mộ buồn nôn xong, chỉnh lại thần sắc ngay ngắn: "Gần đây hai người đang làm gì vậy? Lúc nào cũng chạy qua ngân hàng nát kia, bên trong có thứ gì tốt?"
Chuyện phát sinh trước đó, Kỷ Hữu Đường rõ ràng không biết.
Gần đây Sơ Tranh hay chạy qua ngân hàng, Tây Mộ đi cùng với cô, thái độ của đám kia nhân viên quản lý kia còn rất huyền bí, cho nên Kỷ Hữu Đường mới thấy kì quái.
"Liên quan gì đến cậu." Tây Mộ chỉ vào cửa tiễn khách: "Cút!"
"Đáng ghét, thô lỗ với người ta như vậy."
Tây Mộ bị Kỷ Hữu Đường làm cho ghê tởm chịu không nổi, ánh mắt dần nhần nhiễm lên vẻ tàn khốc: "Cút không?"
"Cút thì cút nè." Kỷ Hữu Đường chỉ đến xem xem hai người này đang làm cái quỷ gì thôi, bây giờ không nghe ngóng được gì, đáy lòng vẫn có chút không cam tâm, một bước quay đầu ba lần di chuyển ra bên ngoài: "Anh Tây Mộ, anh thật sự không nói với em à? Nói không chừng em có thể giúp đó -"