➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỳ nghỉ lễ ngày mồng 1 tháng 5.
Đỗ Hạ đã trở lại Đỗ gia thời gian dài như vậy, Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân, nhân cơ hội này, mang Đỗ Hạ đi tham gia một chút hoạt động trong giới hào môn.
Đỗ Hạ không lớn lên trong hào môn, cho dù đã học qua một chút lễ nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không theo kịp những thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã được học, lúc đầu cũng làm ra không ít trò cười.
Những người kia cũng không muốn làm bạn với Đỗ Hạ.
Cho dù trở ngại mặt mũi của Đỗ gia, mặt ngoài thì hòa hòa khí khí chào hỏi, nhưng quay người lại bắt đầu chỉ trỏ.
Đỗ Hạ đã nghe thấy nhiều lần.
Nhưng mà đây không phải trường học, đáy lòng Đỗ Hạ trừ phẫn nộ thì cũng chỉ còn lại tự ti.
Đương nhiên còn có oán hận.
Cô ta quy kết hết thảy những chuyện này lên người Sơ Tranh.
Nếu như không phải bọn họ trao đổi thân phận, thì bây giờ cô ta sẽ không như vậy, đối diện với mấy người này, cũng sẽ không đến mức không thể nào thích ứng như vậy.
Đáng lẽ cô ta cũng sẽ giống như bọn họ, ưu nhã hào phóng, đoan trang tú lệ, được người tán thưởng.
"Đó chính là Đỗ Hạ à."
"Ai, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, thật sự là còn cẩu huyết hơn cả tiểu thuyết."
"Đỗ Sơ Tranh kia thật đáng thương..."
"Đáng thương cái gì chứ, vốn cũng không phải của cô ta mà."
"Đỗ Hạ, bên này..."
Có người bất mãn hỏi: "Cậu gọi cô ta làm gì."
"Cùng nhau chơi đùa chút đi." Nữ sinh gọi Đỗ Hạ cười nói, trong con ngươi lại lóe ra mấy phần giảo hoạt: "Dù sao cũng nhàm chán."
Đỗ Hạ mặc lễ phục màu trắng, nhưng làn da cô ta không được trắng cho lắm, lễ phục đúng là rất đẹp, nhưng người mặc lên lại chẳng đẹp đến thế.
Đỗ Hạ đi đến trước mặt đám người này, không vênh mặt lên như một con nhỏ côn đồ, ngược lại học các thiên kim tiểu thư ở đây, cười không lộ răng chào hỏi.
Đây là Đỗ phu nhân dạy cô ta.
Không thể giống như trước đây...
Đỗ Hạ cũng muốn sớm hòa hợp vào trong vòng này, rất nghiêm túc học hỏi.
Nhưng rơi vào trong mắt người khác, đại khái chính là tinh túy còn chưa nắm giữ được, chỉ học được ở mặt ngoài, không có khí chất kia, làm ra ngược lại nhìn rất không phóng khoáng.
"Tôi tên là Đường Tiểu Tình, trước đó bác gái từng giới thiệu rồi đấy." Nữ sinh gọi Đỗ Hạ tự giới thiệu.
Đỗ Hạ nhớ kỹ cô ta: "Xin chào."
Đường Tiểu Tình giống như quen thuộc kéo cô ta: "Tôi giới thiệu cho cô một chút, đây là Lư Tiểu Tiểu. Đây là..."
Đường Tiểu Tình rất nhanh liền giới thiệu xong xuôi tất cả mọi người.
Đều là con gái, cảm giác xa lạ rất nhanh biến mất, dưới sự lôi kéo của Đường Tiểu Tình, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
"Đỗ Hạ, người bị trao đổi với cô, Đỗ... A, không đúng, cô ta không phải họ Đỗ, cô ta họ gì nhỉ?"
Nghe thấy có người nhắc đến Sơ Tranh, Đỗ Hạ lập tức nói: "Nhan."
Nữ sinh nói chuyện kia tiếp tục hỏi: "Nhan Sơ Tranh bây giờ vẫn học cùng một trường học với cô à?"
"Ừ."
"Cô ta sống thế nào?"
"Cũng như thế thôi." Ở trước mặt những người này, Đỗ Hạ không muốn nói đến chuyện cha Nhan mẹ Nhan nghèo cho lắm.
Dù sao như thế cũng sẽ bại lộ trước kia cô ta sinh sống trong hoàn cảnh như vậy.
"Nghe nói trước kia cô sống rất gian khổ." Lư Tiểu Tiểu tò mò: "Cha mẹ nuôi cô làm gì thế?"
"..."
"Nghe nói chỗ ở trước kia của cô vừa nát vừa cũ?"
"..."
Sắc mặt Đỗ Hạ từng chút từng chút trở nên khó coi, nhưng những người này càng hỏi càng hăng say, giống như cảm thấy rất hứng thú với cuộc sống của người nghèo vậy.
"Được rồi được rồi, các cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì."
Đường Tiểu Tình là người dẫn đầu tiểu đoàn thể này, cô ta nói chuyện, mấy cô gái còn lại lập tức không hỏi nữa.
"Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ tò mò thôi mà." Đường Tiểu Tình kéo Đỗ Hạ: "Đi thôi, chúng ta sang bên kia."
Đại khái là bởi vì Đường Tiểu Tình giải vây cho mình, Đỗ Hạ không khỏi nhiều thêm mấy phần hảo cảm với Đường Tiểu Tình.
Nhưng đối với đề tài của bọn họ, Đỗ Hạ không dung nhập vào được.
Bọn họ không phải nói về xa xỉ phẩm thì chính là trò chuyện về đồ trang điểm, mà những thứ kia, có rất nhiều thứ Đỗ Hạ chưa từng nghe qua.
"Đỗ Hạ, tôi nhớ được trước kia Nhan Sơ Tranh có một chiếc đồng hồ hiệu Constantin, mười mấy vạn đấy, bác trai không mua cho cô sao?"
Đỗ Hạ nghe không hiểu từ tiếng Anh kia, nhưng cô ta nghe thấy mười mấy vạn đằng sau.
Mười mấy vạn...
Nụ cười của Đỗ Hạ hơi cứng ngắc: "Mua rồi, tôi không mang."
Bộ dạng này của cô ta, nữ sinh ở đây đại khái đã hiểu ra gì đó, dồn dập nhịn cười.
Nhưng lúc này lực chú ý của Đỗ Hạ không đặt ở trên người bọn họ, nên cũng không chú ý tới.
-
Đỗ Hạ và đám nữ sinh kia tách ra, tìm được Đỗ phu nhân đang nói chuyện phiếm với một đám phu nhân khác.
"Mẹ."
Đỗ phu nhân: "Bảo bối, sao thế."
Ánh mắt những người kia đưa tới làm Đỗ Hạ không thoải mái lắm, cô ta kéo Đỗ phu nhân đi sang bên cạnh: "Mẹ, cha mẹ mua cho Nhan Sơ Tranh một chiếc đồng hồ mười mấy vạn tệ à?"
Đỗ phu nhân nhíu mày: "Cái đó là... Là mua vào dịp sinh nhật nó."
Lúc ấy Nhan Sơ Tranh vẫn là con gái bảo bối của Đỗ gia, mua cho con gái một chiếc đồng hồ mười mấy vạn, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Đỗ phu nhân tiếp tục nói: "Đang ở trong nhà đấy, không để nó mang đi, nếu con thích, về mẹ sẽ đưa cho con."
"Con không muốn dùng đồ cô ta từng dùng." Trên mặt Đỗ Hạ lộ vẻ căm ghét: "Con muốn cái mới."
Đỗ phu nhân cảm thấy mình nợ Đỗ Hạ, đau lòng cho đứa con gái này, cũng không chần chờ: "Được được được, bảo cha con mua."
Lúc này Đỗ Hạ mới vừa lòng thỏa ý.
Đỗ phu nhân kéo Đỗ Hạ: "Con trông thấy cậu thanh niên bên kia không?"
Đỗ Hạ nhìn theo hướng Đỗ phu nhân chỉ, bên kia có một nam sinh anh tuấn soái khí, đang nói chuyện với người khác.
So với những nam sinh trong trường học, thì căn bản không cùng một đẳng cấp.
Đỗ phu nhân: "Đó là Bùi thiếu, tuổi tác tương tự như con, để mẹ dẫn con sang làm quen một chút."
"Mẹ!" Đỗ Hạ mở to mắt.
Đỗ phu nhân cho là Đỗ Hạ thẹn thùng, trấn an cô ta: "Không sao, chỉ là làm quen một chút, về sau đi lại nhiều hơn, nếu có thể đáp lên quan hệ với Bùi gia, thì công việc làm ăn sau này của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều."
Đỗ Hạ bị Đỗ phu nhân kéo qua.
Yến hội ngày hôm nay chính là do Bùi gia tổ chức, Đỗ phu nhân kéo Đỗ Hạ đi qua nói chuyện, Bùi thiếu làm tiểu chủ nhân, dù thế nào cũng không thể từ chối.
Bùi thiếu rất dễ nói chuyện, đối với nữ sinh cũng vô cùng lễ phép, gương mặt luôn luôn mỉm cười.
Đỗ Hạ chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như thế, lập tức không phân được đông tây nam bắc gì nữa.
"Thiếu gia, tiên sinh gọi ngài lên." Có người tới gọi Bùi thiếu.
Bùi thiếu nói xin lỗi với Đỗ phu nhân và Đỗ Hạ: "Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa."
Chờ Bùi thiếu đi theo người rời đi, Đỗ Hạ mới như có thể thở.
"Hạ Hạ, sao thế?"
"Mẹ..." Sắc mặt Đỗ Hạ đỏ lên, tránh khỏi ánh mắt của Đỗ phu nhân.
Đỗ phu nhân cười hai tiếng, cũng không tiếp tục hỏi, dời chủ đề đi.
Ngay khi Đỗ Hạ nói chuyện với Đỗ phu nhân, ánh mắt cô ta liếc qua quét đến một bóng người, biểu cảm lập tức biến đổi: "Mẹ, đó không phải là Nhan Sơ Tranh sao?"
Đỗ phu nhân nhìn sang theo, quả nhiên nhìn thấy Sơ Tranh trong đám người.
Một mình cô đứng ở trong đám người, mặc trên người một chiếc váy màu nhạt, thiết kế bó eo, váy vừa vặn dài quá gối, lộ ra đường cong bắp chân trôi chảy xinh đẹp.
Tóc tùy ý búi lên, tóc còn dư thì xõa sau ót, đơn giản lại xinh đẹp.
Thanh thanh lãnh lãnh đứng ở đó, làm cho người ta không nhịn được mà quan sát, nhưng lại không dám tùy ý tới gần.
"Tại sao cô ta lại ở đây?"
Đỗ Hạ biết loại yến hội này, cần có thư mời mới có thể đi vào được.
Bây giờ cô là con gái của Nhan gia, gia đình nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường kia, sao có thể có thư mời của kiểu yến hội này được.
Cô làm sao mà trà trộn vào được?