Chương 1600: Anti-fan vô địch (31)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Mặc Linh 03-07-2023 22:27:03

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Chỗ An Tịch nuôi một con chó, hầu như ngày nào Sơ Tranh cũng tới. Ngoài miệng nói là đến thăm hắn, nhưng An Tịch cảm thấy rõ ràng cô đến để vuốt ve chó. "Nếu không em mang nó về nuôi mấy ngày đi?" An Tịch thử đề nghị. Tiểu Hồng Hoa rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn là được, cho nên An Tịch cũng không sợ Sơ Tranh không biết nuôi. Sơ Tranh: "..." Anh điên rồi sao! Tại sao ta phải nuôi thứ phiền toái như vậy! Sơ Tranh đường đường chính chính nói: "Em muốn nuôi anh." Choang —— Cái ly trong tay An Tịch trực tiếp đập xuống đất, nước cũng vung đầy đất. An Tịch hoảng hốt đứng lên, tìm đồ vật dọn dẹp sạch sẽ nước đọng. An Tịch tránh đi câu nói này của Sơ Tranh, chuyển đến đề tài khác. Sơ Tranh: "..." Ba lần rồi! Không có lần sau! Sơ Tranh mặt không cảm xúc sờ Tiểu Hồng Hoa một lát, đợi đến lúc trời tối, đứng dậy rời đi. Tiểu Hồng Hoa lưu luyến không rời đưa cô ra tới cửa, An Tịch bảo Sơ Tranh chờ một chút, hắn trở về phòng lấy hai cây kẹo que đưa cho cô. Sơ Tranh: "..." Ăn kẹo cái gì! Trẻ con mới ăn kẹo! Sơ Tranh nhét kẹo vào trong túi, trước khi An Tịch kịp phản ứng, kéo hắn hôn một cái, sau đó tiêu sái rời đi. An Tịch: "..." Thật lâu sau An Tịch mới sờ lên nơi bị Sơ Tranh hôn qua, chậm chạp đóng cửa lại. - Cuối tháng mười hai, gió lạnh thấu xương. Sơ Tranh đứng trong gió, tâm tình u buồn nhìn về nơi xa. Trời lạnh như vậy không ở trong nhà nằm làm con cá muối, thẻ người tốt lại muốn hẹn cô ra ngoài, quả thực là điên rồi! Hơn nữa hắn còn đến muộn! Có quan niệm thời gian không? Sơ Tranh bị gió thổi đến rất khó chịu, nhìn thời gian, quyết định đợi thêm một phút nếu An Tịch còn không đến, cô sẽ đi. Một phút đếm ngược đi qua rất nhanh, Sơ Tranh nhìn con số nhảy trên màn hình, cô cất di động đi, nói đi là đi. "Sơ Tranh." Giọng nói của An Tịch từ trong đám người truyền đến. Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại, nghiêng người nhìn ra phía sau. An Tịch mặc quần áo màu trắng gạo, đeo khẩu trang, chạy từ trong đám người tới. "Phù..." An Tịch chạy đến trước mặt Sơ Tranh, thở ra một ngụm: "Thật xin lỗi, anh đến muộn." "Biết là tốt rồi." "..." An Tịch kéo khẩu trang xuống, trên gương mặt trắng nõn hiện ra màu đỏ ửng, hắn quẫn bách hỏi: "Em đợi anh rất lâu sao?" "Không có." Sơ Tranh không quá kiên nhẫn: "Anh hẹn em đến đây làm gì?" An Tịch chớp mắt, ánh sáng trong con ngươi màu hổ phách nhẹ nhàng lay động, toái quang lăn tăn. An Tịch lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem phim: "Anh muốn xem phim với em." Sơ Tranh: "..." Xem phim thì xem phim, hẹn ở đây làm gì? Không thể gặp mặt ở rạp chiếu phim sao? "Đi thôi." An Tịch lập tức đuổi kịp Sơ Tranh, hắn kéo khẩu trang về, chỉ lộ ra cặp mắt thanh tịnh sáng ngời kia. Nhưng mà cho dù là vậy, thân cao và khí chất của An Tịch, ở trong đám người, tần số quay đầu nhìn lại là rất cao. Chứ đừng nói là bên cạnh còn có một Sơ Tranh giá trị nhan sắc không thấp, nhìn qua vừa lạnh vừa ngầu đi theo. Bởi vì An Tịch đến trễ, cho nên khi bọn họ đến, phim đã mở màn được năm phút. An Tịch chọn vị trí ở giữa, Sơ Tranh và An Tịch đi vào ngồi xuống. Xung quanh đều là người, An Tịch cũng không nói chuyện, nhìn về phía trước. Bộ phim này Sơ Tranh đã xem qua, trước đó Vu Hàm hẹn cô đi xem, vì xoát thẻ cảm ơn, nên cô đi. Thẻ cảm ơn của Vu Hàm thật sự rất dễ xoát, ngu sao mà không đi. Bây giờ xem lại, đã cảm thấy có chút nhàm chán. Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn ngáp, ép buộc mình xem phim. Không biết Sơ Tranh đang thần du bổ não cái gì, đột nhiên cảm thấy mu bàn tay nóng lên, cô khẽ quay đầu, An Tịch đang nghiêng đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô nhìn tới, rất ngoan ngoãn mỉm cười, sau đó nắm chặt tay cô. Sơ Tranh khẽ nghiêng về phía hắn, dời ánh mắt nhìn về phía trước. Phim kéo dài hơn hai tiếng mới kết thúc, khi rời đi An Tịch cũng không buông Sơ Tranh ra, cứ như vậy ra khỏi rạp chiếu phim. "Bây giờ đi đâu đây?" "Ăn cơm." Sơ Tranh gật đầu, cũng đã đến giờ cơm rồi... Nhưng tại sao bọn họ lại xem phim trước ăn cơm sau? Chẳng lẽ không nên ăn cơm trước rồi xem phim sao? Địa điểm là An Tịch chọn, chờ tới nơi, Sơ Tranh phát hiện là nhà hàng lần trước cô dẫn hắn đến. "Sao lại tới đây ăn?" Lần trước cô đơn thuần chỉ là muốn phá sản mà thôi. Nơi này đúng là rất đắt. An Tịch không trả lời, chỉ dẫn cô đi vào. Vẫn là người quản lý kia, mỉm cười đứng ở bên ngoài. "An tiên sinh, Trì tiểu thư, hoan nghênh." Sơ Tranh khẽ gật đầu, cũng được xem như lịch sự. Quản lý ở đây từng gặp đủ loại người, Sơ Tranh thái độ lãnh đạm, cũng không ảnh hưởng chút nào đến thái độ của hắn, dùng tay làm dấu mời. Sơ Tranh từng tới một lần, tự nhiên xe nhẹ đường quen. Cửa nhà hàng bị người đẩy ra từ bên trong, Sơ Tranh vừa liếc mắt liền phát hiện không thích hợp. Cửa vào nhà hàng phủ thảm, hai bên tất cả đều là hoa linh lan. Phương thức kinh doanh mới của nhà hàng? Hoa linh lan bố trí trên thảm hai bên mặt đất, phương hướng đều bị nó ngăn chặn, Sơ Tranh chỉ có thể đi theo thảm về phía trước. Sau khi rẽ, Sơ Tranh trông thấy nơi đặt cây dương cầm kia được dọn ra, trên đất trống dùng linh lan xếp thành hình trái tim. Bước chân Sơ Tranh hơi dừng lại. Cô nhìn lại, không biết An Tịch rơi ở phía sau từ lúc nào, thấy Sơ Tranh dừng lại, hắn mới đi nhanh hai bước, nắm tay Sơ Tranh đi đến trung tâm. Đèn trong đại sảnh đột nhiên tối xuống, trên những đóa hoa linh lan ở xung quanh có đèn màu dần dần sáng lên, hình ảnh duy mỹ lại mộng ảo. Dưới đáy lòng An Tịch cố gắng bình tĩnh lại, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh. Hắn nắm tay Sơ Tranh, quỳ một chân trên đất, ánh mắt thành kính. "Em đã làm quá nhiều chuyện cho anh, anh không có gì có thể tặng cho em cả, cho nên, anh muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp, em đồng ý cho anh cơ hội này không?" Sơ Tranh từng hỏi hắn ba lần. Hai lần hắn cự tuyệt, một lần hắn không nhìn. Bây giờ đột nhiên làm ra một màn như thế? An Tịch thấy Sơ Tranh không nói lời nào, trái tim nhấc lên đến cổ họng, điên cuồng nhảy thình thịch không ngừng. An Tịch khẩn trương đến mức giọng nói cũng hơi phát run: "Em đồng ý không?" Toàn bộ không gian yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Không khí dường như cũng ngưng trệ xuống. Không biết qua bao lâu, cô gái đối diện mặt không cảm xúc "ừ" một tiếng. Thần sắc của An Tịch đầu tiên là buông lỏng, sau đó lộ ra nét mặt tươi cười, có chút bối rối lấy từ trong túi ra một cái hộp mở ra: "Vậy anh... Có thể đeo lên cho em không?" Trong hộp đặt một chiếc nhẫn, kiểu dáng khá đặc biệt, giống dây leo quấn quanh, phía trên có một viên kim cương nhỏ. Trước đó vì hắn đi lấy chiếc nhẫn này nên mới chậm trễ thời gian. "Có thể." Ánh mắt An Tịch hơi sáng lên, lập tức lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào cho Sơ Tranh. An Tịch đứng dậy, giơ tay ôm lấy người trước mặt. Bốn phía nhẹ vang lên vài tiếng "bành bành", pháo giấy rơi xuống từ trên không, tia sáng dần sáng lên, thân ảnh của hai người như ẩn như hiện trong pháo giấy bay đầy trời. Chờ Sơ Tranh và An Tịch ngồi xuống, quản lý đưa một cái USB tới. "Đây là gì?" "Lưu giữ kỷ niệm." An Tịch cất USB vào trong túi: "Lần đầu tiên thổ lộ với em." Sơ Tranh: "..."