➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dư Tẫn thổi tắt ngọn nến, bốn phía lại tối xuống, hắn giống như con rối đột nhiên mất đi sức sống, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
Tận đến khi Sơ Tranh đưa một cái hộp tới trước mặt hắn.
Dư Tẫn hoàn hồn: "Đây là cái gì?"
Giọng nói không chút cảm xúc của Sơ Tranh, rơi vào bên tai, trong sạch rõ ràng: "Quà sinh nhật."
Quà sinh nhật...
Dư Tẫn cầm hộp, mở ra.
Trong hộp nằm một ngôi sao, dùng bảo thạch chế tạo thành, cho dù là ở trong màn đêm, cũng lộ ra ánh sáng.
—— Anh muốn ngôi sao.
Chóp mũi Dư Tẫn hơi chua xót, đáy lòng giống như bị bông chặn lại, rất khó chịu, mỗi một dậy thần kinh đều đang run rẩy, mang theo đau đớn rất nhỏ.
Lời kia chỉ là hắn nói đùa với cô.
Nhưng bây giờ cô đang nghĩ biện pháp, lấy được cho hắn.
"Chấp nhận một chút." Sơ Tranh cho là Dư Tẫn không thích, cô cũng rất không dễ dàng!!
"Anh rất thích." Dư Tẫn tận lực đè ép sự không trơn tru và run rẩy trong giọng nói: "Anh... Rất thích."
Sơ Tranh âm thầm thở phào: "Vậy là tốt rồi."
Vật nhỏ thích thì phải làm ra cho hắn nha.
Đây mới là một đại lão hợp cách.
Mỗi ngày đều phải cố gắng làm người tốt đó!
Dư Tẫn cất ngôi sao kia đi, bưng lấy bánh kem ăn từng ngụm nhỏ. Sơ Tranh hơi buồn ngủ, nhưng vẫn ngồi bên cạnh hắn.
Dư Tẫn đột nhiên đưa bánh kem tới bên miệng Sơ Tranh.
"..." Cô mới không ăn đâu!"Tự anh ăn đi."
"Bảo Bảo, rất ngọt."
Sơ Tranh: "..."
Hơn nửa đêm ăn thứ này sẽ béo!
Cho nên Sơ Tranh dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt.
Ai biết Dư Tẫn còn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp ngậm một ngụm bánh kem hôn qua, mùi hương mềm mại ngọt ngào của bánh kem lưu chuyển giữa răng môi hai người.
-
Dư Tẫn ăn xong bánh kem, bị Sơ Tranh đưa về phòng.
Hai người đứng ở cửa ra vào hôn một lúc, Sơ Tranh không do dự nhiều như thế, trực tiếp hỏi hắn: "Muốn đến phòng em không?"
Suy nghĩ mê loạn của Dư Tẫn trong nháy mắt thu lại.
Dư Tẫn suy nghĩ một chút, thế mà lại đồng ý.
Nhưng mà...
Dư Tẫn chỉ muốn ôm Sơ Tranh ngủ mà thôi.
Sơ Tranh thấy hắn không có tâm tư kia, cũng không nói thêm gì, ôm lấy hắn nằm ngủ.
"Thật xin lỗi Bảo Bảo, anh không biết em đang chờ anh."
Thanh âm của Dư Tẫn rất nhẹ, vạch phá bóng tối và yên lặng trong phòng.
Hắn cho là cô không nhớ rõ.
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Ngủ đi."
Không phải rất mềm.
Ai.
Đáng tiếc.
Nhưng rất mượt.
Sơ Tranh miễn cưỡng sờ hai lần, liền đặt tay ở cổ hắn.
Tư thế như vậy, kỳ thật làm Dư Tẫn rất bất an, đó là chỗ trí mạng.
Nhưng mà Dư Tẫn chỉ bất an một tẹo, rất nhanh liền đè xuống.
Hắn ở trong bóng đêm, lần theo cánh môi Sơ Tranh, lướt qua nhè nhẹ hôn, không mang theo dục vọng, chỉ có thân mật triền miên.
Sơ Tranh ôm chặt hắn một chút, bàn tay phất qua quần áo trên người hắn, đầu ngón tay đụng phải bên hông hắn.
Ngón tay Sơ Tranh ngừng lại, một giây sau liền chui vào trong quần áo hắn.
Hô hấp của Dư Tẫn hơi dừng lại.
Lòng bàn tay đụng phải vết thương bên hông Dư Tẫn, gập ghềnh, Sơ Tranh bỗng nhiên tâm tư gì cũng mất, rút tay ra, khoác lên bên hông hắn.
Hơi thở Dư Tẫn nóng rực: "Bảo Bảo, đêm hôm đó..."
"Dư Tẫn, không ngủ được thì cút ra ngoài." Có thôi đi không, chỉ nhớ thương đêm hôm đó, em đánh anh thì thế nào! Ai bảo anh ra tay trước!
"..."
-
Ngày hôm sau Dư Tẫn dậy muộn, Sơ Tranh đã sớm không ở trong phòng.
Lúc hắn xuống lầu, trông thấy không ít người đang tháo dỡ đồ vật trong đại sảnh.
Hôm qua ánh sáng quá mờ, hắn không thấy rõ, hôm nay nhìn kỹ, mới phát hiện trong đại sảnh có rất nhiều thứ.
Cũng không phải chỉ đơn giản dùng hình chiếu là có thể làm ra.
Những thứ này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể chuẩn bị kỹ càng được.
Mà Dư Tẫn còn phát hiện ra một người nhìn khá quen mắt.
Con ngươi Dư Tẫn híp lại, hắn chậm rãi xuống lầu.
Những công nhân này không biết hắn, chỉ cho rằng hắn là chủ nhân của biệt thự, không dám nói chuyện với hắn.
Dư Tẫn đi đến đứng trước mặt Hoa Xán ở cổng.
"Dư tiên sinh."
Hoa Xán cười tủm tỉm chào hỏi.
"Anh biết tôi?" Dư Tẫn hững hờ quét mắt nhìn hắn vài lần, không cao bằng mình, dáng dấp cũng không đẹp bằng mình.
"Người Tống tiểu thư đặt trên đầu quả tim, làm sao có thể không biết." Hoa Xán nói thầm một tiếng, ngược lại cười nói: "May mắn nghe qua Dư tiên sinh."
Câu trước Hoa Xán nói thầm rất nhỏ, nhưng Dư Tẫn cách hắn rất gần, tự nhiên nghe thấy được.
Tâm tình Dư Tẫn từ âm u chuyển thành sáng rọi, nụ cười cũng chân thành hơn một chút: "Anh là?"
"À, tôi giúp Tống tiểu thư làm việc, lát nữa sẽ đi ngay, Dư tiên sinh không cần phải để ý đến tôi."
Hoa Xán cẩn thận đáp.
Lúc đầu hắn cho là có thể thu thập xong rất nhanh, nhưng những thứ này trang trí lên cũng mất vài ngày, hiện tại tháo dỡ xuống làm gì nhanh được như thế.
Cho nên vẫn đụng phải Dư Tẫn.
Câu nói kia của Hoa Xán cũng không nói sai, trong mắt Hoa Xán, vị này hiện tại chính là người Tống tiểu thư đặt trên đầu quả tim, hắn không trêu chọc nổi.
Nhìn cái cách phá sản xa hoa lãng phí này đi!
Chỉ vì làm hắn vui lòng thôi đấy!
Ai.
Cũng không biết lúc nào mình có thể dính được một phú bà như thế.
Dư Tẫn giơ tay, đẩy hạt châu rủ xuống phía trước ra, tùy ý hỏi hắn: "Ăn sáng chưa?"
Hoa Xán không biết Dư Tẫn có ý gì: "Vẫn chưa..."
"Vậy đến ăn sáng đi."
Hoa Xán thụ sủng nhược kinh.
Một lát sau run lẩy bẩy.
Vị này chính là người Dư gia đó!
-
"Tiên sinh."
Khi Dư Tẫn và Hoa Xán ăn sáng, chú Bạch vội vàng tiến đến.
Ông nhìn Hoa Xán một chút, Hoa Xán rất tự giác biểu thị mình ăn no rồi, chạy tới phòng khách, đi giám sát công nhân tháo dỡ đồ vật.
"Xảy ra vấn đề rồi."
Lúc này chú Bạch mới đem tin tức vừa nghe được nói với Dư Tẫn một lần.
Trước đó nói Dư gia đen trắng đều dính, sau khi Dư Tẫn tiếp nhận, những công việc kinh doanh này vẫn phải làm tiếp như cũ.
Nhưng buổi sáng hôm nay, chú Bạch nhận được tin tức.
Người vốn nên giao dịch với bọn họ, bị cảnh sát tận diệt.
Không ai biết cảnh sát lấy được tin tức thế nào, đợi mọi người nhận được tin tức, hết thảy đã trần ai lạc địa.
—— Món quà sinh nhật thứ nhất.
Khi Dư Tẫn thu được tin nhắn này, là vào buổi chiều.
Người gửi: Bảo Bảo.
Dư Tẫn không quá lý giải câu nói này, còn cùng Sơ Tranh náo loạn nửa ngày, hỏi cô quà ở đâu.
Vài ngày sau, một tin tức khác truyền đến.
Thế lực đối nghịch với Dư gia, đột nhiên rối loạn, để người của Dư Tẫn có thể thừa lúc vắng mà vào, đoạt chiếm tiên cơ.
—— Món quà sinh nhật thứ 2.
Bang phái nào đó đổ máu, ảnh hưởng ác liệt, người dẫn đầu bị bắt.
—— Món quà sinh nhật thứ 3.
Nào đó nào đó...
—— Món quà thứ 4...
—— Món quà sinh nhật thứ 23.
Tin nhắn kết thúc ở món quà sinh nhật thứ 23.
Mà hắn năm nay... 24 tuổi.
Tăng thêm ngôi sao trước đó cô tặng hắn, hết thảy chính là 24 món quà.
Dư Tẫn đột nhiên nhớ tới những tin tức không đáng tin cậy truyền ra trên mạng, người giàu nào đó tặng bổ sung quà sinh nhật 18 năm cho bạn gái nhỏ.
Nhưng người ta tặng không phải xe sang trọng thì chính là biệt thự, không nữa thì là xa xỉ phẩm.
Còn cô tặng mình cái gì?
Không quý giá sao?
Không...
Là quý giá quá mức.
Những "đồ vật" hắn nhận được này, giá trị không cách nào dùng tiền tài tính ra được.
Gần đây rất nhiều chuyện phát sinh, đại bộ phận đều phát sinh đến lặng yên không một tiếng động, chỉ có người trong vòng biết.
Nhưng cũng có chuyện huyên náo đến mọi người đều biết.
Thế nhưng...
Mỗi một sự kiện, đều có lợi với hắn.
Dư gia là quái vật khổng lồ, người ngấp nghé quái vật khổng lồ Dư gia này càng nhiều.
Hiện tại những người kia không phải ốc còn không mang nổi mình ốc, thì chính là sụp đổ, cũng không tiếp tục là đối thủ của Dư gia nữa.
Cô dùng thời gian ngắn như vậy, liền quét dọn hết thảy chướng ngại, đẩy Dư gia đến địa vị cao quý mà Dư lão gia dùng cả đời cũng không làm được.