➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tin."
Sơ Tranh nói đến chém đinh chặt sắt, vẻ mặt siêu nghiêm túc, làm cho không ai có thể hoài nghi lời cô nói.
"..."
Ân Thận đương nhiên không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Chỉ là Sơ Tranh không nói, hắn cũng không có cách nào.
Ân Thận vốn chính là nghe thấy Sơ Tranh tiến cung, sợ xảy ra chuyện gì, nên vội vàng chạy tới.
Không nghĩ tới việc này cũng không có bao nhiêu quan hệ với cô.
"Ta đưa Sơ Tranh cô nương ra ngoài." Ân Thận dùng tay làm dấu mời.
-
Một bên khác.
Chúc Đông Phong phụ trách đưa Hứa Kiêu Vi đã chịu phạt xong trở về.
Đáy lòng Chúc Đông Phong phiền muộn, sợ Hứa Kiêu Vi tính sổ.
Nhưng mà trên đường trở về Hứa Kiêu Vi vẫn luôn trầm mặc.
Tận đến khi sắp đến Tấn An vương phủ, Hứa Kiêu Vi giật giật cánh môi đã mất đi huyết sắc: "Chúc đại nhân, ta nhớ được trước kia ngươi có một vị hôn thê, họ Quý?"
Trong lòng Chúc Đông Phong đầu tiên là nhảy lên một cái, sau đó nhíu mày: "Quận chúa, sao ngài lại nghĩ đến chuyện này? Quý gia đã..."
Trong đầu Chúc Đông Phong bỗng nhiên hiện lên hai gương mặt.
Hứa Kiêu Vi ghé vào trên giường êm phía sau xe ngựa, nghe thấy Chúc Đông Phong dừng lại, ả ngước mắt nhìn qua một vòng.
"Chúc đại nhân nhớ lại rồi?"
Chúc Đông Phong hô hấp dồn dập, con ngươi trừng lớn.
Làm sao có thể...
Nàng đã chết!!
Cả nhà Quý gia đều đã chết hết.
Sao nàng có thể còn sống!!
Đến Tấn An vương phủ rồi, Hứa Kiêu Vi để thị nữ của mình nâng mình xuống, trên gương mặt tái nhợt của ả trồi lên một ý cười âm trầm: "Xem ra, Chúc đại nhân có phúc khí không tệ."
Hứa Kiêu Vi cũng mặc kệ Chúc Đông Phong có phản ứng gì, trực tiếp tiến vào phủ.
Tấn An vương nghe thấy tin tức, vội vàng chạy tới.
"Sao lại thành thế này, con gái bảo bối, thế này là thế nào, ai làm?"
Tấn An vương cực kỳ đau lòng, hận không thể lập tức cầm dao đi chém chết người làm con gái mình thành như vậy.
Hứa Kiêu Vi nói lại chuyện lúc trước một lần.
Tấn An vương nghe thấy tên Ân Thận, thần sắc chợt biến đổi.
Tấn An vương nghe xong câu chuyện từ đầu đến cuối, tức giận nói: "Tại sao con lại đi trêu chọc công chúa Thường Hoan? Cho dù con không thích nàng, cũng không thể trắng trợn hại nàng như thế, nàng là công chúa!"
Trước kia tiểu đả tiểu nháo thì thôi đi.
Bây giờ lại cầm châm đi đâm.
May mà phía trên không phải độc gì, nếu như mà là độc, vậy tội danh mưu hại công chúa có thể nhỏ sao?!
"... Ai bảo nàng xen vào việc của người khác trước." Hứa Kiêu Vi nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đẹp chứa đựng hận ý: "Nếu không phải nữ nhân kia đột nhiên lao ra, căn bản không có chuyện sau đó."
"Ai?"
Hứa Kiêu Vi phất tay cho người lui xuống.
Tấn An vương có chút kỳ quái, chờ Hứa Kiêu Vi.
Hứa Kiêu Vi hỏi: "Cha, cha còn nhớ rõ năm năm trước, Quý gia bị chém đầu cả nhà không?"
Quý gia? Năm năm trước?
Lúc ấy sự kiện kia huyên náo rất lớn, Tấn An vương không cần hồi ức quá nhiều thì đã có thể nhớ tới: "Nhớ, sao thế?"
"Hình như con trông thấy đứa con gái của Quý gia kia."
Tấn An vương kinh ngạc: "Vi Vi, con đừng nói lung tung."
Lúc ấy ông ta cũng ở trên pháp trường, tận mắt nhìn thấy người Quý gia bị chém đầu, không thiếu một người.
"Con không nói lung tung, lúc đầu con đã cảm thấy nàng khá quen mặt, sau đó càng nhìn càng cảm thấy quen, trên đường trở về, con nghĩ lại, nàng và người Quý gia có tướng mạo tương tự."
Hứa Kiêu Vi nói cực kỳ chắc chắn.
"Phụ vương, người cũng biết, từ nhỏ con đã nhận người rất giỏi, sẽ không nhận sai."
"Nhưng mà..."
Tấn An vương nhíu mày.
Người của Quý phủ đều đã chết, sao nàng vẫn còn sống được?
Tấn An vương suy tư trong lòng một phen, căn dặn Hứa Kiêu Vi: "Chuyện này ta sẽ điều tra, con không cần lo lắng. Còn có tính tình này của con nên thu liễm lại chút đi, bây giờ đã không phải là trước kia, người làm chủ trong cung cũng không phải bệ hạ."
Hứa Kiêu Vi không phục lắm: "Ân Thận kia..."
"Câm miệng!" Tấn An vương quát lớn một tiếng: "Nhãn tuyến của hắn có ở khắp nơi, không được nói lung tung."
Hứa Kiêu Vi kinh ngạc.
Khi ả đi ra ngoài ngay cả Ân Thận là ai ả cũng không biết.
Sao trở về lại có biến đổi lớn thế này rồi?
-
Ân Thận đưa Sơ Tranh ra khỏi cung, bởi vì còn có việc phải xử lý, cho nên chỉ đưa cô đến cửa cung.
Sơ Tranh cũng không thèm để ý, trực tiếp lên xe dẹp đường hồi phủ.
Sơ Tranh vốn muốn chỉnh Chúc Đông Phong, kết quả Chúc Đông Phong không có việc gì, ngược lại làm ra một màn kịch như thế.
Sơ Tranh tâm tình phiền muộn.
Trở về liền đạp chân bàn mấy cái.
Cẩm Chi: "..."
Cẩm Chi yên lặng làm như không nhìn thấy, cấp tốc bay đi.
Không thể trêu vào nàng còn không trốn thoát được sao?
Suy nghĩ của kẻ có tiền vẫn không nên tùy tiện phỏng đoán thì hơn.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh đang phiền muộn, đột nhiên thu được nhắc nhở của Vương Giả.
Cô lơ ngơ nhìn hư không: "Chuyện gì xảy ra?"
Thẻ cảm ơn từ đâu xuất hiện?
Cô làm cái gì rồi?
【 Công chúa Thường Hoan. 】 Vương Giả trả lời.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, ngày hôm nay cũng không phải không có thu hoạch gì.
Chí ít có thẻ cảm ơn, còn nhìn thấy thẻ người tốt, ngẫm lại như thế vẫn rất tốt.
Sơ Tranh điều chỉnh tốt tâm tình, nhưng mà cô không nghĩ tới, sau đó bên tai cô không ngừng truyền đến tiếng nhắc nhở của Vương bát đản.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng... 】
Vương bát đản mi hỏng rồi à?
【 Không có đâu tiểu tỷ tỷ, làm cô thất vọng rồi nha. 】Ngữ điệu của Vương Giả hoàn toàn vui sướng như trước đây.
Vậy mi đang làm gì thế?
【... 】 Trời mới biết công chúa Thường Hoan kia đang suy nghĩ gì, nó chỉ là một cái hệ thống yếu ớt bất lực mà thôi.
Thẻ cảm ơn cứ cách một hồi là lòi ra một tấm, cách một hồi lòi ra một tấm, khiến cho Vương Giả cũng cho là mình hỏng rồi.
Sau khi liên tục kiểm tra, xác định không phải nó hỏng rồi.
Sơ Tranh: "..."
Mặc dù thẻ này tới rất thoải mái, nhưng thật sự rất tò mò, công chúa Thường Hoan đang suy nghĩ gì mà có thể xoát ra nhiều thẻ cảm ơn như vậy nhỉ.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, ngón tay cào cào trên mặt bàn.
Không được.
Thân là đại lão không thể tò mò.
Có thẻ là được, những chuyện khác, tuyệt không quan trọng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng thẻ cảm ơn cũng yên tĩnh xuống, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
-
"Tiểu thư, Chúc Đông Phong ở bên ngoài."
Vừa sáng sớm Cẩm Chi đã mang đến cho Sơ Tranh một tin tức như vậy.
Con ngươi Sơ Tranh lập tức sáng lên: "Sao ngươi không xách hắn vào đây?"
Hả hả hả???
Đầy đầu Cẩm Chi toàn là dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là xách hắn vào đây.
Gọi vào, mời vào đều có thể hiểu được, cái xách này là có ý gì?
Hơn nữa luôn cảm thấy giọng điệu này của cố chủ nhà nàng có chút hưng phấn là thế nào nhỉ?
Phối hợp với giọng điệu này, Cẩm Chi lập tức cảm thấy chữ "xách" vừa rồi, không phải ý tốt gì.
Cẩm Chi không hiểu rõ lắm, không thể làm gì khác hơn mà nói: "Vậy ta đi mở cửa."
Sơ Tranh đưa tay: "Chờ một chút."
Cẩm Chi dừng lại.
"Hắn tới làm gì?" Sáng sớm đã chạy tới nơi này, kiếm chuyện à!
Cẩm Chi lắc đầu: "Tiểu thư, chuyện này ta cũng không biết, ta chỉ vừa vặn trông thấy hắn ở bên ngoài, nhìn hắn như thế, chắc tới được một lúc rồi."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ sờ cằm.
Chúc Đông Phong...
Đột nhiên chạy đến cửa, ta không làm rơi gì đó, thì không phải rất có lỗi với ngươi cực khổ chạy tới đây sao?
Một lát sau, Sơ Tranh đứng dậy đi ra phía bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, lấy tư thế của tcán bộ kỳ cựu đi thị sát, nói: "Đi xem một chút."
Cẩm Chi: "..."
Cẩm Chi thở dài, cùng Sơ Tranh đi ra ngoài.