➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người trong thôn cũng không nhiều, nhưng người chết đều nằm trong khoảng từ 20 đến 40 tuổi, không thấy có phụ nữ trẻ em và người già.
Kiến trúc của làng nhìn có vẻ cũng rất mới, hơn nữa đa phần đều là tấm thép chắp vá, bên ngoài quét nước sơn mà thôi.
Sơ Tranh đi trong thôn một vòng: "Có điều tra được gì từ phòng thí nghiệm kia không?"
"Không có, không có bất cứ đánh dấu gì, vật hữu dụng đều bị tiêu hủy hết rồi."
Đối phương đã tiêu hủy rất sạch sẽ.
Trong phòng thí nghiệm cũng không để lại bất cứ thứ gì có thể điều tra được.
"Thân phận của những người này thì sao?"
Liễu Trọng lắc đầu, đều không điều tra được, không có bất kỳ ghi chép gì.
"Thú vị." Sơ Tranh đá tảng đá một cước, ánh mắt lạnh lẽo: "Bắt sinh vật không biết ở gần đây tới hỏi."
Liễu Trọng: "..."
Liễu Trọng rất nhanh đi xử lý.
Đáng tiếc kết quả cũng không như người ta mong muốn.
Sinh vật không biết gần đó đều biểu thị bọn nó chưa bao giờ đến gần chỗ đó, bởi vì nơi đó có một loại khí tức làm chúng cảm thấy không thoải mái.
Cũng có sinh vật không biết nói, có con từng đến gần nơi đó, nhưng sau đó thì đều không thấy tăm hơi đâu nữa.
Dù sao việc này lại không phát sinh trên người chúng nó, cho nên chúng chỉ ăn ý rời xa nơi đó, không hề hứng thú với chuyện tìm hiểu xem ở đó có những gì.
Phát huy cực hạn bản sắc đặc sắc của chủng tộc, không tụ tập, chỉ cần lửa không đốt đến người mình thì tuyệt đối không xen vào chuyện bao đồng.
"Tiếp tục điều tra, tôi không tin không điều tra ra được chút manh mối nào."
Sơ Tranh bảo Liễu Trọng tiếp tục tìm manh mối, cô đi đến nhà Diệp Lan.
Cô vừa mới đi tới bên ngoài nhà Diệp Lan, thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng động rất lớn, kéo theo cả tiếng gào thét kỳ quái.
Bên trong cửa.
Diệp Lan bị Diệp Tích ra sức đánh ngã xuống sàn nhà, ống tay áo của Diệp Lan bị máu nhuộm đỏ, máu thấm trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch nhìn người đứng trước mặt mình.
Người trước mặt giống như bị rút khô, dưới quần áo rộng thùng thình, là cơ thể chỉ còn lại da bọc xương.
"Diệp Tích... Chị là chị của em." Diệp Lan không quan tâm đến vết thương nữa, chống đất lui ra phía sau: "Em tỉnh lại đi!"
Khuôn mặt Diệp Tích dữ tợn, tròng mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, lộ ra sự ngang ngược và khát máu.
Cậu ta chậm chạp cúi người, bàn tay được bao bọc bằng một lớp da hướng về phía Diệp Lan.
Sau lưng Diệp Lan dựa vào tường, lui đến mức không thể lui nữa, cô ta cũng không có sức lực mà chạy nữa, lúc này chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng mà đau đớn như trong dự liệu cũng không giáng xuống, bốn phía chợt im lặng.
Hô hấp của Diệp Lan hơi chậm lại, cẩn thận mở một con mắt ra.
Diệp Tích duy trì tư thế khom người, biểu hiện trên mặt dừng lại, ngón tay khô gầy chỉ cách mắt cô ta chừng mấy centimet.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao Diệp Tích lại bất động rồi?
Trong đầu Diệp Lan chỉ còn lại hai câu hỏi này.
Mãi đến khi một giọng nói đột ngột vang lên: "Cô muốn chết sao?"
Diệp Lan quay đầu nhìn về phía cổng, cô gái đứng dựa vào khung cửa, khí định thần nhàn đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta.
"Là... Là... Cô." Cô ta đã cho rằng hôm nay sẽ chết ở đây, không nghĩ tới lại được cứu.
Sơ Tranh phất tay, Diệp Tích trống rỗng bay lên, đập lên chiếc giường xốc xếch.
Lúc này Diệp Lan mới thấy rõ, tứ chi của em trai cô ta đều bị những sợi dây màu bạc cực nhỏ quấn lấy.
Ngân tuyến giống như có kèm theo lưu quang, đang chậm rãi di động, lại dần dần biến mất trong không khí, không nhìn thấy nữa.
Đó là thứ gì?
Diệp Lan nhìn Sơ Tranh một chút, không dám hỏi, đứng dậy tìm đồ cầm máu cho mình trước.
Nếu không thì lát nữa cô ta sẽ cúp trước thật.
Diệp Lan tùy tiện băng bó vết thương lại, nhìn người trên giường không nhúc nhích: "Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nó đột nhiên biến thành thế này, thoát được khỏi dây trói..."
Sơ Tranh thản nhiên hỏi: "Cô nghĩ kỹ chưa?"
Diệp Lan hít sâu một hơi, đôi môi tái nhợt hơi run lên, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, cho dù ngốc thật, thì đó cũng là em trai của tôi, tôi không thể để cho thứ không hiểu nổi trở thành em trai tôi."
"Được." Sơ Tranh đi đến cuối giường: "Cô đi ra ngoài trước đi, nếu tôi không gọi cô thì không được phép đi vào."
"Em trai tôi..." Diệp Lan ngập ngừng: "Nhờ cô."
Sơ Tranh khẽ hất cằm, ra hiệu cô ta có thể đi.
Diệp Lan nhìn thật kỹ người đã hoàn toàn không giống Diệp Tích trong ấn tượng trên giường, quay đầu ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Diệp Lan dựa vào cửa, bụm mặt im ắng rơi nước mắt.
Vì sao...
Vì sao lại là em trai cô ta.
Mặc dù Diệp Lan và Diệp Tích có mâu thuẫn, nhưng cô ta thật sự yêu thương đứa em trai này
-
Diệp Lan ngồi ở cửa ra vào, ánh sáng trong phòng chuyển từ sáng thành tối, lại từ tối biến thành sáng.
Ánh nắng lọt vào từ cửa sổ, hắt trên người cô ta, rõ ràng là nhiệt độ nóng bỏng, nhưng cô ta lại chỉ cảm nhận được từng đợt ý lạnh.
Trong phòng không có chút động tĩnh nào, im ắng giống như không có ai vậy.
Đã mấy lần Diệp Lan muốn đi vào xem.
Nhưng nhớ đến lời Sơ Tranh nói, lại ép mình ngừng lại.
Vào lúc Diệp Lan sắp không chịu đựng được nữa, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.
Cô gái nhìn có vẻ không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng hờ hững kia.
"Em trai tôi thế nào rồi?" Diệp Lan hỏi cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ lớn tiếng sẽ làm hy vọng vỡ nát vậy.
Sơ Tranh tránh sang bên cạnh, Diệp Lan lập tức đi vào bên trong.
Diệp Tích như con rối rách nát, nằm trên giường không hề động đậy.
Nếu như không phải ngực còn phập phồng, thì Diệp Lan cũng tưởng là cậu ta chết rồi.
"Nó... Được chưa?" Nhìn có vẻ không khác gì trước đó.
"Rồi."
"Nhưng nó..."
"Không chết được, cô yên tâm."
Diệp Lan: "..."
Cô ta thật sự không thể nào yên tâm nổi.
"Thân thể chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn thôi." Sơ Tranh thuận miệng nói: "Nhưng có một số vấn đề tĩnh dưỡng cũng không tốt được, cô chuẩn bị sẵn sàng đi."
Diệp Lan nặng nề gật đầu, biểu thị đã hiểu.
"Cậu ta tỉnh thì cô báo cho tôi biết, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu ta." Nếu như Diệp Tích quả thật từng đi vào, vậy chắc chắn đã từng thấy gì đó ở bên trong.
Sơ Tranh không ở lại lâu, trực tiếp rời khỏi nhà Diệp Lan.
Đi ra khỏi cổng chung cư, cô mới cúi đầu quan sát con sâu bọ màu trắng đang nắm trong tay.
Sâu rất mập, nửa chết nửa sống rũ đầu xuống...
Số hiệu của sinh vật không biết: F38356
Tên của sinh vật không biết: Không
Cấp bậc: 1
Linh trị dao động: 15
Năng lực sinh tồn: Yếu...
Tư liệu giống với trước đó như đúc, không có chỗ nào đặc biệt... Cũng không thể nói như vậy, con sinh vật không biết này cực kỳ béo.
Béo đến mức không bình thường.
Nói một cách dễ hình dung thì béo kiểu 150kg của con người ấy.
Sơ Tranh nhét F38 vào trong bình, mang về Vấn Tiên Lộ.
Phần lớn người của Vấn Tiên Lộ đều đến phòng thí nghiệm rồi, lúc này chỉ có Tô Nghiêu ở đây.
Sơ Tranh giao F38 cho Tô Nghiêu, bảo cô ấy thẩm vấn.
Tô Nghiêu vung roi da nhỏ lên, rất tình nguyện nhận lấy nhiệm vụ này.
-
Màn đêm buông xuống, cửa hàng của Liễu Trọng dần dần vang lên nhiều tiếng người.
Sơ Tranh chậm rãi giẫm dép lào đi vào, tất cả mọi người đều ở đây.
Tô Nghiêu ngồi ở bên phải Liễu Trọng, đang nói chuyện.
Mai Cơ ôm con thỏ màu hồng của cô bé, cùng Khương Tam Trản ngồi xổm ở bên cạnh, không biết đang thầm thì gì.
Dạ Nguyệt Lê cầm cây quạt phất phất.
Tạ Thời bưng lấy mặt, dường như đang nghe Liễu Trọng và Tô Nghiêu nói chuyện.
Sơ Tranh đi vào, Tạ Thời rất hiểu chuyện nhường chỗ cho Sơ Tranh, cũng thuận tay lấy mũ hề của mình ở trên bàn đi, đội về trên đầu.
"Tinh Kiều đâu?"
"Vừa rồi còn trông thấy mà, phải gọi thằng bé tới sao?" Tạ Thời nói.
"Ừ."
Tạ Thời tuân lệnh, nhanh chóng đi gọi Tinh Kiều đến.