➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nửa đêm Yêu Linh bay về, chạy sang bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ Tranh còn chưa ngủ, quay đầu nhìn Yêu Linh một chút: "Người... Yêu đâu?"
Yêu Linh mò xuống bụng mình: "Hì hì hì, ăn nha. Ngươi nhìn sừng ta xem, có phải lại lớn hơn một chút rồi không?"
Sơ Tranh vô tình lạt nước lạnh: "Không có."
Quả nhiên Yêu Linh không vui: "Hừ, ta vẫn chưa tiêu hóa xong đâu, tiêu hóa xong sẽ lớn hơn."
Sơ Tranh ngờ vực hỏi: "Nó lớn hơn thì có thể làm gì?"
"Lớn lên ta sẽ..." Yêu Linh cười hì hì hai tiếng: "Càng trở nên đẹp trai hơn!"
"Không nhìn ra." Chỉ với bộ dạng như vậy, tối đen như mực, có thể đẹp trai ở chỗ nào chứ.
Yêu Linh quẫy đuôi một cái: "Hừ, ngươi đương nhiên nhìn không ra."
Yêu Linh quay đầu nhìn: "Sư tôn của ngươi đâu?"
"Không biết."
"Không biết?" Yêu Linh ngồi xuống: "Hắn không phải là sư tôn của ngươi sao? Sao ngươi lại không biết?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Hắn cũng không phải con trai ta, tại sao ta phải biết?"
Yêu Linh: "Nhưng mà không phải ngươi thích hắn sao? Sao ngươi không đẩy ngã hắn, làm chút chuyện xấu hổ chứ!!"
Sơ Tranh: "..."
Con Yêu Linh nhà ngươi sao mà nhiều chuyện thế hả!
Trong đầu toàn chứa những thứ phế liệu gì không vậy.
Sáng ngày hôm sau Đông Lẫm mới trở về, Yêu Linh đã chạy trước khi hắn trở lại.
Trải qua một đêm bình tĩnh lại, Đông Lẫm nhìn qua vẫn giống như bình thường, hắn đưa bữa sáng cho Sơ Tranh.
"Trên người ngươi tại sao lại có khí tức của Yêu Linh?"
Bản thân Sơ Tranh không cảm giác được: "Có sao?"
Lông mày Đông Lẫm nhẹ chau lại một chút: "Ngươi có lui tới với Yêu Linh?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Ta là yêu, đây không phải chuyện bình thường sao?"
Đông Lẫm: "..."
Nói như vậy hắn không có cách nào đáp lời nữa.
Yêu tộc gặp gỡ thân thiết với Yêu Linh, chuyện này cũng bình thường.
Chỉ là khí tức này...
Đông Lẫm luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Phần lớn Yêu Linh đều mang ác ý, cho dù đối với Yêu tộc cũng như thế, ngươi không nên lui tới quá gần với Yêu Linh."
Giọng điệu Đông Lẫm thản nhiên, dường như cũng không có ý định truy cứu chuyện cô lui tới với Yêu Linh, chỉ là nhắc nhở cô cẩn thận một chút.
Dù sao Đông Lẫm cũng là tân thủ, không biết có một đồ đệ là Yêu tộc thì nên dẫn dắt thế nào.
Sơ Tranh rất đồng ý: "Ta cũng cảm thấy thế."
Con chó điên kia chắc chắn không chỉ muốn sừng dài.
Nhưng cô tạm thời lại không cảm giác được nguy hiểm gì.
Sơ Tranh cảm thấy mình nên bóp chết Yêu Linh kia từ trong trứng nước.
Lần sau gặp mặt...
Cánh môi Đông Lẫm khẽ mở, cứng rắn căn dặn Sơ Tranh: "Còn nữa, thân phận của ngươi, không nên tùy tiện nói lung tung."
Yêu tộc...
Bây giờ Đông Lẫm còn không biết nên làm gì.
Làm người đệ nhất Tu Chân Giới, hắn lại cấu kết với Yêu tộc.
Càng làm cho hắn cảm thấy đáng sợ chính là, hắn vậy mà lại không có bao nhiêu bài xích.
Sơ Tranh nói nghiêm túc: "Chỉ nói với sư tôn."
Ta không phải loại người tùy tiện kia.
Làm sao có thể tùy tiện nói với người khác.
【... 】 Tùy tiện lên thì không phải người đúng không? Tiểu tỷ tỷ, ta nhìn thấu cô rồi!! Miệng của tiểu tỷ tỷ, gạt cả người lẫn quỷ!!
"..."
Đông Lẫm cảm thấy mình không nên đáp.
Cô cứ bất thình lình tung ra một câu, lần nào cũng có thể làm cho tâm tình vừa khôi phục bình thường của hắn nổi sóng.
Đông Lẫm dời mắt đi chỗ khác, bảo Sơ Tranh chuẩn bị một chút, lát nữa xuất phát.
"Không trở về tông môn?"
Đông Lẫm trầm mặc một chút, lắc đầu: "Tạm thời không trở về."
Mấy người tông chủ còn đang giải quyết chuyện phong ấn, Đông Lẫm cũng không biết bọn họ sẽ giải quyết như thế nào, nhưng bây giờ hắn không muốn đi quan tâm những thứ này.
Những gì có thể làm hắn đều đã làm.
Cho dù bọn họ không nghĩ ra được biện pháp, thì phong ấn kia hắn đã gia cố qua một lần, cũng có thể chống đỡ mấy năm.
"Trước đó sao ngươi phát hiện được địa cung từng bị người giở trò?" Đông Lẫm nhớ tới việc này.
Truyền Tống trận đến địa cung bị động tay chân, bọn họ truyền tống vào, trông thấy cái tế đàn kia, nên cho rằng nó là tế đàn lúc trước.
Thật không nghĩ đến nơi này lại có hai tầng.
Điểm này chưa từng ghi chép lại, chỉ sợ ngay cả Âu Dương chưởng môn cũng không biết.
"..."
Sơ Tranh chớp mắt, trước khi Đông Lẫm nhìn qua, lập tức xuất ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta tùy tiện đi một chút... Thì phát hiện."
"Tùy tiện đi một chút?" Loại tùy tiện đi thế nào mới có thể tìm được như thế.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Vận khí ta tốt."
Đông Lẫm không tin, nhưng Sơ Tranh không nói, hắn cũng không có cách nào.
Hắn hỏi: "Ngươi có phát hiện người nào khả nghi ở phía dưới không?"
Sơ Tranh: "Không có."
"Thật sự không có?"
"Sư tôn, ngươi thấy ta giống như đang nói dối sao?" Sắc mặt Sơ Tranh nghiêm túc, bình thản bằng phẳng, không hề có chút cảm giác chột dạ như đang nói dối nào.
Đông Lẫm giơ tay sờ đầu cô: "Sư tôn không phải không tin ngươi."
"Đừng có sờ đầu ta." Đầu của con gái không thể tùy tiện sờ!! Thẻ người tốt cũng không được! Kiểu tóc cũng bị sờ đến rối loạn rồi!
"..."
Đông Lẫm xấu hổ, đang muốn thu tay lại, ai ngờ trong lòng bàn tay chợt nóng lên.
Sơ Tranh nắm lấy hắn: "Sư tôn, đi thôi."
Nhịp tim Đông Lẫm nhanh chóng nhảy "thình thịch" mấy lần, đáy lòng có một âm thanh nói cho hắn biết, phải tránh đi, nhưng hắn không có.
Ánh mắt hắn buông xuống, rơi trên đôi tay giao nhau của hai người, trong ánh mắt hiện lên mấy phần mất tự nhiên.
-
Đông Lẫm mang theo Sơ Tranh một đường đi về phương bắc.
Ước chừng nửa tháng sau, có tin tức truyền tới, môn phái mấy đời thủ hộ nơi trấn áp Yêu Linh bị diệt.
Bọn họ không tìm được bất cứ người nào ở đó.
Bởi vì Vân Tông đến trước nhất, không biết sao lại có người giội nước bẩn lên người Vân Tông.
Đương nhiên đây chỉ là một chút tin đồn nhỏ, những môn phái còn lại cũng không dám nói gì.
"Sư tôn, trời tối rồi."
"Ừ?" Đông Lẫm nhìn sắc trời, điều khiển kiếm rơi xuống đất: "Đi đến trấn phía trước nghỉ ngơi đi."
Phía trước có một tiểu trấn, nhìn qua quy mô cũng không phải rất lớn.
Tiểu trấn xác thực không lớn, khách điếm cũng chỉ có một nơi, và chỉ còn lại một gian phòng.
Đông Lẫm theo bản năng nhìn Sơ Tranh một chút, rất nhanh thu tầm mắt lại: "Không có phòng trống khác nữa sao?"
Điếm tiểu nhị: "Thật xin lỗi khách quan, không có."
Sơ Tranh: "Ta có..."
Không cần Vương Giả rống, Sơ Tranh đã ý thức được cái gì đó.
Cô nuốt lời phía sau về, cướp lời trước khi Đông Lẫm lên tiếng: "Một gian thì một gian đi."
"Vâng vâng, ta dẫn hai vị khách quan lên."
Đông Lẫm: "..."
Điếm tiểu nhị nhiệt tình đưa bọn họ lên.
"Nếu hai vị khách quan có chuyện gì, thì hãy trực tiếp gọi tiểu nhân, không quấy rầy hai vị nữa." Khi điếm tiểu nhị ra ngoài còn cài cửa lại.
Gian phòng cũng không lớn, Đông Lẫm đứng trong phòng, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
Đông Lẫm: "Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Đông Lẫm ném ra câu nói này, mở cửa rời đi, bóng lưng kia có chút ý vị chạy trối chết.
Sơ Tranh: "..."
Rất muốn nói cho thẻ của ta biết, ta thật sự không đói bụng.
Nhưng Vương bát đản nói từ chối thẻ người tốt, thẻ người tốt nhất định sẽ không vui, cho nên Sơ Tranh nhịn được.
Thẻ người tốt của mình mình sủng!
Ta có thể!
Nhịn xuống!