➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Xin hỏi Dương Đức công công, thỉnh an ta nên đến vào lúc nào?"
Dương Đức công công bị điểm tên, nhanh chóng trả lời: "Dựa theo quy củ là giờ Mão, nhưng bởi vì Thái Hậu cần buông rèm chấp chính, nên sau đó đã kéo dài tới giờ Thìn."
Sơ Tranh gật đầu, lại hỏi Tuyên quý phi: "Lúc ngươi tới là giờ nào?"
Tuyên quý phi lúc này có chút bất an.
Nhưng mà Thái Hậu và Hoàng Đế đều ở đây, ả lại không thể không đáp: "Giờ Ngọ."
Khuỷu tay Sơ Tranh chống lên chiếc bàn bên cạnh, lấy tay nâng cằm lên, lạnh căm căm hỏi: "Cho nên, vì sao ta phải gặp ngươi vào giờ này?"
Tuyên quý phi: "..."
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Tuyên quý phi cắn răng: "Nếu ngài không muốn gặp thần thiếp, thì vì sao không cho thần thiếp đi?"
Tuyên quý phi hối hận muốn chết.
Nếu không phải muốn đến đến khoe khoang đồ Tiểu Hoàng Đế cho ả, thì hôm nay ả cũng sẽ không tới.
Ai biết đồ không khoe khoang được, ngược lại mình bị trừng trị một phen.
Sơ Tranh thật lòng hỏi: "Ta không cho ngươi đi khi nào?"
Tuyên quý phi tức giận nói: "Ngài cho người ngăn cản thần thiếp, không cho phép thần thiếp rời đi."
Đuôi lông mày Sơ Tranh hơi nhấc lên, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Ồ, có chứng cứ không?"
Tuyên quý phi lập tức nói: "Cấm Vệ quân bên ngoài đều là nhân chứng."
"Có đúng không, gọi vào hỏi xem." Cấm Vệ quân có thể nghe lời ngươi sao? Ngây thơ!
Tuyên quý phi còn chưa hiểu sao Sơ Tranh lại có thái độ này, chờ Cấm Vệ quân tiến đến, dồn dập biểu thị không hề ngăn cản ả, lúc này Tuyên quý phi mới phản ứng được.
Những Cấm Vệ quân này đương nhiên là nghe Thái Hậu.
Tiểu Hoàng Đế nghi hoặc nhìn về phía Tuyên quý phi: "Mẫu hậu không ngăn cản ngươi, tại sao ngươi lại nói mẫu hậu ngăn cản ngươi?"
Hơn nữa khi cậu đến, Tuyên quý phi cũng không phải đứng bên ngoài, mà là ngồi trong điện.
"Thần thiếp không có, thần thiếp không nói sai, Bệ Hạ, thần thiếp có lừa ngài bao giờ đâu, là Thái Hậu... Xuân Tú các nàng đều có thể chứng minh."
Tuyên quý phi chỉ về phía người của mình.
Cấm Vệ quân có thể làm chứng cho cô, vậy thì người của ả cũng có thể làm chứng cho mình.
Xuân Tú cúi đầu đáp: "Là... là... Thái Hậu ngăn cản, không cho nương nương rời đi."
Sơ Tranh: "Nàng là người của ngươi, muốn nói thế nào, còn không phải ngươi ra hiệu sao."
Tuyên Quý phi thốt ra: "Cấm Vệ quân không phải cũng là người của mẫu hậu sao."
Sơ Tranh: "Lời này ngươi nói sai rồi, Cấm Vệ quân chỉ nghe Bệ hạ, sao lại là người của ta?"
Tuyên quý phi: "!!!"
Tuyên quý phi đã quên mất chuyện này.
Cấm Vệ quân sao có thể là người của An Ninh cung, bọn họ thuộc về Bệ Hạ.
Vậy tại sao những Cấm Vệ quân này lại nói dối?
"Tuyên... quý phi?"
Tiểu Hoàng Đế xem như đã nghe rõ.
Cấm Vệ quân không sẽ nói dối, vậy thì cũng chỉ có người của Tuyên quý phi nói dối thôi.
"Bệ Hạ, ta không có..."
Tuyên quý phi còn muốn giải thích, Sơ Tranh đột nhiên nói: "Đại thần của ngươi không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi nên làm thế nào?"
Tiểu Hoàng Đế đột nhiên bị hỏi một vấn đề, ngơ ngác: "Mẫu hậu?"
"Trả lời vấn đề của ta."
Có lẽ là biểu cảm của Sơ Tranh quá lạnh lẽo, trong lúc nhất thời Tiểu Hoàng Đế nghẹn lời.
Cậu nhìn Dương Đức công công một chút, Dương Đức công công cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Tiểu Hoàng Đế chỉ có thể tự trả lời: "... Phạt?"
Sơ Tranh hững hờ điểm xuống mép bàn: "Cho nên phi tần hậu cung làm sai chuyện, có phải nên phạt không?"
"... Vâng."
"Chuyện đồ đựng băng, ngươi bảo nàng đến xin lỗi ta, Tuyên Quý phi cũng không đến, chống lại mệnh lệnh của ngươi, Hoàng Đế, ngươi cảm thấy nên xử trí như thế nào?"
Tuyên quý phi trừng lớn mắt, không thể tin nhìn về phía Sơ Tranh.
Chuyện này Tiểu Hoàng Đế xác thực từng phái người đến nói.
Cũng coi như là truyền lời trên miệng, Tuyên quý phi căn bản không để trong lòng.
Có lẽ Tiểu Hoàng Đế cũng không hỏi đến, hai ngày này cũng không xảy ra vấn đề gì.
Ai biết hôm nay Sơ Tranh lại nói ra ngay trước mặt Tiểu Hoàng Đế.
Cô còn không phải lấy danh nghĩa của mình, mà là lấy danh nghĩa của Tiểu Hoàng Đế, ả vi phạm chính là mệnh lệnh của Hoàng Đế.
Tiểu Hoàng Đế nghi hoặc: "Vì sao Tuyên quý phi không đến thỉnh tội với mẫu hậu, ngươi xác thực làm không đúng."
"..."
Tuyên Quý phi khẽ cắn môi, không tiếp tục phản bác.
Bệ Hạ đã mở miệng, Tuyên quý phi cũng không dám ở trước mặt nhiều người như vậy, ngang với Tiểu Hoàng Đế.
Ả đứng dậy khỏi ghế, trực tiếp quỳ xuống đất.
"Bệ hạ, thần thiếp biết sai..."
Tiểu Hoàng Đế: "Ngươi nên xin lỗi mẫu hậu."
Tuyên quý phi hít sâu một hơi, chuyển phương hướng, uyển chuyển cúi đầu: "Mẫu hậu, thần thiếp biết sai rồi, xin mẫu hậu tha thứ."
Sơ Tranh còn chưa mở miệng, Tuyên quý phi bỗng nhiên mềm mại ngã xuống đất.
"Tuyên tỷ tỷ."
Tiểu Hoàng Đế khẩn trương kêu một tiếng, ngay cả quy củ cũng quên mất.
Tuyên quý phi phơi dưới mặt trời lâu như vậy, lại bị đặt trong điện khí lạnh bức người này, lúc này ngược lại không phải giả vờ, là ngất thật.
Tiểu Hoàng Đế mau chóng cho người đỡ Tuyên quý phi hồi cung, mời thái y đến xem.
Tiểu Hoàng Đế không đi cùng, ngược lại ở lại An Ninh cung, cậu cẩn thận nhìn trộm Sơ Tranh: "Mẫu hậu, người còn tức giận sao?"
"Ta tức cái gì?"
"Tuyên quý phi..."
"Ta không so đo với tiểu bối."
Nghe Sơ Tranh nói như vậy, Tiểu Hoàng Đế không biết là thở phào, hay là thả lỏng trong lòng.
Tiểu Hoàng Đế móc ngón tay: "Mẫu hậu, người không thích Tuyên quý phi sao?"
Tuyên tỷ tỷ sẽ luôn nói với cậu chơi đùa rất vui, sẽ còn dẫn cậu đi chơi.
Không giống những người trong cung này, âm u đầy tử khí.
Mỗi người đều dạy cậu nên làm thế nào.
Phải gò bó theo khuôn phép.
Khi tất cả mọi người yêu cầu nghiêm khắc với Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Hoàng Đế thích Tuyên quý phi có thể để cậu thoát khỏi những chuyện này, cũng không có gì kỳ quái.
"Ngươi sẽ thích một người cố ý cướp đồ đựng băng của ngươi sao?" Sơ Tranh hỏi lại.
"..."
Nơi Tiểu Hoàng Đế đến, đều là ý lạnh mười phần.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một số nơi oi bức, lúc ấy Tiểu Hoàng Đế sẽ cảm thấy như đang ngồi bàn chông, phiền đến không được.
Tiểu Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy Tuyên quý phi đúng là có chút đáng ghét.
-
Tuyên quý phi bệnh, còn rất nghiêm trọng.
Nhưng cũng không nguy hiểm, chỉ là sẽ phải nằm trên giường một thời gian.
Di Nhiên cung bế cung từ chối tiếp khách, nghe nói Tiểu Hoàng Đế đến, cũng bị lấy lý do bệnh khí truyền nhiễm cự tuyệt.
Đối với chuyện này Sơ Tranh không phát biểu cái nhìn gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Chuyện duy nhất làm cô không thỏa mãn chính là vào triều sớm.
Ngày hôm nay thượng triều có chút không giống, Nhiếp Chính Vương đã vào triều.
Ánh mắt Nhiếp Chính Vương không hề kiêng kị, nhìn thẳng về phía rèm châu, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười không có hảo ý.
Cao tuổi rồi, còn cười lẳng lơ như thế.
Rất khủng khiếp đó!
Thật sự rất muốn làm... Mời gã đi uống trà với Tiên Hoàng.
Nhiếp Chính Vương rất nhanh thu hồi ánh mắt, bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống đứng ở đầu hàng, nghe các vị đại thần bẩm báo đủ loại chuyện.
Sơ Tranh ngồi ở phía sau, lờ mờ nhớ tới một sự kiện.
Hôm nay là kỳ hạn chót của án mạng năm người chết lần trước.
Cô đang nghĩ ngợi, thì quan viên phía dưới có người ra khỏi hàng.
"Bệ hạ, vụ án tin đồn có yêu hại người trong kinh thành, đã bắt được hung thủ về quy án."
"Ồ, Vậy... Hoàng thúc, ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào?" Tiểu Hoàng Đế hỏi Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương cười nói: "Bệ hạ, chuyện này ngài có thể tự làm chủ."
"..."
Tiểu Hoàng Đế mờ mịt nhìn triều thần phía dưới, hoàn toàn không biết nên quyết định thế nào.
Ngay khi Tiểu Hoàng Đế do dự, Dương Đức công công nhét một tờ giấy vào trong tay Tiểu Hoàng Đế.
Tiểu Hoàng Đế mở ra nhìn một chút, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
Thanh âm non nớt nói năng có khí phách: "Nếu đã bắt được hung thủ, vậy bản án giao cho Đại Lý Tự khanh thẩm tra xử lí. Mặc khác, Đốc Sát viện Tôn đại nhân bình phục lời đồn, nếu như ai dám loạn truyền, dựa theo luật mà trừng trị."