Từ Hương Quyên: "Chúng ta cũng không cầu người ta, không cần phải cho sắc mặt tốt mà nhìn, mẹ đuổi người đúng lắm."
"Chờ chút nữa mụ ta lại nói bậy nhà ta khắp nơi, nói nhà ta kiếm tiền, người khác tìm nhà ta vay tiền thì sao đây?"
Ngô Thải Phượng không sợ Trịnh Hồng Quế, mà chính là sợ cái mồm kia của Trịnh Hồng Quế.
Hỗ trợ ở chỗ con gái, mỗi tháng bà với bạn già cũng có thể có mười mấy hai mươi tệ, hiện tại ba bữa còn đều ăn ở đây, căn bản không tốn bao nhiêu tiền, tiền đều tích cóp đây, tiền của con gái nhà mình bà người làm mẹ đây quản không được, nhưng tiền hẳn là nên giống với vợ chồng già bà vậy, càng tồn càng nhiều.
Từ Hương Quyên: "Mẹ, bên chỗ con người khác chắc chắn không mượn được, nếu thật cần tiền, xem có phải người có khả năng trả không đã, có thể trả liền cho mượn chút. Con lại không phải thằng ngốc có tiền, hơn nữa con còn phải mua đồ đây này, hiện tại thứ gì không cần tiền chứ, tiền mua bàn ghế chén đĩa còn chưa hồi vốn đâu... Mấu chốt vẫn là chính mẹ phải cầm tiền của mình cho chắc vô."
Mỗi tháng kiếm tiền, khấu trừ phí tổn mua sắm nguyên liệu nấu ăn, ít thì mấy chục, nhiều thì hơn trăm, bên chỗ ba mẹ thì cho hai ba chục, chỗ A Ninh thì tiền lương mỗi tháng có 37, trong nhà đủ dùng, mua nguyên liệu nấu ăn có tiền đó, nhưng còn chưa kiếm về vốn liếng cô đã xài đâu.
Bàn ghế, lều và tiền cho công nhân, một đống một đống, chỗ nào ít tiêu tiền?
Từ Căn Sinh coi như không hiểu ý tứ ở ngoài lời của con gái, nhìn Ngưu Ngưu đang liếm liếm tai mèo.
Tai mèo với Ngưu Ngưu mà nói là quá cứng, nhóc đang ý đồ dùng nước miếng mềm hóa tai mèo.
Ngô Thải Phượng: "Quyên, nếu không mẹ để tiền ở chỗ con đi, ba con không có lòng dạ gì, chuyện gì cũng làm được, cho mượn tiền đi rồi, nhà ta sống thế nào."
Đây, giờ đã trực tiếp nói rõ là ai.
Từ Hương Quyên: "Nào có con gái quản tiền của ba mẹ, mẹ tự cất cho kỹ, ba nào có thiếu lòng dạ như vậy."
Ba cô đích xác rất thiếu lòng dạ, còn không giống với kiểu thiếu lòng dạ của A Ninh nhà cô.
A Ninh cũng thiếu lòng dạ, nhưng tiền thì lại nắm rất chặt, bất động thanh sắc, có tiền cũng giống một tên nghèo.
Hiện tại anh cũng không phải người nghèo, trên người chí ít có gần mấy chục.
Ngô Thải Phượng nhớ tới những gì trải qua mấy thập niên này: "Ba con chính là thiếu lòng dạ, còn không có lòng dạ bằng cô cháu ngoại của mẹ, biết tiền phải tiêu trên lưỡi dao."
Qua Qua vẫn luôn nghe người lớn nói chuyện đây: "Bà ngoại, vì sao phải tiêu tiền trên lưỡi dao?"
Từ Hương Quyên: "Qua Qua, ý của bà ngoại là tiêu trên chỗ hữu dụng, không tiêu tiền bậy bạ."
Qua Qua: "Dạ! Con không tiêu tiền bậy bạ."
Từ Hương Quyên: "Mẹ, mẹ cũng đừng nói ba, đến lúc đó thực sự có người tới vay tiền hoặc muốn học tay nghề, cứ chờ người tới lại nói, lại không được nữa, mẹ cứ nói đã đưa tiền cho chị hai rồi, nhà chị hai không quay vòng được, dù sao chị hai gả xa, không ai biết được là tình huống gì."
"Vẫn là con gái mẹ thông minh, sao mẹ không nghĩ tới chị con chứ?" Ngô Thải Phượng nghe con gái nói xong, lập tức cảm thấy chuyện dễ làm hơn không ít.
Mấy năm trước bà đã nói với mấy bà chị em là con gái lớn đã gả ra ngoại địa, cuộc sống y như ngâm trong nước đắng ấy, cũng không có người nhà mẹ đẻ ở bên mà quan tâm.
Cứ việc Từ Hương Lan sống không tệ lắm, vẫn cứ bị mẹ già nhà mình hình dung cho thê thảm.
Từ Hương Quyên: "Mẹ, chuyện vốn không có khó như vậy, mẹ đừng nghĩ quá phức tạp, ba, nói với ba một chuyện nhé."
Từ Căn Sinh nghe con gái gọi mình, không thể không đối mặt với con gái.
Từ Hương Quyên: "Ba, nếu chú út thím út trộm đồ nhà bọn con, con trực tiếp đi báo công an đó, sẽ không vì là thân thích mà giữ mặt mũi đâu."
Ngô Thải Phượng nghe con gái nói báo công an thì hoảng hốt, lại thế nào cũng đừng báo công an, ở trong nhà giáo huấn một chút là được rồi... Nhưng thấy biểu tình con gái nghiêm túc, bà cũng không dám nói chuyện.
Từ Căn Sinh: "Tùy tiện, ba quản không được nhà bọn họ."
Từ Hương Quyên tiêm dự phòng cho ba mình rồi đó, nếu thật muốn trộm đồ, vậy trực tiếp báo án, ai cũng không cho tình cảm hết.
Dù cho cô có sống hai đời, vẫn là rất phản cảm cả nhà chú út.
Ngày thường lắm mồm không bị cô đụng tới thì thôi, nếu thật đụng tới, cô chắc chắn không buông tha.
Từ Căn Sinh cho thấy thái độ rồi, tâm tình Ngô Thải Phượng tốt hơn không ít, không nói chuyện Trịnh Hồng Quế, đi sửa sang đồ ăn cho lẩu cay chỉnh tề lại, dọn cho đẹp một chút, lưu lại ấn tượng tốt cho khách.
Ngưu Ngưu còn đang nỗ lực dùng nước miếng ngâm tai mèo, Từ Hương Quyên thấy không có việc gì, cậu nhóc nhỏ có ông ngoại trông rồi, bèn đi vào bếp sửa sang lại đống đồ đã mua chiều nay một chút.
Bên ngoài nổi gió, Từ Hương Quyên đi đến trước mặt Chu Trình Ninh: "Em lấy cái khăn quàng cổ cho anh."
Chu Trình Ninh: "Quyên, không lạnh, anh đã cài cái nút trên cùng rồi, bếp lò nóng hổi đây này."
Từ Hương Quyên: "Anh đưa tay em sờ cái."
Chu Trình Ninh lấy bàn tay nhét trong túi quần ra cho vợ sờ.
Tay thật là ấm áp, Từ Hương Quyên yên tâm rồi: "Nhét lại vào túi đi, đội kín mũ che kỹ lỗ tai lại, em vào trong bếp trước."
Cắt 2 quả cam ra ăn, cam này cô với Qua Qua đã hưởng qua ở trên sạp rồi, chua ngọt mọng nước.
Ngọt nhiều hơn chua, hương vị rất không tệ.
Đồ đạc đã dọn xong, tai mèo Qua Qua muốn mua cũng bỏ vào trong ngăn tủ rồi.
Tai mèo là mua 2 mao tiền, còn là 2 mao tiền của chính Qua Qua nữa.
Từ Hương Quyên lấy 2 quả cam và một quả táo ra cắt miếng.
Bưng trái cây đã cắt đến cửa lều, Từ Hương Quyên hạ thấp giọng: "Anh ăn trước một chút, chờ lát nữa em lại bưng đi vào."
Chu Trình Ninh đầu tiên là ăn hai miếng cam, lại cầm một miếng cam và một miếng táo nữa, sau mới để vợ đi vào.
Từ Hương Quyên cảm thấy ông chồng nhà mình thật sự rất giống ăn vụng, bảo anh ăn chậm chút, cô thì lại bưng cái đĩa trái cây nhỏ đi vào lều.
Ngưu Ngưu vẫn đang đấu tranh với tai mèo như cũ, thấy mẹ lại đây, trên tay còn bưng đồ ăn, hơn nữa mọi người đều ăn được rồi, nháy mắt lại rối rắm lên, không biết nên ăn cái nào trước, cuối cùng, Ngưu Ngưu quyết định cái gì cũng muốn.
Trái cây ăn vào mùa đông đều lạnh, người lớn thì không sợ, Qua Qua tuy không lớn, nhưng vì cam và táo đều không chua, nên cũng có thể tiếp thu, Ngưu Ngưu gọi mẹ, Từ Hương Quyên cầm miếng táo cho Ngưu Ngưu, nhân lúc Ngưu Ngưu không chú ý, đem miếng tai mèo ướt nhẹp Ngưu Ngưu đặt tạm trên ghế ném đi, ném vào trong sọt rác.
Ngưu Ngưu vội vàng liếm táo nên cũng không phát hiện động tác nhỏ của mẹ, chờ ăn xong một miếng táo thì cũng quên mất tai mèo.
Cỡ 3-4 giờ chiều có tới một người khách, không khác với những khách tới hồi trưa cho lắm, không biết bày một đống đồ ăn để làm gì, sau khi được Từ Căn Sinh giới thiệu rồi biết là gì xong, cũng chọn một chén chay.
Sau khi lẩu cay ra rồi, người muốn ăn mì chua cay không nhiều lắm, miến khoai lang cũng có bán, muốn ăn chua thì trên bàn có dấm, có thể tự mình rót.
Trên bàn còn có để sa tế, chẳng qua là cái loại thơm mà không cay kia.
Tới 5 giờ rồi thì đóng cửa, Từ Hương Quyên nấu cơm chiều, vì hôm nay đã bán cơm đi, nên cơm dư lại không nhiều lắm, tối nay nấu mì sợi, phần cơm dư lại không nhiều kia thì nấu cháo cho Ngưu Ngưu ăn.
Ngô Thải Phượng với Từ Căn Sinh ăn mì sợi xong thì xách bưu kiện về nhà, Từ Hương Quyên dỗ hai đứa nhỏ ngủ trước.
"Bánh quy này khá ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, mỗi tối hai cái thôi."
Dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi, hai vợ chồng trộm ăn vụng sau lưng con ở trong bếp.
Bánh quy chị hai gửi lại đây đựng trong hộp sắt, có 3 hộp, không phải hộp đặc biệt lớn, Từ Hương Quyên cầm 1 hộp, dư lại 2 hộp mẹ cô nói muốn để tới tết chiêu đãi mấy đứa cháu trai cháu gái ăn.
Cháu trai cháu gái có ăn, nên cháu ngoại chắc chắn có, dù sao hai đứa nhỏ sớm muộn gì cũng có thể ăn tới, nên Từ Hương Quyên ăn vụng cũng không có cảm giác có tội gì.
Bánh quy hương sữa nồng nàn, răng môi lưu hương, đích xác ngon, buổi tối vợ trộm nói với anh rằng ăn chiều xong trước đừng có rửa mặt, anh đã có dự cảm hai người họ sẽ nhân lúc con không ở đây ăn gì đó.
Qua Qua quả thực chính là tiểu giám sát viên thiết diện vô tư, chỉ cần là đồ ăn con bé biết, thiếu một chút cũng sẽ bị nó phát hiện.
Cho nên Từ Hương Quyên mua đồ ăn ăn cùng với ông chồng nhà mình, đều sẽ ăn sau lưng Qua Qua.
Ngưu Ngưu thì thuần túy là mi ăn cái gì nhóc con liền muốn ăn cái đó theo, sao có thể để Ngưu Ngưu ăn bậy.
Ăn bánh quy sau lưng bé con, hai vợ chồng đều cảm thấy mỹ mãn, ăn xong thì rửa mặt ngủ.
Mới đầu Chu Trình Ninh còn sẽ chột dạ, ăn với vợ được vài lần rồi, ấy là hoàn toàn không chột dạ nữa...
"Quyên, có phải bên ngoài có tuyết rơi không?" Chu Trình Ninh phân thần chú ý động tĩnh bên ngoài.
Trường học đã cho nghỉ đông, trời hôm nay nhìn như muốn xuống tuyết, nhưng mà đợi cả ngày cũng chưa thể chờ đến tuyết.
Từ Hương Quyên có chút mơ hồ, ngưng thần đi nghe: "Tiếng tim đập quá lớn, em không nghe được tiếng gì khác."
Cô tĩnh tâm lại muốn đi nghe xem có phải bên ngoài đang có tuyết rơi không, nhưng trong tai chỉ có tiếng tim đập, có thể là của cô, cũng có thể là của ông chồng nhà cô, phân không rõ.
"Quyên, chờ lát nữa là có thể nghe được tiếng gì khác." Chu Trình Ninh tiếp tục động tác.
Thẳng đến khi kết thúc, lý trí Từ Hương Quyên mới thu hồi lại, có phải A Ninh nhà cô nói lời thô tục gì đó không?
"Anh cũng học hư rồi."
Nếu trước lúc vợ nói lời này không có hôn khóe môi anh, có lẽ Chu Trình Ninh sẽ còn sợ, nhưng hôn rồi anh liền chẳng sợ chút nào, bởi vì cái này đại biểu cho vợ không tức giận.
Ông chồng nhà mình không tiếp lời, Từ Hương Quyên cho rằng anh ngủ rồi, xác định chăn đã dém kỹ, cũng chuẩn bị ngủ.
Cô quá buồn ngủ.
Qua trong chốc lát Chu Trình Ninh mới nói: "Quyên, không có học hư, là tình đến trong chỗ sâu thôi."
Từ Hương Quyên hơi tỉnh táo lại chút: "Nói bừa, em lại không phải cô bé mười mấy tuổi, không dễ lừa như vậy."
Chu Trình Ninh: "Quyên, trong lòng anh em chính là cô bé."
Nghe thấy cô bé, Từ Hương Quyên có chút cảm khái, rõ ràng lúc xem mắt khi trước biết được Chu Trình Ninh lớn hơn cô 4 tuổi, cô còn cảm thấy tuổi anh khá lớn, giờ sống hai đời rồi, tuy không có cái cảm giác vi diệu như cô lớn hơn Chu Trình Ninh, nhưng cũng không có kiêu ngạo mình trẻ hơn anh, "Chỉ trong lòng thôi sao? Chẳng lẽ em trong mắt anh già hơn trong lòng à?"
Nói ra chính mình cũng có chút xấu hổ, cô rõ ràng là đi lộ tuyến nữ cường nhân, còn nói gì mà cô bé với ông chồng nhà mình chứ.
"Trong mắt cũng là cô bé." Chu Trình Ninh nghẹn cười, không nín được, cuối cùng còn cười khẽ ra tiếng.
"Cười gì đó? Có buồn cười đến vậy à!" Từ Hương Quyên tức giận, cắn lên mặt Chu Trình Ninh một cái.
Chu Trình Ninh hôn vợ, vợ anh ở trong lòng, trong mắt anh, vĩnh viễn đều là cô bé thôi.
Rõ ràng là nhỏ như vậy, lại lợi hại hơn bất cứ ai.
Từ Hương Quyên chỉ là ở lúc bắt đầu có chút kháng cự nho nhỏ, rất mau đã liền trầm mê vào.
Tối nay đích xác có tuyết rơi, sáng hôm sau tuyết cũng không có ngừng.
Ngưu Ngưu và Qua Qua hai đứa bé chưa hiểu việc đời này nhìn thấy tuyết đều hưng phấn mười phần.
Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu ngắm tuyết, tay nhỏ của Ngưu Ngưu còn ý đồ đưa ra hứng tuyết.
Qua Qua trực tiếp mặc áo mưa nhỏ đi tìm Miêu Miêu.
Tuyết chỗ bọn họ thường là mưa kèm tuyết, sẽ làm quần áo ướt nhẹp.
"Qua Qua đừng chạy, đi từ từ, coi chừng té." Từ Hương Quyên đang quét nước ngoài sân với hành lang, bảo Qua Qua đang mặc áo tơi cẩn thận.
Mới vừa nói xong Qua Qua chợt trượt chân té phịch xuống đất, có điều bởi vì mặc dày nên trượt chân không đau, cười ha hả bò dậy tiếp tục đi ra ngoài.
Ngưu Ngưu nhìn thấy chị té ngã cười, nhóc cũng cười theo, sau đó gọi ba, nhóc muốn té ngã giống chị, phịch cái ngồi trên đất tuyết.
Chu Trình Ninh cảm giác được con trai là muốn đi trên nền tuyết, nhưng té xuống tuyết à, anh không chiều Ngưu Ngưu, bế Ngưu Ngưu về lại buồng trong cho lên giường nhỏ.