Thừa dịp đợt đậu đũa này còn non, buổi chiều hái nhiều chút làm đậu que chua, đậu que chua không thể kém hơn so với củ cải khô, đều có thể ăn kèm cơm với cháo.
Giữa trưa cắt trước một ít đi xào, dư lại thì chưng màn thầu lại nói.
Cơm trưa với đậu đũa xào tương đối thanh đạm, Từ Hương Quyên không cho Qua Qua chỉ ăn gà uống canh gà không thôi, ngẫu nhiên sẽ gắp đậu đãu vào chén con bé bắt con bé ăn.
Về sau cuộc sống của bọn tốt hơn, đều nói ăn cái gì phải chay mặn phối hợp.
Mẹ gắp cho liền ăn, chính Qua Qua sẽ không chủ động đi ăn, vẫn là thích ó o nhất.
Sau cơm trưa thì lấy bột đã nghỉ tốt ra cắt thành từng nắm từng nắm bột mì nhỏ, Từ Hương Quyên mới vừa cho Ngưu Ngưu ăn xong, liền dẫn Qua Qua làm màn thầu đây.
Nổi hứng lên, Từ Hương Quyên còn làm tạo hình cho nắm bột mì nhỏ, lấy kéo cắt ra lỗ tai cái đuôi, nặn cho đẹp lỗ tai cái đuôi, lấy đậu xanh ấn lên trên làm đôi mắt, lại nặn bóp các chi tiết khác, thỏ con liền làm ra rồi.
Làm xong thỏ con còn cho con gái nhìn một cái, "Qua Qua, đây là con thỏ, chờ lát nữa mẹ chưng cho con ăn."
Nghe thấy là ăn, Qua Qua liền nhịn xuống ý niệm muốn bắt thỏ thỏ, "Mẹ tốt, ăn ngon sao?"
"Qua Qua ăn liền biết là có ngon không."
Nắm bột mì nhỏ một nửa dùng để làm thỏ, một nửa kia làm thành màn thầu bình thường, lồng hấp thì cho 3 tầng.
Bây giờ cô làm đồ ăn đều sẽ đưa đến chỗ ba mẹ cô một phần, rốt cuộc ba mẹ cô là thiệt tình thương yêu đứa con gái là cô đây.
Qua Qua rốt cuộc vẫn là đứa bé, có chút chờ không kịp, cách nửa phút là lại hỏi mẹ một lần khi nào có thể ăn con thỏ, "Mẹ tốt, khi nào ăn thỏ thỏ."
Trước hết chất củi đã bổ vào lòng bếp, Từ Hương Quyên lấy hộp diêm ra, quẹt lửa ra, dùng lá vàng cành khô nhóm lửa, "Chờ lát nữa, đang chưng, Qua Qua phải cùng đi cắt đậu đũa với mẹ, giúp mẹ ôm trở về, ôm trở về một lần là có thể ăn nhiều thêm một con thỏ."
Lứa đậu đũa này không cắt nữa là phải già rồi, còn nữa, cô nương của cô không thể khi nhỏ đã ăn thành tiểu mập mạp được, chính mình có thể ăn, lớn lên còn oán người làm mẹ cô đây nhồi cho nó béo, nên khi còn nhỏ phải vận động.
Ba nó mỗi ngày còn phải đi bộ 1-2 tiếng kiếm tiền lương đâu, tiểu nha đầu này đương nhiên không thể uổng phí lương thực trong nhà được.
Qua Qua vì ăn, liền nhận lấy việc thu đậu đũa này.
Từ Hương Quyên cắt xuống một bó liền dùng rơm buộc lại, trong nhà có rơm, trước kia cô thường xuyên dùng để bó rau dưa cầm lên chợ bán, năm nay mới vừa sinh con xong nên liền không đi bán rau, sang năm chờ con cai sữa rồi, cũng không tính đi bán, bán chẳng được mấy đồng, người trong nhà trồng ăn là được rồi.
Bó kỹ một bó liền bảo Qua Qua đặt trên mặt đất trong phòng bếp, hai tay Qua Qua ôm bó đậu đũa, một cô nhóc nho nhỏ đi đường, trông còn rất thú vị.
Chờ Qua Qua chuyển lần thứ hai, cô cũng theo Qua Qua trở về phòng bếp một chuyến, tắt lửa, củi lửa còn dư lại đã thiêu được tầm tầm rồi...
Trung học trấn đã xây được cỡ 6 năm, nhưng năm nay nhà ăn còn chưa có hoàn công hoàn toàn, nhà ăn là đầu năm nay bắt đầu xây lên, giữa chừng có dừng lại, học sinh với giáo viên đều mang cơm hộp của chính mình, học sinh với giáo viên điều kiện tốt chút, một tháng sẽ đi tiệm cơm nhỏ cạnh trường học mấy lần ăn bữa ngon.
Nhà ăn chưa xây xong, nhưng có tủ hấp, dành cho các giáo viên tự hấp cơm hộp của mình, một ngày chỉ mở một lần, thời gian thống nhất, hôm nay bỏ lỡ thời gian liền không mở, còn không thể hấp lâu, chỉ có thể làm nóng cơm, không thể nấu cơm.
Một tiết học cuối cùng kết thúc, Chu Trình Ninh với mấy đồng nghiệp kết bạn đi hâm nóng cơm.
Hôm qua các đồng nghiệp mới đi tiệm cơm nhỏ cạnh trường ăn bữa ăn ngon, một tháng cũng chỉ có mấy lần như vậy, không phải kẻ có tiền gì, vẫn là phải tới nhà ăn hấp cơm nhà mình.
Tuy không có tiền, nhưng bọn họ không có đáng thương như thầy Chu vậy, bị bà xã trong nhà quản tất cả tiền bạc.
Trước kia trường học có ý tứ tính thu phí trà nước một năm với các giáo viên, không đắt, chỉ 2 mao tiền, thông báo cùng ngày thu luôn cùng ngày, trên người thầy Chu không mang tiền, nên mượn đồng nghiệp 2 mao, ngày khác trả lại.
Trên người người đàn ông này 2 mao tiền cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng.
Có một giáo viên làm đồng nghiệp với thầy Chu rất nhiều năm, trước khi thầy Chu kết hôn đã cộng sự rồi, nói với mấy người bọn họ, trước khi thầy Chu kết hôn là giống như bọn họ, còn có thể ăn mấy bữa ngon, này đây kết hôn rồi nha, bà vợ trong nhà quản nghiêm, ngày tháng trôi qua khổ cực, giáo viên bọn họ cơ bản đều có xe đạp, chỉ có thầy Chu là mỗi ngày đi bộ đi làm tan tầm.
Giày cũng thế, một năm bốn mùa chỉ giày giải phóng với giày vải thay nhau đeo.
Đồng nghiệp cũng phân phó, mấy người đồng tình thầy Chu, có mấy lần đi ăn bữa ngon sẽ cứng rắn lôi kéo thầy Chu đi, mọi người mời anh ăn bữa ngon, dừng có ăn cơm tạp màu sắc có vàng có đen, phối với củ cải khô rau xanh hoài.
Củ cải khô này trực tiếp vớt ra cắn thấy giòn, cho lên quầy hấp hấp ra, hương vị lại sụt giảm lớn, hơn nữa củ cải khô chua cỡ nào chứ, ăn nhiều thì trong miệng người ta phải đắng chát đi.
Hộp cơm của thầy Chu rất nhiều lúc ngay cả củ cải khô cũng không có, mấy lần thảm nhất chỉ có hành vụn, trải một tầng hành, lúc ấy các đồng nghiệp trực tiếp lấy đồ ăn trong hộp cơm của mình ra, gắp mấy đũa cho thầy Chu.
Bọn họ đều muốn nói với vợ thầy Chu là, đừng có ngược đãi thầy Chu như vậy, này cũng thời đại nào rồi, không thịnh hành ngược đãi đàn ông.
Hỏi qua thầy Chu rằng tiền lương mỗi tháng của anh đi đâu rồi? Thầy chu đều nói nộp cho vợ, trong nhà chi tiêu.
Đối với việc đồng nghiệp mời khách Chu Trình NInh cũng có chút quẫn bách, anh không có tiền mời khách, càng ngượng đi xin tiền với vợ nói mời đồng nghiệp ăn cơm, rốt mấy người như vậy, mời ăn mà không tốn chút tiền thì băn khoăn... Dứt khoát không mời.
Bị cứng rắn kéo đi hai ba bận, về sau Chu Trình Ninh lại chết sống không chịu đi.
Các đồng nghiệp đồng tình anh, bất bình thay anh, nhưng anh cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua rất tốt, hơn nữa anh có ăn thịt, tuy vợ không cho anh mang đến trường học, đại đa số thời điểm đều là tăng cường cho con, nhưng anh thật không có thảm như bọn họ nói.
Hôm nay bốn người đồng nghiệp đi cùng nhau, cơm hộp hấp xong, lấy ra, mọi người tìm chỗ ngồi xuống.
Hôm nay Chu Trình Ninh có chút bành trướng, lần đầu tiên sau khi kết hôn ưỡn lưng đến thẳng tắp ở nhà ăn, mở hộp cơm ra cũng mang theo cảm giác nghi thức.
Đẩy đẩy hộp cơm ra vị trí chính giữa, Chu Trình Ninh nói, "Các cậu muốn nếm thử tay nghề của vợ tôi không?"
Ba người đồng nghiệp khác nhìn cơm tẻ, từng mũ nấm và từng khối thịt gà sốt đổ, hơn nữa cơm này thật là thơm.
Ba người có chút do dự, Chu Trình Ninh tiếp tục nói: "Mỗi người các cậu đều gắp chút thịt qua đi, tối hôm qua tôi đã ăn rồi, vợ tôi cho tôi rất nhiều thịt, đủ ăn."
Thịt trông rất ngon, nhưng chẳng biết khi nào thầy Chu mới có thể ăn tiếp nữa, hơn nữa nói không chừng thịt này còn phải chia mấy bữa mà ăn, các đồng nghiệp nghe anh nói như thế, nhằm vào nấm mà gắp, thầy Vương nói: "Tôi thích ăn nấm."
Thầy Tôn: "Tôi cũng thích."
Thầy Lưu: "Nấm ngon."
Sau khi nấm vào miệng, đích xác là ngon!
Chu Trình Ninh dứt khoát tự mình chọn mấy miếng thịt khá lớn, gắp cho ba thầy mỗi người một miếng, gắp xong rồi mới kéo hộp cơm về trước mặt mình.
Dù cho không có thịt, chỉ riêng nước súp nồng đậm không nhiều lắm của hộp cơm thôi, Chu Trình NInh cũng có thể say sưa ăn hết, thật sự quá mỹ vị.
Tay nghề tốt hơn so với tiệm cơm nhỏ cạnh trường nhiều.
Thịt gà đặc biệt đưa cơm, ba thầy rất nhanh đã ăn hết rồi, thầy Lưu châm chước mở miệng, "Thầy Chu, sao vợ cậu nỡ... Ừ?"
Này đây cũng mấy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy thầy Chu mang bữa cơm có thể nói là xa hoa, sao mà nỡ gắp mấy miếng thịt này? Hơn nữa nếm thử thấy gia vị cũng đủ.
"Hôm qua con gái tôi muốn ăn thịt gà, trong nhà liền làm thịt con gà đi hầm, vợ tôi đặc biệt múc non nửa hộp cho tôi, bảo tôi cũng mời các cậu ăn mấy miếng thịt, không thể cứ để các cậu lỗ lã hoài."
Anh biết mọi người cảm thấy vợ anh không tốt, cứ thấy bất bình vì anh hoài, bọn họ là thành kiến quá sâu với vợ anh, cho nên lần này có thịt gà, anh mời các đồng nghiệp ăn thịt, thuận tiện "Rửa sạch oan khuất" cho vợ.
Thầy Vương: "Thầy Chu, cũng đừng trách tôi nói lung tung, có phải vợ cậu làm chuyện gì rất có lỗi với cậu hay không? Ví dụ như soàn soạt hết tất cả tiền."
Anh ta không dám nói có phải có người ở bên ngoài hay không, loại lời này là đàn ông nghe xong đều đả kích tôn nghiêm."
"Không phải, tối hôm qua vợ tôi còn nói với tôi là mua xe đạp cho tôi."
Thầy Tôn: "Xe đạp cũng chuẩn bị mua, thật sự không làm chuyện trái với lương tâm?"
Không thể không nói, vợ thầy Chu ngày thường lấy "Ngược đãi chồng" mà nổi danh, đột nhiên thương chồng, như thế nào cũng không có cách nào làm mọi người không nghi ngờ.
Hẳn là thật sự làm chuyện trái với lương tâm, tính toán đền bù một phen?