Ở trong bệnh viện càng lâu, càng nói rõ ngay lúc đó xác thật rất nghiêm trọng, nhưng tĩnh dưỡng 2-3 tháng rồi thì tình huống hẳn là đỡ hơn chút.
Bên ngoài hai đứa nhỏ với một cậu chàng đang nhỏ giọng nói chuyện, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh thì đi vào phòng bệnh trò chuyện với cô cô.
Thấy sắc mặt cô cô còn được, Từ Hương Quyên mới yên tâm, cô cô ở trong phòng đơn, nơi chỗ tủ đầu giường bệnh đã bày đầy trái cây với trứng gà, trên sàn cũng thả không ít, cô đặt đồ vật nhà mình mang tới hết cả trên sàn.
Hiện tại trong phòng bệnh cũng chỉ có cô cô đang nửa dựa vào trên giường.
Từ Hương Quyên: "Cô cô, cô nằm viện sao không để Bình An nói với nhà bọn con một tiếng, nếu không phải lâu lắm rồi Bình An không ghé thăm, hai nhà không liên hệ một đoạn thời gian rồi bọn con đến nhà thăm, thế là cũng không biết cô nằm viện."
Chu Thốn Tâm: "Cái này có gì hay mà nói, cô đều sắp khỏi hẳn rồi, không cần lo... Đừng có nói với ông nội mấy đứa."
Từ Hương Quyên: "Này đây tụi con nào có thể không lo, cô ơi, cô còn đủ tiền không, nếu không đủ nhà bọn con vẫn còn."
Cô hiểu tâm tư của cô cô, làm con người ta mà, cô cô không muốn làm cha mẹ lo lắng, nhưng làm cha mẹ, có thể không vì con cái mà lo lắng sao?
Trong nhà tuy không có được bao nhiêu tiền, nhưng cô hỏi vay tiền với Nhị Điệp hoặc là nhà Quản Thiến đều được, hai người họ không phải người lòng dạ hẹp hòi, cô cũng không phải người vay tiền mà không trả.
Không biết cần bao nhiêu tiền, nhưng gom góp kiểu gì cũng vẫn có thể gom ra được.
Lúc này Từ Hương Quyên thấy may mắn vì quen biết được với Quản Thiến và Đan Nam Điệp, đi làm ăn sinh sống ở quê người, không có việc gì còn đỡ, xảy ra chuyện cũng có người có thể vươn tay hỗ trợ.
Chu Thốn Tâm: "Tiền của tụi con tự lưu trữ mà dùng, cô đủ tiền, dượng tụi con còn ngại tiền nhiều, cô đã có thể xuất viện còn kiểu gì cũng muốn cô lưu lại bệnh viện đốt tiền... Không cần tiểu bối đưa tiền đâu, dượng tụi con có tiền."
Từ Hương Quyên nghe cô cô nói, thấy biểu tình của bà cũng không giống giả vờ, thế mới yên tâm hẳn.
"Vừa mới hủy thạch cao, còn phải chống quải trượng, xuất viện gì mà xuất?" Tống Vệ Lực vừa mới đi mua cơm trưa xong, ở cửa nhìn thấy con trai đang nói chuyện với hai đứa bé con, nên biết đây hẳn là con nhà cháu trai của vợ, trước đó Bình An thường xuyên đi tìm hai đứa bé, ở trong nhà cũng sẽ nhắc đến hai bé con đáng yêu cỡ nào, lại thông minh lanh lợi biết bao nhiêu.
Hai vợ chồng bọn họ bận rộn, vợ không phải người Hoa Đô, trước khi cháu trai với cháu dâu tới đây, không có người thân thích nào ở gần cả, ông tuy là người Hoa Đô, nhưng ba mẹ ông đều không ở Hoa Đô mà định cư bên ngoài, ông vẫn là đứa con tuổi già mới có đó, mẹ ông qua đời lúc ông được mười mấy tuổi, ba ông thì qua đời lúc Bình An học lớp 1.
Lúc ba mẹ vẫn còn, mấy anh chị còn sẽ mấy năm trở về một lần, nhưng ba mẹ không còn nữa, các anh chị cơ bản là không trở lại, không có thân thích, bên người Bình An trừ bỏ các bạn học ra cũng không có bạn cùng lứa tuổi, từ nhỏ đã tính tình ngoan ngoãn, không nhìn ra đặc biệt yêu thích gì.
Ông cảm thấy như vậy không tốt, Bình An cần ở chung với bạn cùng lứa tuổi, như vậy mới sẽ không quá quái gở.
Nhưng ngẫm lại hai vợ chồng bọn họ đều bận rộn, con không có cha mẹ ở bên, họ nợ con rất nhiều, lại giáo dục nữa thì thật sự quá đáng rồi, bèn dứt khoát không đề cập tới.
Bình An kể về hai đứa cháu nhỏ, ông mới biết được con trai là thích ở chung với các bạn nhỏ.
Hai đứa nhỏ ở chỗ này, vậy chính là cháu trai cháu dâu tới đây thăm hỏi bệnh nhân.
Chào hỏi 2 đứa nhỏ xong, Tống Vệ Lực đi vào liền nghe thấy vợ mình nói vậy đấy.
Vóc dáng dượng xem như cao, tuổi đã trung niên nhưng tóc tai vẫn rất dày, diện mạo anh chính, cũng không có bụng bia, trông đáng tin cậy.
Hẳn là gần đây chăm sóc cô cô, trên mặt ông có rất nhiều ưu sầu và không vui vừa mới nhú lên hồi nãy.
Không vui trên mặt ông cũng không phải cho người khác sắc mặt nhìn, thuần túy là nghe không được cô cô không xem chuyện mình bị gãy xương là chuyện to tát.
Dượng trở về, cô cô liền y như người câm ấy, không nói câu nào.
Từ Hương Quyên đương nhiên cũng có thể lý giải, nếu A Ninh làm công việc như thế, lại vì công việc bị thương nặng mà còn không để trong lòng, cô sẽ tức giận.
Người bệnh nếu còn muốn kiên trì làm việc, vậy cũng nên có tự giác hổ thẹn, cô cô chính là có hổ thẹn, hơn nữa rõ ràng là sợ dượng giận rồi cản trở cô làm việc.
Chu Trình Ninh đáp lời: "Dạ, cô ơi, con nghe nói gãy xương sau khi hủy thạch cao rồi còn cần đi một chút để rèn luyện, không cần đi quá nhiều, đi từ từ chậm rãi cho quen."
Tống Vệ Lực phảng phất tìm được một điểm mở phát tiết, bắt đầu oán trách với cháu trai và cháu dâu: "Cô mấy đứa thiệt sự là muốn dượng sầu chết, lúc còn chưa hủy thạch cao đã muốn liều mạng đi, muốn xuất viện nhanh lên, bác sĩ cũng đã nói không thể đi nhiều như vậy, càng không nghe, một hai phải để dượng phát bực một trận mới bằng lòng an ổn xuống, chưa bao giờ quý trọng thân thể mình."
Chu Thốn Tâm: "Hiện tại em đã có thể chống quải trượng tự mình đi rồi, anh đừng nhọc lòng em, lo việc của mình đi, người phải đi nhiều chút, chứ không thân thể phải phế đi."
Từ Hương Quyên: "Nếu có điều kiện vẫn là ở lại bệnh viện lâu chút, chờ gần khỏi hẳn rồi lại về nhà, rốt cuộc điều kiện chữa trị ở bệnh viện tốt hơn trong nhà nhiều, có chuyện thì bác sĩ cũng có thể tới đây kịp thời."
Tống Vệ Lực: "Coi như cho cô ấy nghỉ dài hạn."
Chu Thốn Tâm không muốn nói chuyện này nữa, nói sang chuyện khác: "Quyên, con với Tiểu Ninh với cả hai đứa nhỏ chưa ăn cơm đúng không, Vệ Lực, anh cho mấy đứa nó 50 tệ, bảo Bình An dẫn ra ngoài ăn cơm. Đồ ăn trong bệnh viện dở ẹc, giờ cô ăn cũng là đồ dượng mấy đứa mua về từ ngoài bệnh viện đó."
Câu cuối cùng là nói với hai vợ chồng bọn họ.
Nói đến cơm trưa, Từ Hương Quyên tìm ra cái hộp cơm đựng chân vịt và đầu vịt kho, mở ra vẫn còn ấm: "Đây vốn là món ăn thêm cơm cho nhà ta trưa nay, nhân lúc nóng mang tới đây, không nghĩ tới nhà cô đều không có ai, có điều mang tới bệnh viện cũng giống nhau. Dượng, hiện tại con cũng không biết cô cô có thể ăn được không, nếu không thể ăn thì dượng với Bình An ăn vậy, con với A Ninh và cả hai đứa nhỏ đi ra ngoài ăn là được rồi, bọn con là đến thăm, cần tiền gì chứ, bọn con tự mang tiền rồi ạ."
Từ Hương Quyên giao hộp cơm cho dượng, nói với cô và dượng một tiếng rồi đi ăn trưa trước, ăn xong lại trở về.
Dượng có mang cơm trưa đến, xem phân lượng là cho người một nhà họ ăn, nhà bọn họ liền không quấy rầy.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Hương Quyên bảo Bình An đi vào ăn cơm, họ thì dẫn Qua Qua với Ngưu Ngưu rời khỏi bệnh viện đi ăn trưa.
Thẳng đến khi ra khỏi bệnh viện, Ngưu Ngưu mới mở miệng: "Mẹ, chú họ nói chân của bà cô không có gãy luôn."
Từ Hương Quyên: "Chân bà cô đương nhiên không phải gãy luôn, chỉ là xương bên trong gãy, hiện tại dưỡng lành rồi, nhưng đi đường còn khá khó khăn."
Qua Qua: "Con đã thấy ông cụ bà cụ chống quải trượng, bà cô đi đường còn lao lực hơn cả ông cụ bà cụ sao?"
Từ Hương Quyên: "Lao lực không khác như thế là bao... Nếu ông bà cụ kia không phải quá già, vậy thì hẳn là bà cô tụi con lao lực hơn, Qua Qua Ngưu Ngưu, về sau tụi con nhớ rõ đừng chạy quá nhanh, té ngã rồi có lẽ sẽ bị gãy xương, đi đứng cẩn thận vào."
Ông cụ bà cụ thì thật là không thể đi rồi, cơ bản là ngồi xe lăn, hoặc là ngồi hay nằm bất động trong nhà.
Chu Trình Ninh: "Bà cô tụi con là vì công việc, tóm lại là bị thương nghiêm trọng, tụi con không có công việc, nhưng không đại biểu cho sẽ không gãy xương, phải nghe lời mẹ nói, đi đường cẩn thận, gãy xương rất đau đó."
Ngưu Ngưu: "Không muốn gãy xương!"
Chu Trình Ninh: "Nếu không muốn gãy xương thì về sau đi đứng đàng hoàng."
Một nhà 4 người anh họ ra ngoài ăn cơm rồi, Bình An trở lại phòng bệnh, nhìn thấy ba đang bày bàn ăn cơm, cậu cùng hỗ trợ: "Ba mẹ, đây là anh chị dâu mang đến hả?"
Tống Vệ Lực: "Đúng vậy, nghe mùi còn rất thơm."
Tống Bình An: "Không chỉ có nghe thấy thơm đâu, ăn cũng thơm, con ăn rồi."
Tống Vệ Lực: "Thốn Tâm em đừng ăn, có ớt cay, để anh với Bình An ăn là được."
Bởi vì Chu Thốn Tâm gãy xương nằm viện, nên trong khoảng thời gian này đồ ăn đều là tùy bà mà ăn, tương đối đạm bạc, hôm nay có thịt đưa tới cửa, đương nhiên muốn ăn rồi.
Chu Thốn Tâm không có lời gì để nói, yên lặng ăn cơm.
Có 2 cái đầu vịt, 2 cha con mỗi người chia nhau 1 cái.
Chờ chân vịt trong hộp cơm đã đi tong hơn phân nửa, xương sắp chất chồng cả một đĩa, Chu Thốn Tâm nhịn không được hỏi con trai: "Bình An, chân vịt này không cay nhỉ."
Chồng chắc chắn không nói thật với bà.
"Hơi cay, không phải quá cay." Tống Bình An không giống ba cậu, ba cậu là ngừng công việc và các vụ làm ăn chuyên tâm chiếu cố mẹ.
Tháng thứ nhất Bình An là mỗi ngày học xong đều sẽ tới bệnh viện, tháng này tình huống của mẹ đỡ hơn, ba mẹ bảo cậu về lại trường, tới ngày nghỉ mới tới đây.
Trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, cậu chỉ ăn chay có 1 tháng, tháng này vẫn là có đồ mặn ở nhà ăn, chỉ là lo lắng mẹ khôi phục, tháng thứ 2 này vẫn là ăn uống không ngon miệng mấy, hôm nay ăn được chân vịt kho mỹ vị, không chỉ có sắp bụp sạch chân vịt mà cơm cũng ăn không ít.
Thiệt ra thì tháng này trong đồ ăn của Chu Thốn Tâm đã có thịt, nhưng mà thịt này nấu nướng chả khác gì đồ chay, phảng phất như là muốn luộc sạch sẽ dầu mỡ, còn chẳng có hương vị bằng rau củ, màu sắc ôi nó trắng thê thảm.
"Không phải rất cay, vậy mẹ ăn chút cũng không sao cả." Nói rồi, Chu Thốn Tâm duỗi đũa gắp một cái chân vịt cho vào miệng.
Ăn được chân vịt rồi mới cảm thấy hai tháng này con nó thật sự đang chịu tội.
Tống Vệ Lực: "Ăn ít chút, nhiều nhất chỉ có thể ăn một cái nữa, nước sốt này hẳn là rất mau sẽ đông lại, chờ lát nữa cho vào hộp cơm nhà ta, để anh đi rửa sạch sẽ hộp cơm nhà cháu. Tối nay ăn mì, ăn kèm với chân vịt đông lạnh này chắc chắn ngon... Chân vịt đông lạnh em cũng ăn không được, cái này còn dầu mỡ cay hơn chân vịt."
Chu Thốn Tâm chỉ đành đáp ứng, nhưng ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, muốn ăn thì tối nay gắp, bọn họ lại không phải ăn sau lưng bà...
Ăn một bữa cơm ngoài tiệm, Từ Hương Quyên dẫn A Ninh và hai đứa nhỏ trở về.
Hai đứa nhỏ ăn cơm khá chậm, chờ bọn họ trở về, cả nhà cô cô hẳn là đã ăn xong.
Mà đích xác là ăn xong rồi, Tống Vệ Lực còn rửa sạch sẽ hộp cơm cho vào túi lưới.
"Anh có thể đừng nói cái là muốn làm liền không?" Chu Thốn Tâm nghe Tống Vệ Lực nói với cháu trai và cháu dâu xong, phát hỏa lên.
Từ Hương Quyên cũng không dám làm mâu thuẫn gia đình người ta gay gắt lên, nhưng mà dượng nói...
Từ Hương Quyên do dự: "Dượng, chân của cô cô đích xác là không tiện về quê, nếu không chờ dưỡng thương lành rồi lại về?"
"Ông dượng, trên xe lớn rất đông người, đi đường không dễ." Ngưu Ngưu với Qua Qua ăn trưa xong, vẫn là cắn răng đi theo ba mẹ vào phòng, giờ đang nói chuyện chính là Ngưu Ngưu.
Không có đáng sợ như trong tưởng tượng vậy, cảm xúc khẩn trương của hai bạn nhỏ mới hòa hoãn xuống.
Ngưu Ngưu nói xe lớn chính là xe lửa, bà cô đi đường không dễ, nhiều người như vậy, nhóc là biết đi đường cũng không muốn đi, càng khỏi nói hiện tại bà cô không đi đường được.
Tống Vệ Lực: "Chờ vết thương lành rồi, cô mấy đứa cũng muốn về cương vị bận rộn, làm sao có thời gian về quê thăm ba, dượng với cô mấy đứa kết hôn gần được 20 năm, còn chưa có gặp qua ba, nhân cơ hội lần này nghỉ phép, để ba xem đứa con gái không bớt lo này của ông ấy là sống như thế nào ở bên ngoài, dù sao còn hơn nửa tháng mà, đến lúc đó không cần dượng đỡ, tự cô ấy chống quải trượng cũng có thể đi bắt trộm được, càng khỏi phải nói về quê."
Từ Hương Quyên nghe được câu cuối cùng mém chút không nhịn được cười, dượng cũng thiệt biết nói móc, mà ngẫm lại lời dượng nói cũng vẫn là có đạo lý, cô cô mà thật trở về cương vị, chắc chắn là bận bịu.
Nhưng mà để ông nội nhìn thấy cô cô như vậy thì không biết lo lắng đến cỡ nào.
Cô vẫn là không nói, mâu thuẫn gia đình, vậy để gia đình giải quyết, bọn họ là người ngoài, nói cái gì cũng là đắc tội với người.
Từ Hương Quyên không mở miệng, Chu Trình Ninh lại mở miệng: "Cô ơi, khi còn nhỏ con ở bên ông nội, nội cũng luôn nhắc cô hoài, ông nói cô chính là đứa chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Ông nội biết cô ở bên ngoài không dễ dàng, công việc cũng nguy hiểm, hy vọng cô đừng tự mình gánh vác hết thảy.
Con nhớ rõ cô có gửi về nhà một phong thư nắc đến chuyện kết hôn, đó lần đầu tiên con thấy ông nội khóc, lúc ấy ông nội nói cô ở bên ngoài cuối cùng cũng có người chăm sóc, không cần cái gì cũng gánh chịu một mình, người làm cha như ông có thể yên lòng được một nửa."