Chương 148

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:54

Bởi vì tay mẹ bị đau rồi, không thể để chị sinh bệnh nữa, chị mà bệnh là nhóc liền thật là tội nhân trong nhà. Qua Qua cảm giác không ngừng có chăn bị đẩy về phía mình, nói với Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, mỗi người một nửa, chăn rất lớn, em không cần đẩy hết cho chị, thế là chị không bệnh mà em phải bệnh đó." Nói rồi Qua Qua đẩy về một chút chăn, đắp kỹ cho em trai. Từ Hương Quyên thò bàn tay phải đang ấn lại mu bàn tay Chu Trình Ninh ra khỏi ổ chăn, sờ soạng trong đêm tối dém chăn cho Ngưu Ngưu: "Qua Qua Ngưu Ngưu đều phải đắp chăn đàng hoàng, đều không được bị bệnh, Ngưu Ngưu với chị mỗi đứa một nửa." Hai người lớn đều là nằm nghiêng, Từ Hương Quyên dém kỹ chăn cho Ngưu Ngưu xong liền rụt tay về lại trong ổ chăn, tiếp tục ấn trên bàn tay đang làm loạn của ông chồng nhà mình. Cô không có chống đẩy, chỉ là lấy tay mình đè lại trên mu bàn tay anh, tay anh chuyển qua chỗ nào, tay cô cũng chuyển theo qua chỗ đó. Không thể tiến triển thêm một bước mang tính thực chất, như giờ cũng được. Tay Chu Trình Ninh không rảnh, miệng cũng không nhàn rỗi. Từ Hương Quyên: "Qua Qua, có đắp kỹ chăn chưa?" Mượn chỗ trống nói chuyện, Từ Hương Quyên thay đổi tư thế, nằm thẳng xuống, thân thể cũng dịch lên trên. Trong đêm tối duỗi tay không thấy năm ngón, hai bạn nhỏ đổ lại là không phát hiện ba mẹ ủi ổ chăn lên. Qua Qua đã lớp 2, chăn lại đủ lớn, đương nhiên sẽ không giống như em trai mà muốn nhường phần chăn thuộc về mình ra: "Đắp kỹ rồi." Ngưu Ngưu: "Ba kể chuyện xưa." Chu Trình Ninh: "Ngủ, tối nay tay mẹ đau, muốn đi ngủ sớm một chút, ba nói chuyện mẹ liền ngủ không được." Nói xong anh lại vội đi bận việc của mình. Có con cái ở đây thật vất vả, không chỉ không thể có tiến triển thực chất, còn phải chịu đựng không phát ra tiếng. Ngưu Ngưu còn muốn chuyển đạt vụ ba không kể chuyện lại cho mẹ ở bên người: "Mẹ đi ngủ sớm một chút, ba không kể chuyện xưa." Từ Hương Quyên khẽ hôn cổ Chu Trình Ninh, hơi thở vững vàng: "Ừ, mẹ đi ngủ sớm một chút, Qua Qua với Ngưu Ngưu đều phải đi ngủ sớm một chút."... "Không muốn đeo nghiêng." Sớm tinh mơ ăn sáng xong, Từ Hương Quyên sinh sôi là bị bắt đeo nghiêng túi xách. Cái túi da xách tay này ngày thường cô đeo vai đơn, nhưng không phải đeo nghiêng, A Ninh nhà cô lại một hai muốn cô chỉnh thành đeo nghiêng. Sáng dậy cánh tay rất chua, nhưng còn chưa đến mức không dùng sức được, đương nhiên, nếu cần tay làm việc nhiều vẫn là sẽ cảm thấy cố hết sức, sau khi chú ý tới điểm này, Chu Trình Ninh liền tự chủ trương chỉnh dây đeo túi xách cho dài nhất, để vợ đeo nghiêng vai. Đeo nghiêng vai không cần phí bao lớn sức lực, không cần sợ trượt xuống. Từ Hương Quyên là thật sự không tiếp thu được phải đeo nghiêng, nhưng thấy biểu cảm phi thường vừa lòng của ông chồng nhà mình, cô cảm thấy giờ mà lần nữa sửa kiểu đeo chắc cú luôn sẽ bị nói không nghe lời. Thôi, vẫn là bằng mặt không bằng lòng đi, chờ lát nữa cô đi ra khỏi tầm mắt anh rồi là có thể lại đổi. Đồ trong túi khá vụn vặt có chìa khóa, có lược cô quen dùng... Tóm lại cô cảm thấy không mang túi xách theo không được, đi nhà trẻ tham gia hoạt động còn có thể cái gì cũng không mang, chìa khóa giao cho Qua Qua bảo quản, đi tiệm cơm thì không được. Chu Trình Ninh: "Qua Qua Ngưu Ngưu, có phải mẹ đeo vậy đẹp hơn không? Còn nữa, có dây đeo dài vậy, còn không phải là phải đeo nghiêng sao?" Qua Qua Ngưu Ngưu đều đáp bảo đẹp. Ngưu Ngưu còn muốn dặn dò mẹ: "Mẹ, mẹ nói với bà Triệu là tay đau, không làm việc được." Nếu hôm nay không đi nhà trẻ, Ngưu Ngưu liền tính toán tự mình nói với bà Triệu, có vài việc nhóc cũng có thể làm, không có mẹ giúp đỡ, còn có nhóc đây. Từ Hương Quyên không muốn nói cái gì mà đeo nghiêng với ba nó, trả lời Ngưu Ngưu ấm lòng: "Mẹ sẽ nói với bà Triệu, Ngưu Ngưu yên tâm đi nhà trẻ đi." "Quyên, chúng ta ra cửa đi, đẩy xe đạp đi một đoạn đường đã." Từ Hương Quyên lâm thời sửa lại chủ ý, cánh tay làm vài hoạt động duỗi người: "Em đạp xe đạp, hôm nay anh đưa đón Ngưu Ngưu, em liền trực tiếp đạp tới tiệm cơm, chiều em lái xe đi đón Ngưu Ngưu, Anh vẫn cứ theo lẽ thường đón Qua Qua." Ngưu Ngưu là người đầu tiên không đáp ứng: "Mẹ, ba đón con là được rồi." Từ Hương Quyên: "Chờ ba tới đón con phải chờ tới khi nào, đến lúc đó Ngưu Ngưu đều phải thành bạn nhỏ về nhà trễ nhất nhà trẻ đó." Nghe thấy phải trở thành bạn nhỏ về trễ nhất nhà trẻ, Ngưu Ngưu do dự, tay trái nắm lấy mu bàn tay phải, bàn tay của cậu bạn nhỏ 4 tuổi vẫn đều là thịt mum múp, trông còn rất đáng yêu. Ngưu Ngưu có thể là bạn nhỏ tới đầu tiên trong nhà trẻ, nhưng không muốn là bạn nhỏ về trễ nhất nhà trẻ. "Quyên, anh tan tầm cũng sẽ không quá muộn, 4 giờ tan tầm rồi." Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu 3h đã tan học rồi, ngày thường đi đón Ngưu Ngưu em 2 giờ hơn chắc chắn đã xuất phát rồi, trong lúc từ trường anh đi tới nhà trẻ Ngưu Ngưu, không nói tới lớp của Ngưu Ngưu, mà toàn nhà trẻ đều đi hết rồi, chỉ có mình Ngưu Ngưu không đi, các cô giáo phải bồi Ngưu Ngưu chờ ba... Không cần nói nữa, nghe em, chiều em đón Ngưu Ngưu, sáng trực tiếp lái xe đi tiệm cơm." Từ Hương Quyên cảm thấy đến tiệm cơm mà không làm việc là không có khả năng, rốt cuộc vụ chiêu người vẫn luôn đang kế hoạch, còn chưa có thực thi, chính mình làm việc động đậy một phen vẫn luôn là tốt, không chừng cảm giác đau nhức sẽ khỏi mau hơn. Mẹ thật muốn quyết định cái gì, ba còn có hai bạn nhỏ thật không có cách nào lay chuyển. Trong nhà khóa cửa lại, một lớn 2 nhỏ nhìn mẹ đạp xe rời đi. Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu chiều phải quan sát mẹ cho cẩn thận, xem tay mẹ có đau không." "Nếu tay mẹ đau thì phải làm sao đây?" Ngưu Ngưu được ba giao cho trọng trách, lập tức có cảm giác sứ mệnh, muốn hỏi rõ ràng. Chu Trình Ninh nhất thời bị hỏi nghẹn lại, còn có thể thế nào, đương nhiên là: "Về nói cho ba." "Dạ!" Qua Qua thúc giục ba, bé bị muộn rồi, mau mau lái xe đi thôi. Lúc này hai cha con mới đình chỉ đối thoại. Mà Từ Hương Quyên đạp đi rồi mới phát hiện còn đang đeo túi nghiêng vai, nhưng lười treo túi lên chỗ tay lái, thôi... Qua một hai tuần, tay Từ Hương Quyên khỏi hẳn, cũng không biết có phải lưu lại di chứng không. Đương nhiên, không phải cô lưu lại di chứng đâu, là hai cha con lưu lại di chứng. Lúc cô làm việc ấy, cứ muốn hỏi cô tay có đau không. Không đau, thật không đau. Ngày nghỉ ở nhà ăn trưa, Chu Trình Ninh mở miệng: "Quyên, chiều thứ sáu em có thể tới trường đón anh không?" Từ Hương Quyên đang gắp đồ ăn cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nỗ lực dùng muỗng ăn hết đồ ăn trong chén, nghe thấy ông chồng nhà mình nói: "Là hết tiết quá tối muốn em bồi anh à? Những ngày khác thì sao? Chỉ cần vào hôm thứ 6 thôi sao?" Ông chồng nhà mình xong hai tiết cũng gần 6 giờ, đã tháng 11 rồi, trời tối mau, muốn cô đón đương nhiên là được thôi. 6 giờ chắc chắn đã đón hai đứa nhỏ về tiệm cơm rồi. "Chỉ cần vào hôm thứ sáu thôi." Từ Hương Quyên không hỏi nhiều nữa: "Rồi, vậy đến lúc đó em chờ anh ở cổng trường." Chu Trình Ninh: "Quyên, đến khu anh dạy học chờ đi, em biết khu dạy học ở sân nào đó, thứ sáu có một phó giáo sư sẽ có phu nhân anh ta chờ ở dưới lầu, anh cũng muốn có phu nhân chờ anh." Lời này là nói thiệt, không chọn ra chỗ sai được. Từ Hương Quyên không cảm thấy có vấn đề: "Ừ, rồi, em đi chờ anh." Ngưu Ngưu nghe thế xong, được một chốc: "Ba là người lớn, phải tự mình về nhà." Qua Qua giải thích: "Ngưu Ngưu, ba cũng nói rồi, ba là hâm mộ người khác có phu nhân chờ, ba cũng muốn có phu nhân chờ, phu nhân ở đây chính là mẹ." Ngưu Ngưu hiểu rồi, giống như lúc chơi trò chơi ở nhà trẻ vậy, các bạn nhỏ khác có ba mẹ tới cùng, nhóc chỉ có mẹ, nhóc cũng rất muốn ba cùng tới. Chờ ba thật sự tới rồi, tuy là gần kết thúc mới tới, nhưng Ngưu Ngưu cũng cảm thấy rất vui vẻ: "Ba với mẹ phải về sớm chút, đừng lưu lại giữa đường, đừng ăn kẹo người xa lạ đưa, đừng... Đừng tách riêng ra, đừng..." Ngưu Ngưu quên mất ngày thường mẹ nói thế nào với nhóc và cả chị rồi. Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu không nhớ kỹ, lần sau đọc thuộc lại cho ba nghe." Ngưu Ngưu hừ một tiếng với ba, tiếp tục ăn cơm, tính toán ăn xong lại tìm chị học bù. Chờ tới chiều thứ sáu rồi, Từ Hương Quyên đón hai bạn nhỏ về nhà trước, sau đó nói một tiếng với dì Triệu, bảo bà nếu hai đứa nhỏ đói bụng thì nấu chén bún nhỏ cho hai đứa là được, chờ tới giờ đóng cửa ấy, dì cứ đi trước, Qua Qua có thể tự mình đóng cửa, ba mẹ không ở nhà liền đóng cửa lại, ở trong tiệm với em, chờ ba mẹ về rồi lại mở cửa. Sắp xếp hai đứa nhỏ xong xuôi, Từ Hương Quyên liền lái xe về nhà thay quần áo trang điểm. Hiện tại cả ngày ở trong tiệm cơm, Quản Thiến đang dẫn lớp cao tam, dẫn cao tam xong chính mình vào ngày nghỉ còn phải chăm Trư Trư, Nhị Điệp lâm thời có nhiệm vụ, đi theo giáo sư tới Đông Đại họp hành làm thực nghiệm rồi. Không có ai hẹn, vốn đang cần hình tượng lại dần dần hết veo. Hôm nay đều phải đến khu dạy học chờ, chắc chắn phải trang điểm cho tỉ mỉ. Thay vào váy len, áo len, Từ Hương Quyên bắt đầu trang điểm, phong cách ăn mặc nghiêng về thành thục, vậy trang dung cũng phải đúng tông, cần tinh xảo chút, tuổi của A Ninh trong đám học sinh kia vốn dĩ đã hơi lớn rồi, cô kiểu gì cũng không thể trang điểm quá thanh xuân xinh đẹp, bằng không còn bị cho là trâu già gặm cỏ non. Thật ra thì A Ninh trông trẻ tuổi, nên cũng còn được, không có cảm giác như trâu già gặm cỏ non, không chừng thấy cô trang điểm thành thục còn cho rằng cô mới lớn tuổi hơn A Ninh đó. Rõ ràng tuổi thân thể cách nhau 4 tuổi mà. Ngày bọn nhỏ khai giảng chính là ngày cô cắt tóc uốn tóc, tháng 9 mới uốn tóc xoăn, giờ vẫn là xoăn. Từ Hương Quyên trang điểm xong, tu chỉnh tóc tai, đeo tất chân, mặc áo khoác rồi xỏ giày cao gót ra cửa. Từ Hương Quyên cũng không đạp xe, cô dẫm giày cao gót đi bộ tới Hoa Đại. Hôm nay mặc đẹp như vậy, sao có thể đạp xe... Thiệt ra là hôm nay mặc váy len này, không tiện lái xe. Chờ tối về nhà phải bắt A Ninh xoa chân cho cô. Yêu cái đẹp cần trả giá... Lúc Từ Hương Quyên tới thấy được vị phu nhân chờ chồng A Ninh nói. Đây cũng là một người phụ nữ thời thượng, nhưng không thời thượng bằng cô. Chỉ liếc vài lần, Từ Hương Quyên cho ra định luận, an tĩnh chờ người ra. Đỗ Duyệt cũng nhìn thấy Từ Hương Quyên, nhịn không được mà bắt đầu nhìn ngắm cách ăn mặc của Từ Hương Quyên, không thấy mặt, nhưng mái tóc xoăn cùng dáng người kia, liền cảm thấy mặt sẽ không quá kém. Nghe thấy tiếng chuông tan học, Từ Hương Quyên đứng né sang bên cạnh, nhường đường cho học sinh. Thật ra thì học sinh xuống dưới cũng không nhiều, lúc dư lại không được mấy người ấy, vẫn là chưa thấy được Chu Trình Ninh. Từ Hương Quyên đổ lại cũng không quá gấp, kiên nhẫn chờ. Mỗi lần Chu Trình Ninh tan học đều sẽ bị giáo viên hướng dẫn lưu lại trong chốc lát, hôm nay cũng vậy, nghe thầy nói xong, thảo luận xong vài câu, anh liền cầm lên cặp sách đã thu dọn sẵn trong giờ học, chạy nhanh xuống lầu. "Quyên, để em chờ lâu rồi." Chu Trình Ninh đứng trước mặt Từ Hương Quyên. "Về đi." Từ Hương Quyên kéo lấy cánh tay Chu Trình Ninh, cũng không lưu lại. Chu Trình Ninh nhìn chân vợ: "Lạnh không?" Từ Hương Quyên: "Anh đừng có nhìn chân em, không biết còn tưởng là chân em có vấn đề đó." "Lại mặc ít như vậy, chân của em sẽ thật sự có vấn đề." "Đừng có nhắc em mãi, giờ em không lạnh." Tiếng hai vợ chồng càng ngày càng xa, lúc Ông Giai Cam xuống dưới còn thấy bóng dáng hai vợ chồng họ nắm tay rời đi: "Đó là Chu Trình Ninh với phu nhân cậu ta à?" Đỗ Duyệt: "Ừ, đúng vậy, chúng ta đi thôi." Tới chỗ đậu xe đạp rồi, Chu Trình Ninh vẫn đang nhắc mãi vụ trên đùi Từ Hương Quyên chỉ có một lớp tất chân hơi mỏng này. Tháng 11 rồi, cũng không nóng nữa, đã có hơi lạnh rồi. Từ Hương Quyên không mua được tất chân dày, trong cao ốc bách hóa chỉ còn nhìn thấy có tất chân như này, nếu muốn đẹp, đương nhiên phải trả giá, chỉ là cứ vậy nữa, lúc về tiệm cơm đều phải bị hai đứa nhỏ nghe thấy ba giáo dục mẹ mất, cô bèn ngẩng mặt: "A Ninh, đẹp sao?" "Đẹp." Lực chú ý của Chu Trình Ninh chuyển dời đến trên mặt vợ. "Muốn hôn một chút không?" Chu Trình Ninh nghe vợ nói lời lớn mật ở bên ngoài như vậy, thẹn thùng: "Giờ hôn không hay, về nhà lại nói." Từ Hương Quyên: "Hôn chút thôi, giờ không có ai." Chu Trình Ninh vẫn là không yên tâm: "Chờ lát nữa lúc hôn liền có người thấy được." Từ Hương Quyên cũng không làm khó Chu Trình Ninh: "Vậy anh mau chở em về tiệm cơm đi, giờ dì Triệu chắc chắn đã đi rồi." "Được, Quyên, nếu anh chạy quá nhanh thì chân em có lạnh không?" "Sẽ không, chúng ta mau về nhà đi thôi, Qua Qua với Ngưu Ngưu chắc phải đợi nóng nảy rồi." Lúc này Chu Trình Ninh mới ngồi lên xe, chờ vợ ngồi vững lên ghế sau rồi anh mới đạp về. Tới tiệm cơm rồi, hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng ba mẹ trở về, các bé lập tức mở cửa nghênh đón ba mẹ. Mẹ thật sự là đẹp quá đi, hai bạn nhỏ đều ngắm ngây người rồi. Sao mẹ đi ra ngoài đón ba thôi mà đã thay đổi bộ dáng rồi. Chu Trình Ninh vờ giận vợ, nói với hai đứa nhỏ: "Hôm nay mẹ không nghe lời, mặc rất ít quần áo, chờ lát nữa phải vào buồng nhỏ thay quần áo đi về, ba còn muốn nói mẹ vài câu, mấy đứa ra ngoài chờ trước đi." Trong buồng nhỏ có quần áo cho Từ Hương Quyên tắm rửa, nhưng tình huống bây giờ không đúng á.