Chương 71

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:06

Chiều hôm sau có vụ làm ăn với màn thầu đầu tiên. Chờ khách đi rồi, Ngô Thải Phượng mới do dự nói: "Quyên, này đây chỉ cần 2 cặp màn thầu thì có thể quá ấy hay không..." Chuyên môn nhóm lửa vì 2 cặp màn thầu, cứ cảm thấy lãng phí củi lửa. Từ Hương Quyên: "Mẹ, có thể chưng nhiều hơn mấy cái, dù sao cũng lâu rồi chúng ta chưa ăn màn thầu, còn có thể chiên màn thầu cắt miếng, vỏ thơm giòn, mấy ngày nay nhìn ba cũng gầy, đóng hộp cho ba, ở ngoài ruộng đói bụng có thể làm cơm ăn... 1 tệ tốt xấu cũng là 1 bút thu nhập." Ảnh hưởng của gió bão đi qua, nhưng ba cô vẫn là phải ở trong ruộng, hơn nữa mấy tháng này đều phải vậy, đến lúc đuổi kịp thu hoạch vụ thu thì càng bận, tuy thu hoạch năm nay không tốt, nhưng không thể mặc cho số phận. Tuy 2 cặp màn thầu mới 1 tệ, nhưng vạn sự khởi đầu nan, không chừng về sau người mua màn thầu cũng sẽ nhiều lên. Vốn dĩ lúc làm bì lạnh còn nghĩ có cần thuận tiện bánh bánh nướng hay không, nhưng không thuận tiện bằng màn thầu, màn thầu thì 1 lồng có thể hấp mấy cái, bánh nướng thì lại là từng bước từng bước mà áp chảo thì ngon hơn, hơn nữa hương vị của bánh nướng nguội cũng không ngon, màn thầu nguội rồi, đun nóng lại hương vị vẫn cứ ngon lành. Ngô Thải Phượng: "Là mẹ nghĩ sai rồi, cố hết sức kiếm tiền, đích xác nên bồi bổ cho ba con, lại không ăn nhiều thêm chút phải gầy đến chẳng còn dạng người." Từ Hương Quyên: "Mẹ, nào có không ra dạng người, trước đó ba ăn quá nhiều bị nói mỗi ngày, giờ vừa lúc giảm cân, có điều vất vả là vất vả thật, mẹ quan tâm thân thể ba nhiều chút, đến lúc thật sự bận rộn, phải ăn ngon uống tốt bồi bổ." Ngô Thải Phượng: "Mẹ biết rồi, Quyên, ngày mai hấp mấy tầng?" Từ Hương Quyên có kế hoạch: "Ngày mai khách muốn mua màn thầu hẳn là có thể hấp 5 cái 1 tầng, con hấp 4 tầng đi." Ngô Thải Phượng vừa nghe số lượng, cảm thấy không được: "20 cái thì quá nhiều, trời nóng không để lâu được." Từ Hương Quyên: "Mẹ, ngày mai chúng ta hấp xong liền dọn lồng hấp ra ngoài đi, lúc khách đến được tầm tầm rồi thì dọn, đến lúc đó xếp vào cho khách, không chừng người khác đi ngang qua thấy cũng sẽ mua một cái về, dù cho không mua về, chính chúng ta ăn cũng được mà, một bữa cơm ba có thể ăn một cặp màn thầu đó." Khách mua màn thầu nói sáng mai tới lấy, Từ Hương Quyên tính sáng mai chuẩn bị sớm cho đứa lớn đứa nhỏ, thuận tiện hấp màn thầu luôn. Phụ cận chỗ bọn họ tuy người không nhiều lắm, nhưng người đi ngang qua chắc chắn có, đến lúc đó trực tiếp dọn lồng hấp ra, không ai nhìn thấy không ai mua thì thôi, nếu có người mua là quá tốt rồi. Túi giấy lớn đựng màn thầu thì thật sự đã sớm chuẩn bị, chỉ là vẫn luôn không có ai mua, cho nên cũng chẳng thế nào dùng tới túi giấy lớn, một cái túi có thể đựng một cặp màn thầu. Ngô Thải Phượng: "Nói cũng đúng, vậy chưng 4 tầng, bán không ra thì tự người trong nhà mình ăn, ba con một ngày ăn kèm với dưa muối thôi cũng có thể quất 5-6 cái."... Chu Trình Ninh bưng chén cháo trong tay, nhìn vợ đang nhào bột, hỏi: "Quyên, tối nay ăn màn thầu hả? Cục bột lớn thật, phải làm rất nhiều à." Cơm trưa vợ đã lo liệu cho anh xong rồi, sao lúc này lại làm màn thầu vậy? Từ Hương Quyên cho rằng mình đã nhắc qua về việc bán màn thầu với ông chồng nhà mình, nhìn dáng vẻ này hẳn là chưa, giải thích: "Có khách mua 2 cặp màn thầu, làm nhiều mấy cái, bán không hết thì người trong nhà ăn." "Mẹ, con muốn màn thầu." Qua Qua mới rời giường, vừa vào bếp liền nghe mẹ nói màn thầu, bèn chạy nhanh hẹn trước một cái màn thầu, bé muốn mang đi nhà trẻ. Từ Hương Quyên: "Qua Qua đi đánh răng rửa mặt trước." Giọng Ngưu Ngưu mềm mại: "Mẹ, ba, chị." Hiện tại nhóc không chỉ biết gọi mẹ, còn biết gọi ba, bà ngoại với chị cũng biết gọi, có thể đem tên và người ghép đúng chỗ, ngày thường sẽ không thế nào nói chuyện bình thường, đều cứ a a ô ô ưm ưm. Ba mẹ với chị đều nói chuyện, nhóc cũng muốn nói chuyện theo. "Ơi." Qua Qua nghe Ngưu Ngưu gọi bé, đáp lời. Bảo Ngưu Ngưu gọi chị vẫn là chính Qua Qua dạy Ngưu Ngưu, may mà Ngưu Ngưu là em trai bé, không có đặc biệt ngốc. Miêu Miêu với chị Tịch Tịch đều lớn hơn bé, nhưng bé cũng là một người chị, về sau Ngưu Ngưu chính là tiểu đệ chạy chân của bé nà. Từ Hương Quyên: "Không phải ơi sao? Sao còn chưa đi?" Qua Qua: "Mẹ, Ngưu Ngưu đang gọi con chị, con đương nhiên phải ơi." Từ Hương Quyên: "Đừng có ơi với không ơi, mau mau đi đánh răng, còn phải đi nhà trẻ, đừng để ba chờ con." Chứng kéo dài là không được, đến trễ là không tốt. Qua Qua: "Trước kia có chị Tịch Tịch với con, giờ chị Tịch Tịch học tiểu học, con chính là người tới nhà trẻ sớm nhất." Chu Trình Ninh với Vương Khánh là giáo viên, thời gian đi làm sớm hơn so với các bạn nhỏ đi nhà trẻ, thuận tiện đón đưa con, tất nhiên phải đưa con đến nhà trẻ sớm một chút. Cho nên lúc hai cô bạn nhỏ đi nhà trẻ thật sự rất sớm, giáo viên mầm non mới vừa tới đi làm đó. Nếu Miêu Miêu ở nhà trẻ thì còn tốt, bé có thể cùng đi tìm chị Tịch Tịch với Miêu Miêu, nhưng Miêu Miêu không ở đây, chỉ có một mình bé đi tìm. Cứ việc tiểu học ở ngay cách vách nhà trẻ, nhưng cô độc một mình là cái ba mẹ không cách nào lý giải. Từ Hương Quyên đích xác không cách nào lý giải cô độc của bạn nhỏ nhà trẻ, bảo Qua qua nhanh nhanh đi đánh răng rửa mặt. Từ Hương Quyên: "Màn thầu mới ra nồi các anh chắc chắn ăn không được, chờ tối lại ăn." Cô cảm thấy không có khả năng bán sạch, A Ninh với Qua Qua đều có thể ăn được. "Được rồi Quyên... Qua Qua mau đi rửa mặt đánh răng, nước đều chuẩn bị sẵn cho con rồi, đừng để ba chờ quá lâu." Chu Trình Ninh thúc giục Qua Qua theo. Anh đã uống chén cháo thứ hai, vốn tính toán uống xong chén cháo thứ 2 lại gọi con gái, nhưng con gái đã tự mình dậy, thế thì không còn gì tốt hơn. Qua đành phải đi đánh răng rửa mặt, lúc lấy khăn lông lau mặt còn không quên nói với Ngưu Ngưu, bé biết tự mình rửa mặt, Ngưu Ngưu chỉ biết để ba mẹ rửa mặt giúp nhóc. Ngưu Ngưu không có ý tưởng phản kích, rốt cuộc thì nghe không hiểu lắm. Chờ một lớn một nhỏ rời đi, màn thầu của Từ Hương Quyên còn đang nghỉ. Ngô Thải Phượng 8h 30 lại đây, dò hỏi chuyện màn thầu: "Quyên, màn thầu hấp thế nào rồi? Cần mẹ hỗ trợ gì cho con?" Từ Hương Quyên đã đang hấp màn thầu, nhìn thấy mẹ mình lại đây: "Mẹ, màn thầu sắp hấp xong rồi, khách cỡ 9 giờ sẽ qua đây, chờ lát nữa chúng ta dọn lồng hấp ra ngoài, mẹ, lúc này không có việc gì, mẹ ăn sáng chưa? Chưa ăn thì uống chén cháo, sáng nay con mới nấu." Ngô Thải Phượng: "Ăn rồi, sao có khả năng chưa ăn, ba con mới sáng sớm đã ra cửa, mẹ phải chuẩn bị làm bữa sáng cho ổng." Giờ trừ bỏ cơm trưa chuẩn bị ở bên chỗ con gái, cơm sáng với cơm chiều đều là nhà mình nấu. Từ Hương Quyên: "Vậy được rồi... Đúng rồi mẹ, túi giấy đựng màn thầu để ở ngăn tủ phía dưới, mẹ đếm ra 15 cái, đến lúc đó chúng ta để bên ngoài đi." Ngô Thải Phượng đi tìm túi giấy: "Túi giấy này lớn à, một cái phải nhiêu tiền hả." Tầng dưới chót của kệ tủ khô ráo, túi giấy không bị ẩm, có lớn có bé, lớn chính là túi đựng màn thầu, cái nhỏ thì trước đó dùng để đựng bánh trứng. Từ Hương Quyên: "Mẹ, cái nhỏ 1 phân tiền 2 cái, cái lớn 1 phân tiền 1 cái, không rẻ cũng không đắt." Ngô Thải Phượng tính toán trong lòng: "Không đắt, còn được, túi này nhìn đẹp." Một viên kẹo trong cửa hàng nhỏ phải 1 phân tiền, túi giấy này tuy không phải kẹo, không thể ăn, nhưng nhìn vẫn là rất có lợi ích thực tế. Con gái mua một đống đồ, trừ bỏ rau dưa này kia, cái khác bà đều không hỏi đến, nhớ tới mới hỏi giá cả, trong lòng có thể tiếp thu liền cảm thấy không tồi. Lúc dọn màn thầu ra, người khách hôm qua muốn màn thầu không có tới, nhưng thật ra lại vừa lúc gặp được ông bà nội Miêu Miêu vác cái cuốc về nhà. Miêu Miêu cũng mới ba bốn tuổi, ông bà nội tuổi cũng không lớn, bốn năm chục tuổi, còn nhỏ hơn ba mẹ cô chút, còn có thể xuống ruộng làm việc. Bà nội Miêu Miêu: "Thải Phượng, Quyên, hai cô muốn bán cơm sáng à?" Ngô Thải Phượng: "Không phải bán cơm sáng, ngày hôm qua có khách muốn mua màn thầu, chúng ta không thế nào bán màn thầu, có người mua mới làm, này không, hẹn buổi sáng lấy, người sắp tới rồi, bọn tôi dọn lồng hấp ra ngoài." Bà nội Miêu Miêu: "Màn thầu còn có bao nhiêu? Bao nhiêu tiền?" "3 mao tiền 1 cái, 5 mao tiền một cặp, nhiều lắm đó." Từ Hương Quyên nói rồi tùy tiện mở ra một tầng, hơi nước màu trắng rất mau đã xộc ra. Màn thầu lớn cỡ tay của người đàn ông thành niên, béo trắng, nhìn cũng mềm. "Cho bọn tôi một cặp." Bà nội Miêu Miêu nhìn màn thầu liền cảm thấy hẳn là không tồi, sáng nay bọn họ là bị hư cuốc rồi, chuẩn bị về nhà đổi một cái, sân viện cách chỗ này gần, vừa lúc đi ngang qua thấy lồng hấp, hỏi vài câu, hỏi rồi liền muốn mua. Mua một cặp màn thầu, lưu lại một cái cho cháu gái, trưa tới bạn già làm việc ăn không đủ no, có thể lấy màn thầu thêm cơm. "Tới đây, xếp vô ngay đây." Động tác Ngô Thải Phượng nhanh nhẹn mà đóng gói một cặp màn thầu, cảm giác được mở cửa đại cát. Chờ ông bà nội Miêu Miêu đi rồi, bà mới mang theo ý cười nói: "Khởi đầu tốt đẹp, màn thầu mới ra lồng đã bán đi một cặp, không cần lo lắng, chiều bán bì lạnh cũng đừng dẹp lồng hấp, không chừng khách mua bì lạnh sẽ thuận tiện mua một cặp màn thầu về." Từ Hương Quyên: "Mẹ nói rất đúng, màn thầu để đó trước, chiều tới không chừng có người mua." Ngô Thải Phượng với Từ Hương Quyên đợi trong chốc lát, chờ được người khách muốn mua màn thầu hôm qua lại đây. "Màn thầu này nhìn đẹp đó, các cô có thể tùy thời bán sao?" Từ Hương Quyên xếp hai túi màn thầu đưa qua: "Phải nói trước một ngày với bọn tôi mới được, bình thường thì không bán, rốt cuộc ngày thường sẽ không có mấy ai mua." Rốt cuộc lợi nhuận của màn thầu cũng không quá cao. Khách lấy một túi màn thầu trong đó xé ra miếng nhỏ ăn, dư lại màn thầu thì bỏ vài giỏ rau: "Hôm nay sinh nhật cháu nội tôi, bảo muốn ăn bánh bao thịt, mà bánh bao thịt đắt lắm, hơn nữa nào dễ mua vậy, trong thôn với trên trấn căn bản không ai bán, nếu không phải ngày đầu tiên các cô còn tặng màn thầu, tôi chưa từng hưởng qua hương vị thì tôi cũng sẽ không lại đây mua, màn thầu này ngọt mềm ăn ngon. Cháu nội tôi chính là một đứa thèm ăn, có món ngon sẽ liền không đòi bánh bao thịt, tôi mới đi chợ về, giờ giá đồ ăn trên chợ đắt lắm, vốn tính mua nửa cân thịt, mà giá thịt cũng tăng theo, vậy nên dẹp luôn, không mua." "Thím, gió to mưa bão mới đi qua, mọi người đang lỗ lã đâu, ấy còn không phải đắt chút... Bánh bao thịt đích xác là không dễ bán, đặc biệt là đoạn thời gian gần đây, mọi người đều không dễ chịu, bì lạnh một ngày con cũng không bán đi được mấy chén, càng khỏi phải nói bánh bao thịt, căn bản sẽ không ai mua... Trời lạnh liền không bán bì lạnh, chuẩn bị bán cái khác." "Bì lạnh này sao nhanh vậy liền không bán nữa?" Đã tháng 9 rồi, thời tiết không thể nói nóng bức, nhưng cách lạnh đã không xa. Từ Hương Quyên: "Bì lạnh ăn vào trời nóng nực mới thoải mái, mùa đông thì không ai ăn hết." "Không bán bì lạnh, hương vị bì lạnh ấy có đoạn thời gian phải nhớ thương, ngày mai mang cái chén lại đây mua bì lạnh, tôi mới đi chợ về, cũng không mang theo chén... Lại cho tôi một cặp màn thầu nữa đi." Màn thầu này muốn mua phải mua trước, nếu hấp không ít, vậy thì mua nhiều mấy cái về nhà. Một buổi sáng đã lục tục bán đi 6 cặp màn thầu, Ngô Thải Phượng: "Về sau con nói mẹ đều tin." Từ Hương Quyên: "Mẹ ơi đừng nói cái gì đều tin, con nói bừa đừng có nghe vào." Một ngày xuống đã bán đi 8 cặp màn thầu, buổi chiều còn không bán tốt bằng buổi sáng. Từ Hương Quyên bảo mẹ mình mang đi 1 cặp, cô lưu lại một cặp cho A Ninh còn có Qua Qua và Ngưu Ngưu ăn.