Người phụ nữ nhận canh, trước hết cho đứa con lớn nhất uống, canh vẫn nóng, không phỏng miệng, lão đại uống thật lâu, lão nhị với lão tam chỉ là đưa mắt trông mong nhìn, cũng không ồn ào muốn uống.
Chờ ba đứa bé uống xong, Từ Hương Quyên cũng xào xong bún khô, múc vào trong chén gốm người phụ nữ mang đến.
Thật ra thì người muốn đậu đũa và cải bắp cũng không nhiều lắm, cho nên cô cũng cho nhiều chút, tuy hai dạng rau dưa nhiều, nhưng sẽ không đoạt nổi bật của bún khô, chén gốm to sắp chứa đầy một chén.
Chén gốm to đựng bún khô cho lão đại bưng, người phụ nữ lại bưng nửa chén canh cà chua còn thừa, người một nhà trở về "thính phòng" ngồi.
Xào một phần xong tạm thời không có ai tới mua, Từ Hương Quyên ngồi xuống uống nước.
Tuy không khát, nhưng trời nóng như này, cô còn phải đối mặt với chảo nồi bốc hơi nóng, phải bù nước kịp thời mới được.
Hôm nay Ngưu Ngưu xao động, bị ông ngoại bế, đang không ngừng ư ư kêu với mẹ, còn duỗi tay muốn mẹ bế.
Từ Hương Quyên không vui bế đâu, bèn để Chu Trình Ninh đi bế con, Ngưu Ngưu miễn cưỡng cho phép ba bế nhóc, cái tay ú nù nhỏ bé vỗ bả vai dày rộng của ba, muốn ba dẫn nhóc đi sân bãi.
Hiện tại, sân đặt đầy băng ghế nhỏ, người chưa đủ, Qua Qua với Miêu Miêu, còn có ông bà nội Miêu Miêu, ở bên nhau, miệng đang không ngừng động, đại khái là lại đang khen mẹ.
Chu Trình Ninh dẫn Ngưu Ngưu đến gần, Ngưu Ngưu muốn ngồi lên băng ghế, anh cũng thỏa mãn nhóc, đặt cậu nhóc lên băng ghế nhỏ ngồi.
Chu Trình Ninh thường thường nhìn khắp chung quanh, nếu có người đi sang bên này thì lập tức bế Ngưu Ngưu về.
Chính Ngưu Ngưu vẫn là thấy rất mới lạ, rất vui vẻ, được ba đỡ cho ngồi trên băng ghế nhỏ, cảm giác giống với mọi người vậy.
Tiểu Ngưu Ngưu ngồi còn muốn ú ớ vài tiếng, giống như muốn nói cho các bạn nhỏ khác, bé cũng ngồi băng ghế giống như bọn họ vậy.
Chu Trình Ninh không để Ngưu Ngưu cao hứng quá lâu, bế Ngưu Ngưu trở về, Ngưu Ngưu không thuận theo, ồn ào bướng bỉnh với ba.
Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu lộn xộn, "Anh dọn cái băng ghế ngồi ở ngoài vòng, Ngưu Ngưu muốn ngồi thì để nó ngồi trong chốc lát vậy."
Chu Trình Ninh không muốn trông con, "Quyên, anh còn muốn hỗ trợ cho em."
Từ Hương Quyên: "Trông Ngưu Ngưu chính là hỗ trợ em đó, anh đi đi, chỗ này còn có ba mẹ, anh ở vòng ngoài cùng tìm chỗ ngồi đi, đừng có chen vào trong, Ngưu Ngưu cũng chỉ đồ cái mới mẻ thôi."
Ngưu Ngưu đang cố sức ồn ào bướng bỉnh, Chu Trình Ninh đành phải xách theo băng ghế đi đến vòng ngoài cùng.
Băng ghế vẫn là cho Ngưu Ngưu ngồi, anh ngồi xổm đằng sau đỡ nhóc con.
Một cái nắm nhỏ như vậy đã có tính tình lớn đến thế, Chu Trình Ninh cũng không biết về sau tính tình Ngưu Ngưu phải lớn thành cái dạng gì.
Qua Qua tuy nói nhiều tí, còn luôn sặc ba hoài, nhưng tính tình không lớn, nếu tính tình đứa em trai Ngưu Ngưu này vẫn luôn rất lớn, có phải sau khi lớn lên sẽ còn phát giận với mẹ, với ba, với chị hay không.
Chỉ không lâu thế thôi, Chu Trình Ninh đã bắt đầu nghĩ về vấn đề giáo dục Ngưu Ngưu.
"Ba, sao ba ngồi xổm ở đây vậy? Bên cạnh có băng ghế nè." Qua Qua với Miêu Miêu chạy ra, Qua Qua nhìn chính ba với em trai mình, khó tránh khỏi hỏi một câu.
Chu Trình Ninh: "Băng ghế bên cạnh không phải của nhà chúng ta, Ngưu Ngưu muốn ngồi đây xem kịch, ba liền bế em lại đây."
Ngưu Ngưu ngồi trên băng ghế thấy là chị gái, liền quơ quơ cái chân núc ních, ư ư ú ú nói chuyện với chị.
"À, Ngưu Ngưu ngoan ngoãn ngồi yên nha, chị đi tìm mẹ nói chuyện." Qua Qua nói như vậy, Ngưu Ngưu thế mà còn ừ ừ.
Hai nhóc con có khả năng nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng lại phi thường thần kỳ mà câu thông.
Qua Qua nói thì đi tìm mẹ, Ngưu Ngưu tiếp tục ngồi.
Lúc Qua Qua tới sạp, vừa lúc có người khách thứ 3 ngày hôm nay tới, Từ Hương Quyên bày sẵn nguyên liệu nấu ăn, "Qua Qua, lấy cái băng ghế nhỏ cho ba con ngồi, mẹ làm việc."
Ngồi xổm lâu như vậy, dù cho không thiếu máu, nhưng đứng dậy vẫn sẽ tê chân choáng váng đầu.
Người khách thứ 3 muốn bánh trứng, Từ Hương Quyên rất mau đã làm xong, Ngô Thải Phượng giúp đỡ căng túi giấy lấy tiền.
Khách còn không nhiều lắm, hiện tại không có bận như vậy, hai mẹ con vẫn ứng phó được.
Từ Căn Sinh tạm thời nhận việc múc canh, hiện tại còn chưa có người khách thứ 2 nào tới mua bún khô xào, ông trông nguyên liệu nấu ăn còn xem như thanh nhàn.
"Ba, mẹ bảo ba ngồi." Qua Qua dọn băng ghế nhỏ lại đây, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đi chơi với Miêu Miêu ngay.
Chu Trình Ninh rốt cuộc không ngồi bao lâu, thấy bên chỗ vợ càng ngày càng bận, bèn qua đó hỗ trợ.
Ngưu Ngưu bị cho vào vải bố to bị rách mà Từ Hương Quyên chuyên môn chuẩn bị cho Ngưu Ngưu trước lúc xuất phát, vải được trải ở cạnh ông ngoại, cho Ngưu Ngưu một cái băng ghế nhỏ để tự mình ngồi trên vải chơi.
Hiệu quả khi có băng ghế nhỏ là giống nhau, tuy Ngưu Ngưu không ngồi lên băng ghế nhỏ được, nhưng túm lấy băng ghế xa xa nhìn về phía sân khấu với nhóc mà nói thì cũng được.
Ngưu Ngưu chơi một mình, Từ Căn Sinh nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn, đồng thời còn phải nhìn chằm chằm Ngưu Ngưu, đỡ cho nhóc con bị té ngã va chạm.
Mới đầu người mua bún khô vẫn là số ít, rốt cuộc mọi người là muốn bánh trứng còn có trứng gà lót nền, có mang thức ăn mặn, bún khô muốn trứng còn phải thêm tiền riêng, quá đắt.
Nhưng có mấy người chờ bánh trứng, thấy người phía trước đang đợi bún khô, phát hiện bún khô thế mà lại đủ lượng đến vậy, hơn nữa thoạt nhìn không kém, còn tặng canh, có mấy người liền lâm thời về nhà lấy chén.
Mấy ngày nay xem kịch, mọi người không bận bịu đến vậy, việc ngoài ruộng không nhiều lắm, người nhẹ nhàng, xem kịch giải trí, tự nhiên nguyện ý tiêu tiền.
"Có thể lưu ra một phần cho tôi không? Tối xem kịch xong tôi tính mang về nhà, vợ tôi sắp sinh, giờ đang ở vùi đầu ở nhà, tôi muốn mang cho cô ấy một phần, thêm trứng với cải bắp." Mới vừa xào xong bún khô múc cho khách, khách trực tiếp ăn luôn, lúc ăn còn không quên đặt trước một phần.
Người khách này mang theo ca tráng men, Ngô Thải Phượng múc cho 1 gáo canh, thấy anh ta trực tiếp ăn luôn, nhìn cũng không có tay nhận canh, dứt khoát cầm trước giúp anh ta, "Giữ phần cho cậu, nhưng nhớ kỹ tới lấy đó, bằng không bọn tôi dọn sạp rồi không ai làm cho cậu đâu."
"Khi nào các bác dọn sạp?"
Ngô Thải Phượng, "Cái này không xác định, bán được gần hết là có thể đi rồi, nhưng sẽ chờ đến khi hát tuồng kết thúc, rốt cuộc trẻ con chơi khắp nơi, diễn xướng xong mới có thể về."
"Rồi, tôi chờ lúc sắp hát xong là lại đây, nếu không vội thì xào sẵn giúp tôi, tôi lại đây lấy."
"Được thôi, cậu bưng canh cho chắc, đừng để vãi, tuy không thu tiền, nhưng ngon lắm, vừa nãy còn có người chuyên lại đây xin canh, tôi nhớ kỹ mặt, mua bún khô xào rồi mới cho non nửa gáo, không có mua thì đừng xin."
Anh chàng đình chỉ ăn bún khô xào, nhận lấy canh cà chua trứng gà ừng ực một hớp lớn, "Canh ngon thật, cũng lưu lại 1 gáo cho tôi, vợ tôi không chừng không có khẩu vị ăn bún khô xào, nhưng canh chắc chắn là thích."
Hiện tại Từ Hương Quyên đã không nói gì, lời để mẹ cô nói, mẹ cô không nói nhận thức người cả thôn, nhưng hơn phân nửa cái thôn thì đều quen biết, ngày thường cũng yêu nói chuyện, chờ hôm qua thích ứng rồi, hôm nay có thể quen với việc này cực tốt.
Chu Trình Ninh trở về liền tiếp tục phụ trách báo giá lấy tiền, hình như vợ nấu ăn đều chẳng thế nào thích nói chuyện, anh có thể hiểu rõ vì sao lại không nói lời nào, ở một bên tận tâm tận lực làm trợ thủ, chờ vợ không bận bịu quá, sẽ lau mồ hôi cho vợ.
Lúc lau mồ hôi, Từ Hương Quyên tự giác xoay mặt sang phía Chu Trình Ninh, chờ anh lau mồ hôi xong, cô tiếp tục việc trên tay.
Bún khô xào bởi vì số lượng lớn, nên thậm chí còn bán tốt hơn bánh trứng.
Một cái bánh trứng rốt cuộc không quá giống cơm canh đứng đắn, lượng trông cũng không thể chứa đầy một chén như bún khô xào vậy, nên đa phần mọi người đều nguyện ý tới mua bún khô.
Đêm nay còn bận bịu hơn cả tối qua, bởi vì bún khô xào không nhanh bằng bánh trứng, chờ bún khô xào bán hết rồi không bán nữa, sạp mới nhẹ nhàng xuống.
Ngô Thải Phượng thật đúng là kiến thức rồi, "Quyên, sao con biết bún khô xào có thể bán tốt như vậy? Chuẩn bị 1 chậu lớn như vậy còn bán hết sạch."
Từ Hương Quyên giải thích, "Bún khô xào có thể làm cơm ăn, ăn no, dù cho bán không ra, giữ lại cũng không dễ bị hư."
Cô mặc cho Chu Trình Ninh bóp cánh tay cho cô, thật ra thì sáng dậy cánh tay vẫn đau nhức, hôm nay xào đến bây giờ đều sắp mất đi tri giác.
Xi tiểu cho Ngưu Ngưu vẫn là Chu Trình Ninh đi, xào bún khô cả đêm, Từ Hương Quyên mệt hơn cả tối qua, không có sức ôm con.
Dọn sạp về nhà, cô tuy rằng có hơi mệt, nhưng vẫn kiên trì đun nước ấm lau mình như cũ.
"Quyên, anh thấy em xào bún khô, anh đều biết rồi, bắt đầu từ ngày mai để anh xào đi." Chu Trình Ninh mới vừa trở lại phòng bếp liền nói.
Anh dỗ con ngủ trở về, hai đứa bé dính giường liền ngủ, cũng không cần phí tâm tư.
Hôm nay chú ý tới vợ mệt cực, trạng thái khi về nhà cũng không tốt.
"Vậy mai anh xào một phần em nếm thử, ăn dở là không cho thông qua, đỡ cho làm hỏng chiêu bài nhà ta."
Chu Trình Ninh: "Được, Quyên, trưa mai anh liền xào cho em ăn."
Sáng mai rảnh xuống anh phải ghi chú, nhớ kỹ những gì thấy được 2 ngày nay, đỡ cho quên điểm tri thức trong đó.
Từ Hương Quyên chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới ông chồng mình nghiêm túc đến vậy, "Anh quên rồi đúng không, mai anh còn phải đi làm đó."
"Còn phải đi làm! Vậy làm sao bây giờ, chiều mai phải dạy tới hơn 4 giờ mới tan tầm."
Đại khái là ngày nghỉ này nghỉ đến quá dài lâu đi, Chu Trình Ninh đều quên phải đi làm.
"Ngày mai giảm lượng, anh phải đi làm, Qua Qua còn phải lên nhà trẻ, giờ trong nhà không cần phải dùng tiền gấp, không cần thiết đua quá, hơn nữa sức lực sẽ chậm rãi trở về, quen rồi thì tốt thôi."
Ngày mai phải cùng nhau xử lý nguyên liệu nấu ăn với ba mẹ, bớt đi ông chồng nhà mình đích xác sẽ luống cuống tay chân, nên giảm bớt lượng, bán xong dọn sạp là được.
Hôm nay kiếm cũng nhiều hơn hôm qua, suốt 40, lưu lượng khách mấy ngày hát tuồng này chỉ nhiều không ít, thôn cách vách với trấn trên cũng có người đến xem kịch, nhưng cô cũng không muốn vì chút tiền mà làm mình mệt đến hư.
"Vậy Quyên em đừng mệt chính mình, anh lái xe về sớm một chút hỗ trợ cho em."
"Biết rồi, anh đừng nhọc lòng."
Buổi tối rửa mặt xong, hai vợ chồng cũng dính giường là ngủ...
Chuyện mẹ mình bán món ngon, Qua Qua tất nhiên là muốn nói với Tịch Tịch, ở nhà trẻ nói rồi, còn muốn nói ở văn phòng ba.
Qua Qua: "Chị Tịch Tịch, chị có rảnh thì đến tiệm cơm mẹ em ăn bánh trứng ó o, ăn ngon, mẹ em làm bún khô xào cũng ăn ngon."
Đúng vậy, Qua Qua đã thổi sạp nhỏ thành tiệm cơm nhỏ.
Tịch Tịch: "Mẹ Qua Qua nấu cơm ngon, chờ chị tích góp tiền lại đi ăn."
Qua Qua: "Ưm, chị Tịch Tịch không đủ tiền, em có thể nói với mẹ không cần toàn bộ, một nửa là được, không cho cũng không sao, nếu em không ở, chị Tịch Tịch báo tên em với bà ngoại em là được rồi, nói Qua Qua mời con ăn bánh trứng ó o, mẹ em sẽ liền làm bánh trứng ó o cho chị."
Da trâu Qua Qua thổi sắp lên trời cao, điểm chết người là Tịch Tịch còn không cảm thấy lời này có tật xấu.
"Qua Qua, chú đi ăn bánh trứng ó o không trả tiền được không?" Thầy Lưu nghe xong, hỏi Qua Qua.
Qua Qua: "Không được, mẹ con biết con với chị Tịch Tịch là bạn tốt."
Song tiêu* Qua Qua xuất hiện.
*: Tiêu chuẩn kép đó, nhưng mình thấy để đó rồi giải thích ra nghe cũng được, nên giải thích dưới đây, về sau mình sẽ để đó mà không giải thích lại nữa.
"Chú với ba Qua Qua là bạn tốt đó, có thể ăn miễn phí không?"
Qua Qua vẫn kiên trì nguyên tắc như cũ, "Không được, người lớn phải trả tiền, người lớn biết kiếm tiền, trẻ con không biết kiếm tiền."
Lưu Lương Trĩ: "Qua Qua, mẹ con mở tiệm cơm nhỏ làm gì? Trong nhà không phải có ba kiếm tiền rồi sao?"
Qua Qua: "Ai sẽ ngại tiền nhiều chứ."
Hách Mạn cứ cảm thấy con gái thầy Chu là cố ý nhằm vào cô ấy, ngày thường không biết, nhưng chỉ cần cô ấy ở đây, con gái thầy Chu liền nói một đống lời.
Nghĩ đến ấn tượng của thầy Lưu với vợ thầy Chu cũng không tốt, nhưng cứ luôn có thể bị con gái thầy Chu nói đến không có đường sống để phản bác.
Đổi lại một anh không biết nói chuyện, ấy đã sớm á khẩu không trả lời được.
Không có tiết, cô ấy vẫn là nhanh chạy lấy người đi, không muốn nghe bé gái miệng lưỡi sắc bén nói chuyện.
Những lời ai sẽ ngại tiền nhiều này vẫn là Qua Qua nghe bà ngoại nói, không ngại, tiền thì đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Lúc sinh nhật bé, mẹ tặng bé một con búp bê lật đật, không cần tự mình mua búp bê, bé vẫn cứ cảm thấy phải tồn tiền, tiền càng nhiều càng tốt, như vậy thì về sau có tiền mua cái mình muốn mua, ấy liền không cần chờ lâu đến vậy.
Lưu Lương Trĩ nghe Qua Qua nói như vậy, thật đúng là cảm thấy trẻ con thành tinh, "Qua Qua nói không sai, thầy Chu dạy con tốt thật."
Qua Qua cũng không biết mình nói cái gì liền không sai, "Mẹ con cũng dạy tốt."
Không thể để ba ôm công lao một mình được.
Chu Trình Ninh dạy học về, Lưu Lương Trĩ nói với anh, "Thầy Chu, về sau có rảnh đi tiệm cơm nhà cậu ăn cơm."
Qua Qua vẫn là rất để ý tiền, "Phải trả tiền, không trả không thể ăn."
Mới đầu Chu Trình Ninh nghe thấy tiệm cơm còn rất ngốc, ngay sau đó nghĩ đến gì đó, "Sẽ không mở quá lâu, chỉ là đuổi kịp gánh hát tới, người nhiều, về sau không biết có tính toán gì."
"Tôi cả ngày nghe Qua Qua nói mẹ nấu cơm rất ngon, hơn nữa cơm trưa của thầy Chu đích xác là mỹ vị, đều phải mộ danh đến tiệm cơm nhỏ ăn."
Hộp cơm trưa nay của Chu Trình Ninh là đựng đồ ăn trưa hôm qua, gần đây tối đến đều không nấu cơm, đều là xào bún khô cả.
Lời thầy Lưu, Chu Trình Ninh nghe đến cảm thấy ngượng ngùng, căng da đầu, "Giờ còn không bán cơm, chỉ là đồ ăn vặt, về sau ổn định xuống rồi sẽ mời thầy Lưu đi ăn cơm.
"Thế tốt thật."
Trên đường đạp xe đến chỗ bày sạp, Chu Trình Ninh đã giáo dục con gái không chỉ một hai câu.
"Qua Qua, về sau con đừng nói lung tung, khuếch đại sự thật, mẹ là bày sạp nhỏ, không phải mở tiệm cơm nhỏ."
"Chính là tiệm cơm nhỏ!" Qua Qua quật cường cho rằng mẹ mở tiệm cơm nhỏ.
Nghĩ đến con gái tuổi còn nhỏ, không quá hiểu biết lại chưa biết việc đời, Chu Trình Ninh cảm thấy mình cứng rắn bẻ xả cũng không bẻ xả nổi, tối về phải nói chuyện này với vợ, để vợ giáo dục con gái.
Lúc Chu Trình Ninh đến, Từ Hương Quyên với ba mẹ mới đến không lâu, đồ trong xe đấu của ba bánh đã dỡ sạch sẽ, chỉ có mình Ngưu Ngưu bên trong.
Ngưu Ngưu nhìn thấy cặp sách của chị, lập tức nổi hứng thú, duỗi bàn tay béo nhỏ kêu to, hy vọng chị có thể đưa cặp sách nhỏ cho nhóc nhìn xem.
Qua Qua mới không đưa cặp sách cho em trai chơi đâu, bên trong có sách, em xé rách rồi bé phải bị cô giáo mắng, cô nói bọn họ phải yêu quý sách vở.
Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu không ngồi yên được, sợ Ngưu Ngưu đâm sầm xuống đất mất, bèn bế Ngưu lên cho vào vải rách, cặp sách của Qua Qua thì cô thả lên xe đấu.
Cô cũng không muốn Ngưu Ngưu chạm vào cặp sách của Qua Qua, hiện tại Ngưu Ngưu đã có lực phá hoại, tuy ngày thường ngoan ngoãn, nhưng thật muốn phá hoại, ấy có thể tạo thành tổn thất kinh tế à.
Miêu Miêu cùng một nhà trẻ với Qua Qua, Qua Qua là ba đón, chờ ở trường ba một đoạn thời gian, Miêu Miêu thì để bà nội đón, tan học liền đi với bà nội rồi, tuy là đi bộ, nhưng chắc chắn là đến đây sớm hơn Qua Qua.
Qua Qua thấy mẹ đã cất kỹ cặp sách cho bé, bèn đi tìm Miêu Miêu chơi.
Cơm chiều đích xác vẫn là bún khô xào, người nhà vẫn là ăn rất ngon, Từ Hương Quyên, người không biết đã xào bao nhiêu phần bún khô này đây, đã không quá có khẩu vị ăn bún khô, trước lúc ra có hái 2 quả cà chua tươi từ vườn rau trong nhà, tối nay cô ăn cà chua là đủ rồi, nếu đói, trong nhà có cháo, về nhà có thể uống một chén.