Qua Qua vẫn luôn nhớ rõ mẹ nói có khách tới thì không thể ầm ĩ, cho nên liền nói với Trư Trư là chơi một trò chơi.
Nội dung trò chơi là xem ai có thể không nói câu nào lâu nhất, đứa bé nào không nói câu nào lâu nhất sẽ được thưởng 1 viên kẹo.
Ngưu Ngưu biết có khách, trẻ con không thể ầm ĩ, nhưng trò chơi nhằm vào Trư Trư của chị gái đây, nhóc cũng cảm thấy rất hứng thú, kết là quả ngậm lại cái miệng nhỏ không nói lời nào.
Trư Trư có thể hiểu được trò chơi chị nói, dù là trò gì cậu bé đều cảm thấy hứng thú, chắc chắn muốn tham gia.
Mấy lần Trư Trư há miệng muốn nói gì đó, nhớ tới cái gì, bé lập tức lại ngậm miệng.
Không thể thua, muốn ăn kẹo.
Ngưu Ngưu với Trư Trư mắt to trừng mắt nhỏ, Qua Qua ở một bên bình yên lật sách xem.
Bé cũng là người dự thi, Ngưu Ngưu và Trư Trư hai thằng nhóc trừng nhau, bé nghĩ chắc chắn sẽ không kiên trì lâu được như vậy.
Bé có chuyện làm, bé muốn xem sách, người thắng cuối cùng chắc chắn là bé, 2 viên kẹo của bé liền không cần chia ra 1 viên trong số đó, có thể tự mình ăn 2 viên.
Bàn tính nhỏ của Qua Qua đánh đến vang bùm bùm.
Trư Trư nghẹn thật lâu, chờ khách ăn xong rời đi rồi, mẹ đi ra, cậu bé nhịn không được gọi một tiếng mẹ.
Gọi mẹ xong, Trư Trư lại làm điều thừa mà che miệng lại.
"Trư Trư nói chuyện, anh nghe rồi." Ngưu Ngưu chính là Ngưu Ngưu thiết diện vô tư.
Người thắng cuối cùng là Qua Qua: "Ngưu Ngưu em cũng nói chuyện, kẹo là của chị."
Ngưu Ngưu thế mới ý thức được mình cũng nói chuyện, chỉ có thể nhận thua.
Trư Trư nhớ thương kẹo đây nè, vì mẹ mà cậu bé mới nói chuyện, vì thế Trư Trư đòi kẹo với mẹ.
Ngưu Ngưu cũng muốn kẹo, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé 3 tuổi, tính toán đòi kẹo với mẹ, Qua Qua lại cản em trai lại, bảo em chờ đã, Trư Trư ở trong mắt mẹ các bé là con nhà người khác, mà con nhà người khác ầm ĩ thế nào mẹ cũng sẽ không nói, nếu Ngưu Ngưu đòi kẹo, mẹ sẽ nói không hiểu chuyện.
Hơn nữa dù cho mẹ không nói, Trư Trư đã đòi kẹo, mặc kệ là mẹ hay là mẹ Trư Trư, lúc cho kẹo ấy, 2 đứa bọn bé chắc chắn có.
Hoặc là đều có, hoặc là đều không có.
Không có cách nào giải thích quá nhiều với Ngưu Ngưu, dù sao thì Ngưu Ngưu không thể đi đòi kẹo với mẹ là được.
Ngưu Ngưu cũng không hiểu ý đồ của chị, nhưng vẫn là nghe lời chị mà ngồi tại chỗ bất động.
Nhưng mà cả người bé con đều tràn ngập thứ cảm xúc gọi là ấm ức.
Trư Trư la to đòi kẹo, Quản Thiến bị thằng bé ồn ào chịu không nổi, bảo Ấn Nhạc bế nhóc con ra ngoài mua kẹo, để cầu an tĩnh nhất thời.
Không chờ Ấn Nhạc bế nhóc con ra ngoài, Từ Hương Quyên đã nghe được động tĩnh, bèn lấy ra mấy viên kẹo ra từ trong phòng nhỏ.
Cho Trư Trư một viên, Qua Qua một viên, Ngưu Ngưu một viên, trẻ con đều có, người lớn cũng có, cho ngọt miệng tí.
Trư Trư có được kẹo liền không náo loạn, có điều còn muốn chơi, muốn các anh chị cùng chơi với cậu bé.
"Cho tôi mì tươi rau xanh, thêm trứng gà." Vị khách thứ hai tới, là một vị nữ sĩ thượng tuổi, tóc bạc trắng, nhưng mặt ngược lại là không già nua, bảo dưỡng thỏa đáng.
Từ Hương Quyên: "Xin hỏi là muốn trứng kho hay là trứng mặt trời?"
Bảng đen bên ngoài cũng viết rõ ràng, khu thêm đồ ăn kèm, trứng kho, trứng mặt trời và món kho cơ bản đều ở khu thêm đồ ăn kèm.
"Trứng mặt trời."
"Vâng, chuẩn bị cho bác ngay đây." Từ Hương Quyên lại đi vào.
Thật ra thì Ấn Nhạc và Quản Thiến không bận bao nhiêu, Quản Thiến còn vào bếp phụ một chút, Ấn Nhạc lấy cuốn sách đang xem kia kìa.
Chu Trình Ninh ngồi ở quầy thu tiền, hôm nay Quản Thiến đi theo sau vợ, giờ cũng không bận, nên anh liền không vào để khỏi bận thêm.
Người khách mới tới cũng chú ý tới kệ sách, cũng giống như vị khách cuối cùng, cầm báo tuần lên xem.
Trong miệng Trư Trư ngậm kẹo, tiếp tục chơi trò chơi với anh chị.
Ăn kẹo rồi nhóc chắc chắn sẽ không nói đâu.
Vốn dĩ Ngưu Ngưu còn rất ấm ức, nhưng vì mẹ cho kẹo rồi, nên chẳng ấm ức chút nào, nhóc không có ăn kẹo luôn như em Trư Trư vậy, mà là cất vào trong túi.
Qua Qua với Ngưu Ngưu đều có thói quen để dành kẹo này, vào lúc nào cực muốn ăn mới có thể ăn.
Hiện tại nhóc không có muốn ăn kẹo đến vậy, chờ khi cực muốn ăn lại ăn kẹo.
Ba người bạn nhỏ dù có chơi trò này biết bao nhiêu lần, kết cục đều là Qua Qua lớn tuổi nhất thắng, không hề có tạm dừng.
Sáng nay có tổng cộng 4 người khách tới, tới trưa rồi, Từ Hương Quyên đuổi Quản Thiến ra khỏi bếp, chờ lát nữa ba mẹ Quản Thiến, còn có bạn của ba mẹ Quản Thiến tới nữa, bạn của Ấn Nhạc không phải cùng một đám với bọn họ, nên ngược lại là không cần ứng phó một đống khách cùng lúc.
Tiệm cơm có món chính, nhưng nói rõ là phải đặt trước nửa ngày, trưa nay ba mẹ cô ấy còn mời bạn bè tới đây, đương nhiên phải gọi món chính, chọn cá kho, có bảy người, chia làm 2 bàn, hai bàn chắc chắn đều phải chuẩn bị.
Quản Thiến trả tiền trước, trừ bỏ cá kho, còn gọi cho mỗi bàn một đĩa chân vịt, một đĩa bì lạnh, cái khác là món chay, nhưng có 2 món mặn là cá kho và chân vịt kho đi cùng, đã xem như rất khách khí.
Cá kho, cá thì ngược lại là không đắt, 2 tệ là có thể mua được 3 con, nhưng chỉ là chi phí hậu kỳ như gia vị và gas thì lên rồi.
Giá cá kho định là 3 tệ, món chính cô đã ăn ở không ít tiệm bên khu trường học Hoa Đô này rồi, của nhà cô xem như rẻ.
Quản Thiến dựa theo giá của mỗi bàn đồ ăn mà đưa tiền, một bàn không đến 10 tệ.
Lúc này Từ Hương Quyên không có nghĩ tới vụ nói mời khách không cần tiền, tiền vẫn là nhận lấy, hẳn là cũng biết đồ ăn trưa nay là hai vợ chồng Quản Thiến ra tiền.
Cô không làm ra vẻ, trực tiếp thu tiền, cơm cũng nấu đàng hoàng cho người ta.
Quản Thiến bị đuổi ra ngoài, chỉ có thể ở bên ngoài chờ ba mẹ, cô không cần chuyên đón ba mẹ, ba mẹ quen bên này lắm, cô cứ chờ thôi, thuận tiện trông Trư Trư.
Trư Trư còn đang chơi trò chơi không nói câu nào đây, chơi nghiện rồi.
Ba Quản với mẹ Quản thật là tới sớm hơn bạn của Ấn Nhạc.
Quản Thiến sắp xếp chỗ ngồi xong xuôi, bảo ba mẹ an vị, Quản Thiến ra khỏi phòng bếp rồi, Chu Trình Ninh liền vào giúp đỡ vợ.
Từ Hương Quyên đã nghe được động tĩnh, bảo Chu Trình Ninh bưng cơm và chén ra ngoài, mỗi bàn đều có ống đũa, nên không cần chuyên lấy đũa.
Một chậu cơm thêm cái muôi xúc cơm nhỏ, hai bàn đều như thế, muốn ăn cơm có thể tự mình xúc, không đủ lại xin thêm.
Ba Quản và bạn ông ngồi với nhau, tổng cộng 4 người đàn ông, mẹ Quản thì lại tới cùng 2 bà bạn.
Chu Trình Ninh bưng 2 bận, bưng cơm và chén qua xong, ở bên trong vợ bắt đầu trộn bì lạnh, anh phải gắp chân vịt vào đĩa đưa qua bàn trước.
Dựa theo số lượng mỗi người 3 cái, 2 bàn phân biệt là 12 cái là 9 cái.
Đưa chân vịt qua rồi, động tác Từ Hương Quyên mau, trộn đều bì lạnh rồi, tắt lửa cá kho, bưng bì lạnh của 2 bàn ra ngoài.
Món thứ 3 mới là cá kho, cá kho lên rồi, món chay đã làm sẵn trước đó càng không mất bao nhiêu thời gian.
Lần này, ba Quản càng như là tụ hội với mấy ông bạn già, sau khi cá kho lên rồi thì bảo mọi người cùng ăn.
Ăn chân vịt còn có người hỏi có rượu hay không, nói bữa cơm ngon này không rượu thì tiếc.
Tiệm cơm nhỏ của Từ Hương Quyên thật đúng không bán rượu, về sau cũng không chuẩn bị bán, sợ có người uống rượu say rồi phát điên.
Ba Quản bảo ông bạn già kia ăn cơm đàng hoàng đi, đã bao lớn rồi, còn nhớ thương rượu, lão tửu quỷ.
Tuy không bán rượu, nhưng Từ Hương Quyên bán những món kho như chân vịt kho này kia, nói nếu muốn mua chân vịt và đùi vịt, mà lại ở gần đây nữa, lần sau liền mang cái hộp cơm lại đây mua cũng được.
Bàn của mẹ Quản cũng đang nói chuyện, nhưng không có nói chuyện lớn tiếng như bàn của ba Quản vậy, nhưng tiếng nói chuyện cũng chưa từng đứt đoạn.
Lúc Trư Trư nhìn thấy ông bà ngoại tới đã chạy tới nơi tìm bà ngoại, vì bé con thấy có đồ ăn.
Bàn ông ngoại nói chuyện lớn tiếng quá.
"Mẹ, mẹ trông Trư Trư ăn cơm giúp con với." chờ lát nữa Quản Thiến với Ấn Nhạc còn phải ra ngoài đón bạn của Ấn Nhạc.
"Anh chị." Trư Trư ôm bát cơm, bé con muốn cùng ăn cơm với anh chị, nên nhờ bà ngoại gắp đồ ăn bé muốn ăn vào trong chén, chỉ cái nào bà gắp cái đó.
Quản Thiến mới ra khỏi cửa, nên cũng không ai quản Trư Trư, Trư Trư thật sự là hoàn toàn không kiêng kỵ.
Thịt cá bà ngoại cũng gắp cho bé, xác định không có xương mới gắp cho bé ăn.
Chờ trong chén chồng chất như núi nhỏ rồi, Trư Trư muốn ôm chén đi tìm anh chị.
Mẹ Quản không nhìn được cháu ngoại mình tự mình bưng bát cơm, đập vỡ thì sao đây, bèn giúp cháu ngoại bưng bát đến bàn của mấy đứa nhỏ.
Bên bàn trẻ con, vào lúc Trư Trư đi tìm bà ngoại thì Qua Qua đã thả sách trở lại kệ sách rồi, vì mẹ cũng bảo các bé ăn cơm.
Cơm trưa mà Từ Hương Quyên chuẩn bị cho Qua Qua và Ngưu Ngưu là cơm đĩa.
Thức ăn chay là các món chay mà mỗi đứa đều đặc biệt thích ăn, lại cho mỗi đứa nhỏ một cái đùi gà kho, lượng cơm ăn thì dựa theo lượng cơm ăn hằng ngày mà chuẩn bị.
Lúc Trư Trư lại đây, cơm đĩa của Qua Qua và Ngưu Ngưu đã chuẩn bị xong xuôi.
"Em muốn." Trư Trư chỉ vào đùi gà trong đĩa anh chị.
Bé không có đùi gà nè.
Mẹ Quản không yên tâm cháu ngoại tí nào: "Muốn gì mà muốn, trong chén của Trư Trư con đã nhiều như vậy, ăn của mình xong hết trước đi."
Món thịt duy nhất của Qua Qua và Ngưu Ngưu chính là một cái đùi gà kho, Trư Trư là mấy miếng thịt cá, còn cá chân vịt này.
Chân vịt này vừa thấy đã biết mềm, mẹ Quản mới yên tâm cho Trư Trư.
Qua Qua với Ngưu Ngưu đều không nỡ cho đùi gà, nhưng nếu Trư Trư nhất định muốn thì... Gọi mẹ là được.
Còn hên, được bà ngoại khuyên bảo, Trư Trư không có đòi đùi gà nữa, nhưng không đòi đùi gà lại bắt đầu đòi đĩa giống như các anh chị.
Trẻ con thấy một là đòi một.
"Mẹ, mẹ mau đi ăn cơm đi, để con trông Trư Trư, Trư Trư con lại nghịch có phải không?" Quản Thiến với Ấn Nhạc về, Quản Thiến thấy mẹ mình ở bên bàn mấy đứa nhỏ, vội vàng mở miệng.
Ấn Nhạc mang theo 4 người bạn, gọi đồ ăn giống như bàn của ba mẹ Quản, Ấn Nhạc liền ngồi cùng với mấy người bạn, bạn ngồi vị trí nhìn thẳng, anh ngồi bên dựa đường đi.
Mẹ Quản thấy con gái đã về, bà rất nhanh nhẹn đi ăn trưa, sớm đã thèm rồi, nếu không phải vì cháu ngoại, nửa chén cơm cũng không còn đâu.
Trư Trư không thừa nhận mình nghịch ngợm: "Không phải."
"Không phải liền mau mau ăn." Quản Thiến ngồi cạnh Trư Trư nhìn Trư Trư ăn.
Bàn 4 người ngồi gần đầy 3 cái bàn, Từ Hương Quyên chuẩn bị cơm đĩa đùi vịt cho Quản Thiến, chờ bên bàn Ấn Nhạc xong xuôi rồi liền bưng lên cho cô ấy.
Vốn dĩ bị mẹ nhìn chằm chặp trong chốc lát, Trư Trư thành thật ăn nửa chén cơm mẹ đút, nhưng sau khi nhìn thấy cái đùi vịt kia của mẹ, nhóc con lập tức lại náo loạn, nhóc muốn đùi.
Còn hên là 3 bàn người lớn đều đang nói chuyện, cũng không ai để ý tới cậu bạn nhỏ này.
Dù là ba Quản, mẹ Quản hay là Ấn Nhạc, đều đã có đoạn thời gian không gặp nhau với mấy người bạn mình mời, nên nói chuyện đều không ngừng nghỉ.
Quản Thiến rất nhẹ nhàng liền gắp một miếng thịt từ trên đùi vịt: "Mẹ gắp cho con một miếng thịt, ăn thịt xong mau mau ăn cơm đi, sau đó ra ngoài chơi với các anh chị."
Trư Trư ăn thịt vào trong miệng, sau đó mới nói chữ chơi.
Ăn được đùi vịt rồi, nên không có quá náo loạn.
Khả năng tự ăn cơm của Trư Trư phi thường yếu, vẫn là phải có người lớn đút, ăn được thịt đùi vịt rồi, nhìn thấy các anh chị đều là tự mình an an tĩnh tĩnh ăn cơm, bé cũng muốn thử tự mình ăn cơm.
Trên khuôn mặt béo dính cơm và nước sốt, Quản Thiến thật sự là nhìn không được, bảo Trư Trư thành thật ăn cơm, không thành thật thì trưa nay đừng có ăn cơm nữa, cho ba ăn.
Tiểu đáng thương Trư Trư đúng là đang thành thật ăn cơm, nhưng ăn cho cả cái mặt dơ hầy à, làm bà mẹ có chút bệnh sạch sẽ hoàn toàn chịu không nổi.
Cái chiêu bảo đừng ăn cơm này hình như có chút tác dụng với Trư Trư, Trư Trư bảo mẹ đút cơm cho bé, bé ăn xong thì chơi với các anh chị.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh cũng là cơm đĩa, trước mắt không có khách, nên hai người hồ ngồi trên cái bàn 2 người ăn cơm
"Ông chủ ở trong tiệm chứ?"
Từ Hương Quyên ngồi ở vị trí đối diện cửa, cho nên cô là người đầu tiên thấy được một cặp vợ chồng mới tới, nên đứng dậy dò hỏi họ muốn ăn gì.
Cặp đôi này trông chính là vợ chồng, tóm lại là khả năng họ là tình lữ không lớn, không chừng là vợ chồng giáo viên, khí chất hai người ôn hòa, chừng ba bốn mươi tuổi.
"Cho bọn tôi 2 chén cơm, một đĩa rau xanh xào, một đĩa cà tím tỏi nhuyễn."
Từ Hương Quyên: "Vâng, nấu nướng có thể sẽ lâu chút, chỗ này có báo và sách, nếu nhàm chán có thể lấy xem trước."
Món chính cần đặt trước, còn loại món ăn nhẹ như này thì không cần, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh tiếp tục ăn cơm, cô đi nấu.
Bàn 2 người có tổng cộng 4 bàn, một bàn để mấy đứa nhỏ và Quản Thiến ngồi, một bàn là vừa nãy Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh ngồi, còn thừa 2 bàn, cặp khách vợ chồng chọn cái bàn cách cửa khá xa, chọn chỗ xong, người chồng liền đi kệ sách lấy báo về lại chỗ cũ cùng đọc với vợ.
Tốc độ ăn cơm của Chu Trình Ninh khi ở vợ là thả chậm, vợ vừa đi, anh liền ăn với tốc độ bình thường.
Ăn xong thì đưa phần cơm dư lại của vợ vào trong bếp.
Lau sạch cái bàn bọn họ ăn cơm, đâu vào đấy.
Từ Hương Quyên không thể không cảm khái rằng có bếp gas tiện quá, lửa châm cái là được, cũng không cần chuyên môn dời củi thừa trong lòng bếp ra.
Nấu nướng xong thì Chu Trình Ninh mang sang, Từ Hương Quyên thì ở lại trong bếp ăn cơm tiếp.
Tiệm cơm Cửu Sinh trong lúc nhất thời phi thường náo nhiệt, Chu Trình Ninh trước hết ngồi bên ngoài, nếu có khách tới, anh cũng có thể chiếu ứng kịp.
Trừ bỏ cặp khách vợ chồng, sau đó còn có học sinh tới đây, muốn ăn bún ăn mì, mấy cái đó một mình Chu Trình Ninh có thể ứng phó được...
"Hôm nay cũng thật đông khách nha." Tới 7 giờ tối rồi, tiệm cơm đóng cửa không buôn bán, lưu lại người hai nhà bên trong cơm nước xong rồi lại ai về nhà người nấy.
Từ Hương Quyên: "Đa số khách vẫn là khách nhà các cô, thật là phiền toái các cô rồi."
"Phiền toái bọn tôi gì chứ hả, không phiền, hôm nay tôi thấy có vài người khách thấy đông người quá, đều trực tiếp đi rồi, vẫn là bọn tôi hại cô làm ăn thất bại đi."
Từ Hương Quyên: "Nào là các cô hại chứ hả, không phải đều là làm ăn à, nhà các cô không phải còn mời chào nguồn khách cho bọn tôi sao? Thật sự là phi thường cảm tạ, về sau chọn một ngày nghỉ, nhà tôi mời nhà cô đi ăn bữa tiệc lớn."
Từ Hương Quyên đã đặt một ngày nghỉ rồi, sau mỗi 2 tuần nghỉ 1 lần, thời gian là ngày nghỉ, bên ngoài viết là nếu tiệm cơm đóng cửa nghĩa là không buôn bán, nếu mở cửa là buôn bán bình thường, thời gian nghỉ ngơi không cụ thể để cho khách thấy.
Khi nào có chút việc sẽ lâm thời đóng cửa, các khách cũng sẽ không chờ nữa, trực tiếp đi luôn.
Quản Thiến: "Không phải tiệm cơm nhà các cô có thể làm tiệc lớn sao?"
Từ Hương Quyên: "Chỉ ăn của nhà bọn tôi thì có ý tứ gì, các nhà hàng ở Hoa Đô tôi còn chưa đi được mấy nhà đâu."
Tới Hoa Đô mang theo 10.000 tệ, ở nhà cũng đủ sống rất nhiều năm, cô không xác định giá hàng Hoa Đô cho lắm.
Chờ tới Hoa Đô rồi, phát hiện tuy là đắt đỏ, nhưng 10.000 vẫn là có thể dùng rất lâu, giờ đây thẳng tới khi mở tiệm cơm rồi, cô còn thừa hơn 6000 đây.
Tiền thuê nhà cũng đã trả 1 năm cho Quản Thiến, tạm thời không có chi tiêu khác, dư lại có thể dùng hơi phóng túng tí.
Trư Trư đang ăn cháo không chịu cô đơn: "Ăn."
Quản Thiến: "Ăn gì mà ăn, về sau không dẫn Trư Trư tới nữa, cho Trư Trư tới nhà ông bà nội."
Ông bà nội Trư Trư nghiêm khắc với trẻ con lắm, cũng chả biết sao cha mẹ nghiêm khắc thế mà lại dạy ra được ông con như Ấn Nhạc nữa.
Ba cô là mặt lạnh tim nóng, trông thì nghiêm túc, nhưng thật ra đám tiểu bối lại cảm thấy cũng còn là trưởng bối dễ nói chuyện.
Về phần cha mẹ Ấn Nhạc, cha mẹ chồng cô, cô đã từng gặp, rất nghiêm khắc với tiểu bối, đối với đám thành niên bọn họ thì ngược lại là còn tương đối khoan dung.
Có ba mẹ ở đây, Trư Trư còn có thể làm càn, nếu ba mẹ không ở, cậu bé chỉ là một đứa nhỏ ở nhà ông bà nội, Trư Trư trực tiếp sợ rồi, im thít đi, có điều trên khuôn mặt béo viết đầy con không vui, mẹ làm con sợ.
Ấn Nhạc: "Qua Qua với Ngưu Ngưu hiểu chuyện như vậy, sao Trư Trư nhà mình lại nghịch như vậy chứ, con heo nghịch ngợm."
Ba gọi đúng rồi, là heo, nên Trư Trư không sửa đúng lại xưng hô, mà là nói: "Không nghịch."
Luôn có người lớn gọi sai, gọi Trư Trư thành con khỉ quậy, rõ ràng là con heo quậy.
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu với Qua Qua cũng là gây sự từ nhỏ cả, khi còn nhỏ cũng không an tĩnh hơn Trư Trư là bao, chẳng là giờ định tính rồi."
Ấn Nhạc: "Để Trư Trư chơi với Qua Qua và Ngưu Ngưu nhiều hơn, để khí chất an tĩnh trên người Qua Qua và Ngưu Ngưu hun đúc Trư Trư nhà mình nhiều hơn, để Trư Trư định được cái tính an tĩnh."
Ấn Nhạc: "Làm Trư Trư cùng Qua Qua Ngưu Ngưu nhiều đãi ở bên nhau, Qua Qua Ngưu Ngưu trên người an tĩnh khí chất nhiều huân huân nhà ta Trư Trư, làm Trư Trư định cái an tĩnh tính tình."
Quản Thiến: "Để trẻ con trông trẻ con sao? Mệt cho anh nghĩ được, đừng tưởng rằng về sau có thể lười biếng, về nhà vẫn là anh trông Trư Trư... Đúng rồi, Quyên, tới hè bên cô sẽ liền thanh nhàn xuống, tôi thấy các thầy cô và học sinh đều nghỉ, hẳn là sẽ không có bao nhiêu khách."
Từ Hương Quyên: "Hôm nay tuy mới là ngày đầu khai trương, nhưng nếu duy trì tới nghỉ hè được cũng khá tốt, nhàn rỗi không có việc gì, đằng nào cũng không thể bận mãi được, thế thì phải làm người ta bận hư người mất."
Quản Thiến: "Nói rất phải, nghỉ hè hai vợ chồng bọn tôi phải thường xuyên tới quấy rầy, không ngại chứ?"
Từ Hương Quyên: "Sao sẽ ngại, đương nhiên không ngại, không phải là làm việc miễn phí giúp tôi sao?"
Quản Thiến: "Bọn tôi còn là ăn chùa miễn phí thêm cả trông con miễn phí nữa."...
Giữa tháng bảy, ngày nghỉ, vì đã tới hè, nên gần đây đích xác không bận đến vậy, tiệm cơm nhỏ mở cửa làm ăn, chẳng qua chỉ bán món kho và bì lạnh.
Muốn mua để mang về nhà, vậy thì tự mang hộ cơm hoặc là vật chứa khác.
"Quyên, uống ly nước ấm, anh có bỏ đường đỏ."
"Ừm, được." Từ Hương Quyên uống nước ấm, hôm nay nửa ngày đều nằm trong phòng nhỏ không muốn động.
Vì đang tới kỳ, ngủ trong phòng nhỏ, mở quạt điện thì thấy gió quá lớn, lạnh, cơ mà không mở quạt thì lại quá nóng, chợt lạnh chợt nóng, nên Chu Trình Ninh làm chủ bảo vợ đổi thảm mỏng thành chăn mỏng mà đắp.
Thay chăn thì thật sự tốt hơn rất nhiều, Từ Hương Quyên ngủ 1-2 tiếng, uống nước ấm liền ngồi trên bồn cầu.
WC bên chỗ tiệm cơm là công cộng, Từ Hương Quyên thật sự không muốn đi nhà vệ sinh công cộng chút nào, nên trực tiếp chuẩn bị bồn cầu trong phòng nhỏ, cũng có cái sọt để đựng giấy vệ sinh đã dùng, chờ tới tối hoặc là sáng sớm lại đi nhà vệ sinh công cộng đổ.
Chu Trình Ninh biết vợ không muốn đi nhà vệ sinh công cộng, lần đầu tiên đi đã hung hăng nhăn chặt mày, sau đó dứt khoát để anh phụ trách việc đổ bồn cầu và rửa sạch trong nhà.
Ngày thường việc trong tiệm cơm nhỏ đều là vợ làm, hôm nay rốt cuộc không bận, cô cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ngồi hơn 1 tiếng không có khách tới, tiệm cơm nhỏ tạm thời đóng cửa, Chu Trình Ninh đi đun nước ấm cho vợ uống, hôm nay Qua Qua với Ngưu Ngưu đi sân thể dục nhỏ chơi rồi, nghỉ hè lại nóng, đều có không ít trẻ con ra ngoài chơi, bây giờ trên sân thể dục nhỏ mỗi ngày đều có trẻ con ở đó.
Cũng ở Hoa Đô mấy tháng rồi, Từ Hương Quyên cho phép hai bé con trong nhà đi ra ngoài chơi, rốt cuộc cũng không phải quá xa, tới giờ cơm tự mấy đứa nó về gấp hoặc là Chu Trình Ninh đạp xe đạp đi đón con là được.
Thật sự là làm vợ chồng lâu rồi, đóng cửa sổ phòng nhỏ lại, cũng kéo mành nữa, Từ Hương Quyên thay băng vệ sinh cũng không quá kiêng dè.
Lúc ở quê còn không có loại băng vệ sinh này đâu, băng vệ sinh áng chừng là tới trung hậu kỳ của thập niên 90 mới phổ cập, biết cao ốc bách hóa Hoa Đô có bán cái này, Từ Hương Quyên mua độn hàng không ít, cứ việc chất lượng nó một lời khó nói hết, lại đắt đỏ, nhưng so với không có mà xài, giờ đã tốt hơn nhiều.
Chu Trình Ninh đương nhiên sẽ không nhìn vợ, anh đưa lưng về phía vợ rồi lại lần nữa sửa sang lại chăn và nệm.
Uống nước ấm, thay băng vệ sinh xong, Từ Hương Quyên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng mà dù đỡ hơn nhiều, cô vẫn là muốn nằm trong ổ chăn.
Dém chăn cho vợ xong, Chu Trình Ninh dò hỏi ý cô, nếu vợ nói được, anh liền mở cửa sổ ra, ngồi bên cạnh bàn làm việc đọc sách.
Từ Hương Quyên lộ ra một cái đầu, nhìn Chu Trình Ninh chuẩn bị học tập: "Hôm nay khách không nhiều lắm, dứt khoát không mở cửa đi, A Ninh anh học cho giỏi vào, em cũng ngủ ngon đây."
Chu Trình Ninh: "Quyên, liệu tối nay em có khó ngủ hay không?"
Từ Hương Quyên: "Sẽ đi, rốt cuộc ban ngày ngủ lâu như vậy mà, nhưng em không muốn động, nói là ngủ ngon, nhưng hẳn là chỉ nằm phát ngốc trong chăn thôi, trước đó em thật đã ngủ rồi."
Chu Trình Ninh: "Vậy Quyên em ngủ ngon đi, anh canh chừng em cho."
Từ Hương Quyên: "Đừng có canh em, an tâm mà học đi, em không nói chuyện quấy rầy anh nữa.
Nói là không nói chuyện, Từ Hương Quyên đích xác không nói câu nào nữa, ngẫu nhiên sẽ chỉ lật người lúc không thoải mái.
Chu Trình Ninh an tĩnh học tập 1 tiếng, vì vẫn luôn đang chú ý thời gian, nên đồng hồ đặt trên bàn học, thấy đã được 1 tiếng, nhẹ giọng gọi vợ đang nhắm mắt nằm trên giường: "Quyên."
Từ Hương Quyên mơ mơ màng màng ừ một tiếng, cô không có ngủ, chỉ sắp ngủ rồi thôi, nghe tiếng thì mở to mắt, sau đó liền nhìn thấy Chu Trình Ninh ngồi xổm bên mép giường tầm mắt song song với mình.
Chu Trình Ninh: "Có muốn uống nước ấm không?"
"Muốn, 2 hớp là đủ rồi." Từ Hương Quyên chuẩn bị ngồi dậy.
Chu Trình Ninh thấy vợ đứng dậy có chút khó khăn, bèn chậm rãi đỡ vợ dậy, vợ ngồi dậy rồi thì anh liền rót nước ấm cho cô.
Nước ấm đã được nấu bỏ sẵn trong phích nước nóng, trong ly cho chút đường đỏ, dùng nước ấm hòa tan.
"Chỉ cần 2 hớp thôi." Từ Hương Quyên thấy ông chồng nhà mình bưng chén nhỏ ra, lại lần nữa nói rõ.
Uống một ly nữa cô liền lại muốn ngồi bồn cầu.
Lúc tới kỳ vốn đã thường muốn ngồi bồn cầu rồi, cô thật sự không muốn lại vì uống quá nhiều nước mà ngồi bồn cầu.
Chu Trình Ninh đang đợi nước nguội đi một chút, ít nhất không có nóng đến vậy, lại cho vợ uống, nghe vậy: "Quyên, em uống 2 hớp là được rồi, dư lại để anh uống."
Từ Huơng Quyên: "Ừ, được, dư lại đều cho anh uống."
Ly khá nóng, Từ Hương Quyên không muốn xuống giường, bèn dứt khoát để Chu Trình Ninh tự đút cho cô uống.
Dựa theo cô nói, 2 hớp chính là 2 hớp, nhiều thêm một hớp Từ Hương Quyên cũng không uống.
Chu Trình Ninh trực tiếp nốc hớp dư lại luôn.
Mỗi tháng lúc tới kỳ, Từ Hương Quyên suy yếu hơn không ít, còn hên là ngày thường làm ăn ở tiệm cơm nhỏ, có làm việc tốn sức nên sức lực không nhỏ, bởi thế thân thể còn xem như không tệ, tới kỳ không đau, chỉ là thân thể mệt mỏi, có lẽ cũng là do từng sinh con nữa.
Chu Trình Ninh đi đóng cửa sổ kéo màn, mở đèn trong phòng nhỏ ra: "Quyên, trời sắp tối rồi, chúng ta cũng phải về nhà."
"Còn có một lúc trời mới tối, anh học thêm tiếng nữa đi, một tiếng sau đón Qua Qua với Ngưu Ngưu về ăn tối lại cùng về nhà."
Về sau còn phải định quy củ cho 2 đứa nhỏ, khi nào có thể ra ngoài chơi, cả ngày ra ngoài chơi sao được chứ?
"Vậy thì tiếng nữa." Thật ra thì cảm giác khi ở ột mình với vợ còn khá tốt.
Chỉ là vợ có kinh nên không tiện lắm.