Lưu Lương Trĩ nhìn cũng cảm thấy bội phục: "Thầy Chu, thủ pháp đút con của cậu còn rất thành thạo đó."
Chu Trình Ninh đang vừa đút Ngưu Ngưu vừa ăn cơm của mình, Ngưu Ngưu đang thật sự nghiêm túc ăn cơm, ba ăn cơm của mình mà quên đút nhóc, nhóc sẽ còn nhắc nhở ba nữa.
Cũng giống như mẹ nói chuyện với ông bà ngoại, quên đút nhóc ăn cơm vậy đó, nhóc đều sẽ nhắc nhở.
Chẳng qua ba và mẹ không giống nhau, ba đều là tự mình ăn rồi ăn, sau đó quên nhóc, quá đáng.
Vợ không chỉ mang theo cháo còn mang theo yếm ăn của Ngưu Ngưu và một món đồ chơi nhỏ, đang lúc ăn cơm Ngưu Ngưu không chơi đồ chơi, chỉ nhìn chằm chằm ba thôi.
"Nếu vợ tôi bận quá, tôi đút Ngưu Ngưu ăn cơm, chủ yếu là vợ tôi nấu ăn quá ngon, con nó thích ăn, Ngưu Ngưu được nuôi béo như vậy chính là vì cơm ngon quá đó."
Nói rồi, Chu Trình Ninh quên cháo là đút cho Ngưu Ngưu, chính mình ăn luôn.
Ngưu Ngưu thấy được, tức giận, cái chân ngắn ngủn đạp đùi ba.
Chu Trình Ninh vội vàng đút một muỗng cháo nhỏ nữa cho con trai.
Đừng nói, cháo ngon lắm à, Chu Trình Ninh cho mình miếng nữa.
Tôn Huy: "Ngưu Ngưu không mập nha, mà y như con nghé con vậy, lại có thể ăn, về sau chắc chắn khỏe mạnh."
Lưu Lương Trĩ: "Đúng vậy, về sau chắc chắn khỏe, tiểu tử nhà tôi ở cái tuổi Ngưu Ngưu đây căn bản là không có cách nào chuyên tâm ăn cơm, cũng chính vì cuộc sống hiện tại tốt quá, chiều nó quen rồi, giống chúng ta khi nhỏ nào có điều kiện hiện tại, Ngưu Ngưu còn có thể giục người lớn kìa, tiểu tử nhà tôi hiện tại trên người chả được mấy lạng thịt, y như cây gậy trúc nhỏ vậy."
Ngưu Ngưu: "Ăn."
Chu Trình Ninh ngay cả cơm trưa của mình còn chưa ăn xong: "Rồi rồi, ăn, ba đút con ăn cơm trưa... Thầy Lưu, thầy Tôn, các cậu đừng có nói gì mà nghé con nữa, tiểu mập mạo chính là tiểu mập mạp."
Vương Khánh: "Không đến mức, cháu còn nhỏ, còn đang phát triển thân thể, về sau có thể nhổ giò, con gái nhà tôi chính là vậy đó, khi nhỏ như cục thịt nhỏ vậy, giờ lên tiểu học liền gầy rồi."
Chu Trình Ninh: "Thầy Vương nói rất đúng, nhưng trẻ con đích xác cần phải khống chế lượng cơm ăn, không thể ăn nhiều."
Tuy Ngưu Ngưu ăn giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn là em bé, không cách nào ăn nhanh như ba vậy.
Chu Trình Ninh ăn phần mình xong, bắt đầu đánh chủ ý đến hộp cơm của Ngưu Ngưu.
Cháo trong hộp hình như rất nhiều, con trai chia cho anh chút chắc chắn còn đủ.
Cứ vậy, Ngưu Ngưu một miếng, Chu Trình Ninh một miếng, cháo trong hộp bay nhanh thấy đáy.
Ngưu Ngưu có nhìn thấy ba ăn mất một nửa cháo của nhóc, nhóc "cảnh cáo" ba thế nào cũng vô dụng, ba vẫn là con một miếng ba một miếng, Ngưu Ngưu chuẩn bị cáo trạng với mẹ.
Giữa trưa Từ Hương Quyên tới tiệm cơm nhỏ, ông chồng nhà mình với con trai đều đang ở cửa chờ cô.
Ngưu Ngưu nhìn thấy mẹ đã kêu lên, một bộ dáng như chịu ấm ức lớn, Từ Hương Quyên bước xuống ba bánh, "Ngưu Ngưu làm sao vậy?"
Mẹ đang hỏi mình, Ngưu Ngưu còn đang được ba bế, liền vỗ vỗ miệng ba, lại vỗ bụng của mình.
Thật ra ý của Ngưu Ngưu còn khá dễ hiểu, chính là ba ăn cơm trưa của bé.
Từ Hương Quyên căn bản không nghĩ về phương diện này, "Trưa Ngưu Ngưu còn chưa ăn no sao? Vậy chiều về lại ăn."
"Ba!" Ngưu Ngưu thấy mẹ giống như căn bản là không giận ba, cảm thấy mình còn chưa nói rõ ràng, dứt khoát kêu ba.
Ba là người xấu cướp cơm trưa.
"Gọi ba làm gì? Đúng rồi Quyên, gần 2 tháng rồi, chừng nào chúng ta đi lấy ảnh chụp?" Chu Trình Ninh trực tiếp thả Ngưu Ngưu xuống đất, đồ vô lại, thế mà còn muốn cáo trạng.
Từ Hương Quyên: "Em quên mất! Ngay ngày nghỉ này đi, đều bận đến choáng đầu, sao bây giờ mới nhắc em chứ?"
Từ Hương Quyên không bế bé Ngưu Ngưu chạy bước nhỏ đến bên chân, ôm lấy chân của mình lên, Ngưu Ngưu đứng nhiều trong một chốc không sao cả, đối với việc quên ảnh chụp này cô rất tự trách.
Chu Trình Ninh: "Quyên, mới đầu anh cho rằng em còn nhớ, chỉ là không nóng nảy, sau lại muốn hỏi, nhưng em lại bận, nên ngại hỏi, hiện tại không phải nhà ta còn chưa bắt đầu buôn bán sao? Anh liền muốn hỏi một chút."
Từ Hương Quyên vỗ trán một phen, "Về sau anh trực tiếp nhắc em đi, đến thời gian rồi mà em còn không nhắc chính là đã quên."
Chu Trình Ninh: "Anh hiểu rồi, vẫn là dẫn theo Qua Qua và Ngưu Ngưu sao?"
Từ Hương Quyên: "Dẫn chứ, chúng ta chụp ảnh gia đình, sau đó xem điện ảnh lại ăn cơm trưa, ngồi xe khách về, lúc về ngồi xe khách trấn Hồng Sơn, về sớm chút, thuận tiện đi thăm ông nội."
Ảnh gia đình nhất định là cần, rốt cuộc cô và ba mẹ anh chị đều có ảnh gia đình, lúc ấy gian khổ hơn hiện tại nhiều, chị hai yêu cầu, ba mẹ vẫn là dẫn bọn họ đi chụp ảnh gia đình.
Con gái cô có tiếc nuối, cô tất nhiên muốn dẫn người một nhà đi chụp để đền bù tiếc nuối.
Lúc này đi huyện thành được an bài không khác với lúc chỉ có hai người họ trước đó là mấy, chỉ là dẫn theo hai đứa nhỏ.
Thứ ba ngày 21 là sinh nhật vợ, vợ chắc chắn cũng đã quên, Chu Trình Ninh còn muốn mua váy cho vợ.
Chu Trình Ninh: "Vẫn là chỗ ăn cơm lần trước sao? Liệu có quá đắt hay không?"
Một bữa cơm cũng có thể mua cái váy cho vợ rồi.
Từ Hương Quyên: "Còn được, chúng ta lại không phải bữa nào cũng ăn."
Chu Trình Ninh: "Ngẫu nhiên ăn thì được."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh về trường trước đi, hẳn là sắp đến giờ dạy rồi, em mang Ngưu Ngưu về."
Chu Trình Ninh: "Quyên, trên đường về cẩn thận."
"Em sẽ cẩn thận, mẹ đi theo đây, chẳng qua lúc này đang ở trên chợ xem có gì mua không."
Mẹ cô là tới trấn trên rồi là xuống ba bánh trước đi dạo chợ, chờ lát nữa là có thể lại đây.
Chu Trình Ninh: "Anh đi đây Quyên."
"Đi đi, đừng đến muộn."
Nhìn theo ông chồng nhà mình, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu tới trên nệm lót buồng xe ba bánh gần cửa ngồi.
Buồng xe lại thả mấy món đồ chơi, đang lúc chờ mẹ cô lại đây, cô muốn sửa sang bày biện bàn ghế lại trước, Ngưu Ngưu thì cho chơi đồ chơi đã.
Nơi này thật sự là dọn trống rồi, cái gì cũng không có, buổi chiều Từ Hương Quyên cũng không chuẩn bị dọn, mà chuyên dành thời gian để dựng bàn ghế.
Sợ Ngưu Ngưu không nhìn thấy cô muốn gọi cô, Từ Hương Quyên còn cố ý đẩy ba bánh đến chỗ cửa, tuy có cửa chặn, nhưng không ai tiến vào, lúc Ngưu Ngưu chơi cũng có thể nhìn thấy cô.
Ngưu Ngưu là em bé trí nhớ cá vàng, ngồi trong buồng xe lại quên mất chuyện ba cướp cơm trưa, lại tùy thời có thể nhìn thấy mẹ, cho nên cũng chưa quậy, an an tĩnh tĩnh chơi.
Tuần sau mới bắt đầu buôn bán, ngày nghỉ, người một nhà liền đi huyện thành.
Qua Qua ngồi xe khách vẫn là không thoải mái, đầu choáng váng, có điều bởi vì đi huyện thành nên rất vui vẻ, mặc kệ không khỏe khi ngồi xe.
Qua Qua ngồi xe bị say, Ngưu Ngưu lại không say, còn sẽ bởi vì xe xóc nảy, gặp phải hố mà hưng phấn kêu to, lúc chia sẻ vui sướng với ba mẹ còn nhe răng cười to.
Hiện tại hàm răng của cậu bạn nhỏ khá là rõ ràng.
Bởi vì tạp âm trên xe rất lớn, tiếng của em bé không quá nổi bật, nên Từ Hương Quyên cũng không cản con trai nói chuyện.
Trên đường ngồi xe, chỉ mình Ngưu Ngưu vui, hai người lớn và một cô nhỏ khác đều chả thoải mái đến chỗ nào.
Xuống xe, Ngưu Ngưu còn chưa đã thèm, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh nhanh nhanh bế Ngưu Ngưu đi, không bế đi thì nói không chừng nhóc con phải ồn ào đòi lên xe.
Lần này là lần đầu tiên Ngưu Ngưu tới huyện thành, trình độ hưng phấn khỏi nói cũng biết, Qua Qua đã tới 1 lần, về sau Từ Hương Quyên muốn đi vào thành đều chưa từng dẫn Qua Qua theo, bởi vì Qua Qua ngồi xe thấy không thoải mái.
Hôm nay chụp ảnh gia đình nên không có cách nào, trong nhà một người cũng không thể thiếu.
"Còn tưởng rằng cô cậu không tới, nói chờ nửa năm mà không tới nữa, liền treo ảnh lên cửa sổ triển lãm luôn." Sư phụ chụp ảnh thấy vợ chồng son lại đây, bèn đưa ảnh chụp trong phong thư cho bọn họ.
Lúc vợ chồng son chụp ảnh, bọn họ cảm thấy đẹp nên còn hỏi có thể triển lãm không, đã bị cự tuyệt.
Tháng thứ hai, họ thiếu chút nữa cho rằng cặp vợ chồng này sẽ không đến nữa, vậy thì đến lúc đó có thể treo ảnh ra ngoài mời chào khách hàng.
Từ Hương Quyên đã biết cách thứ hạ đơn của tiệm chụp hình này: "Hôm nay bọn tôi tới chụp ảnh gia đình, ảnh màu, một tấm thôi, không cần thuê quần áo."
"5 tệ, một tháng sau lấy, đến lúc đó đừng có quên nữa đó nha."
"Vâng, lúc này chắc chắn không quên."
Qua Qua đã khôi phục lại một tí tinh thần, vì là lần đầu tới tiệm chụp hình, đôi mắt bé đang vội xem ảnh chụp, căn bản không chú ý đến phong thư đã bị mẹ nhét vào túi.
Ngưu Ngưu thì chỗ này muốn chạm, đằng kia muốn sờ, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu đi ngồi yên, khống chế Ngưu Ngưu phải cường thế, bằng không Ngưu Ngưu không nghe lời.
Ngồi trên đùi ba, Ngưu Ngưu chú ý tới camera đằng trước, còn có sư phụ chụp hình ngồi sau camera, vẫy vẫy cái tay béo nhỏ chào hỏi.
Thấy con trai phất tay, Chu Trình Ninh cầm tay con trai về.
Qua Qua muốn đứng trước ba mẹ, Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu không phối hợp, bèn dứt khoát bế Ngưu Ngưu qua, để Qua Qua ngồi trên đùi ba.
Làm ầm ĩ nhất chính là Ngưu Ngưu, Qua Qua đã gần đến sinh nhật 5 tuổi, hiểu chuyện hơn em trai không ít, toàn bộ hành trình đều chưa nói mấy câu.
Rốt cuộc đã chụp ảnh xong, nhân viên công tác phụ trách trang điểm lần trước tán gẫu với Từ Hương Quyên một câu, "Không nghĩ đến con nhà cô đều lớn như vậy, nhìn không ra đó, còn tưởng rằng các cô là vợ chồng mới cưới."
Từ Hương Quyên: "Năm tháng không buông tha người, cô cả tôi đã 5 tuổi rồi, tôi cũng gần 30, chẳng qua là trông không quá lớn mà thôi."
"Thật là không quá lớn, nhìn rõ ràng là người trẻ tuổi."
Từ Hương Quyên: "Con cái đảo mắt đều sắp lớn, chờ qua mấy năm nữa, con nó lớn mau, hai bọn tôi cũng già nhanh."
Từ Hương Quyên hàn huyên với người ta vài câu, dẫn theo một lớn hai nhỏ rời đi.
Đi ra ngoài tiệm chụp hình, Chu Trình Ninh một tay bế Ngưu Ngưu, một tay dắt vợ, có cảm xúc sâu sắc với nội dung tán gẫu vừa nãy của vợ.
Tuy anh đã 30 tuổi, nhưng cuộc đời anh thật sự đã rất viên mãn, anh không dám tưởng tượng đến nếu không gặp được vợ, anh 30 tuổi sẽ thế nào... Loại này vẫn là không cần tưởng tượng, anh có vợ, trai gái song toàn, cuộc sống hạnh phúc, hết thảy đều cực kỳ tốt.
Một bàn tay khác của Từ Hương Quyên thì lại dắt Qua Qua, cô đứng ở vị trí trung tâm của cả nhà.
Qua Qua rời khỏi tiệm chụp hình mới bắt đầu ríu rít lên, hỏi mẹ cái này cái kia, nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp, lại biết được chụp ảnh có nghĩa là gì thì quyết định về phải thổi với đám tiểu đồng bọn một trận cho đã.
Điện ảnh hôm nay vẫn là một bộ võ thuật, không giống với lần trước, vì để ngừa Ngưu Ngưu la to, Ngưu Ngưu bị Từ Hương Quyên ôm lấy an vị trên đùi.
Từ Hương Quyên mua vé cho Qua Qua, Qua Qua có chỗ của mình, lúc này đang ngồi trên đó chuyên chú xem điện ảnh kìa.
Qua Qua cũng chả hiểu trên đó đang chiếu cái gì, nhưng không trở ngại bé cảm thấy mới lạ, hôm nay vẫn luôn đang nhìn thấy những thứ mới.
Từ Hương Quyên không có cách nào khống chế Ngưu Ngưu không kêu, chỉ có thể khống chế Ngưu Ngưu không kêu lâu như vậy, khi Ngưu Ngưu bắt đầu kêu, cô liền đi cản ngay.
Điện ảnh thì cô không xem được, lúc nào cũng chú ý Ngưu Ngưu, sợ Ngưu Ngưu kêu lên ảnh hưởng người khác.
Hôm nay là ngày nghỉ, tiểu tình lữ tới xem phim khá là nhiều, cả nhà họ xem như khá là khác loài, vợ chồng còn dẫn hai đứa nhỏ lại đây.
Xem một bộ điện ảnh xong trừ bỏ Từ Hương Quyên, một lớn hai nhỏ đều đang dư vị, Ngưu Ngưu vừa ra khỏi rạp chiếu phim lại la to biểu đạt hưng phấn của nhóc.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Từ Hương Quyên liền không quá quản Ngưu Ngưu, nhóc cao hứng kêu nhiều mấy câu cũng chả sao cả.
Dù sao thì em bé kêu trên đường cái mọi người cũng thấy nhiều không trách.
Trưa nay vẫn là ăn cơm ở cửa tiệm lâu đời kia, cũng là đợi một hồi lâu mới đợi được.
Hôm nay gọi cá kho, cà tím kho tương, nấm bào ngư xào thịt, một chén cháo gạo kê, bốn chén cơm, lần này xem điện ảnh không có ăn gì hết, nên Từ Hương Quyên đang đói đây, có thể ăn một chén cơm, Qua Qua từ từ ăn thì cũng có thể ăn hết một chén, hai chén thì cho A Ninh, dư lại cháo gạo thì cho Ngưu Ngưu.
Cả buổi sáng Ngưu Ngưu đều đang ở trong trạng thái hưng phấn, tới giờ cơm rồi thì lại mệt mỏi, sau khi được ba dẫn đi xi tiểu thì ngồi trên đùi ba bất động.
Chỉ có cái đầu nhỏ đang động, nhìn ngó cảnh tượng người chen người náo nhiệt chung quanh.
"Tiểu Từ?"
"Chị Triệu, chị cũng ăn cơm ở đây?" Từ Hương Quyên xoay người nhìn về phía nguồn âm thanh, quả nhiên là Triệu Tuệ Trúc.
Triệu Tuệ Trúc và tiên sinh của chị, còn có con chị, cùng nhau lại đây ăn cơm, nhìn thấy người một nhà ngồi trên chỗ, lại không quá xác định có phải cả nhà Tiểu Từ hay không, giờ xác định rồi.
Triệu Tuệ Trúc: "Đúng vậy, hương vị của chỗ này còn được, nhà chị ngẫu nhiên sẽ lại đây vào ngày nghỉ."
Người hai nhà ngồi bàn gần nhau, lúc vừa tới người quá nhiều, Triệu Tuệ Trúc cũng không phát hiện người một nhà Từ Hương Quyên, chờ có vị trí ngồi xuống mới chú ý tới bàn gần đó.
Tán gẫu với Triệu Tuệ Trúc, đồ ăn của bàn Từ Hương Quyên đã lên trước rồi, Triệu Tuệ Trúc bảo cô đi ăn cơm trước.
Hôm nay dẫn Ngưu Ngưu ra, Từ Hương Quyên mặc một cái áo khoác nhỏ cho Ngưu Ngưu, áo khoác nhỏ còn chưa đủ, yếm vây cổ cũng mang luôn cho nhóc, trưa ăn cơm là có thể yên tâm đút.
So với cháo gạo, Ngưu Ngưu càng cảm thấy hứng thú với đồ ăn trên bàn hơn, Từ Hương Quyên liền đút cà tím cho Ngưu Ngưu ăn, lúc đút Ngưu Ngưu ăn cơm cũng gắp đồ ăn cho Qua Qua, muốn Qua Qua chuyên tâm ăn cơm, đừng có nhìn ngó khắp nơi.
Chu Trình Ninh thì thường thường gắp thịt vào chén vợ, bảo vợ ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, đừng chỉ lo đút Ngưu Ngưu.
Từ Hương Quyên bảo được, nhưng vẫn cứ đút Ngưu Ngưu trước, chờ Ngưu Ngưu được cho ăn no rồi, cô mới bắt đầu ăn cơm.
Hiện tại đã tháng tư rồi, tiết trời dần nóng rồi, đồ ăn không dễ bị nguội đi như vậy, ăn vào hương vị vẫn là tốt.
Nói chuyện phiếm với Triệu Tuệ Trúc, Từ Hương Quyên biết được mấy tháng trước chị ấy đều ra ngoài học tập, học tập gánh hát lãnh đạo, cơ bản là đi học tập kinh nghiệm, nhập gia tùy tục, tham khảo biện pháp tốt để quản lý địa phương, rốt cuộc khuôn mẫu, điểm ưu tú và biện pháp quản lý của địa phương khác cũng có chỗ đáng khen.
Triệu Tuệ Trúc còn nói thôn Mao Đổng còn là thôn trọng điểm trong huyện, về sau sẽ đi thôn Mao Đổng, có khả năng có lãnh đạo đi theo, có khả năng có đồng nghiệp đi theo, đến lúc đó còn có thể đi nhà cô ăn một bữa cơm.
Từ Hương Quyên nhân cơ hội tuyên truyền tiệm cơm nhỏ Thành Hương của nhà mình một chút.
Lãnh đạo của phó huyện trưởng, cấp bậc chắc chắn cao hơn, tuy không trông cậy vào người ta lại đây ăn cơm, nhưng tác dụng của tuyên truyền vẫn là khá rõ ràng.
Không chừng về sau tiệm cơm nhỏ nhà cô còn có thể làm "biểu tượng" của trấn Đức Tảo.
Cả ngày hôm nay trôi qua, hai đứa bé thì trên đường về nhà đã ngủ rồi, hai người lớn như Từ Hương Quyên và Chu Trình Ninh đây không có mệt như con, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng bao nhiêu.
Từ Hương Quyên: "Lần sau hai chúng ta đi huyện thành, không dẫn theo trẻ con."
"Ừ, Quyên, chỉ hai chúng ta."
Bởi vì con ngủ rồi, Từ Hương Quyên cũng không lăn lộn đi nhà ông nội mà trực tiếp về nhà mình.
Giờ cũng chưa muộn, tuy sau khi xuống xe Ngưu Ngưu với Qua Qua đều tỉnh, nhưng về đến nhà, Từ Hương Quyên vẫn là bảo bọn nó đi ngủ.
"Quyên, đẹp quá." Chu Trình Ninh nhìn ảnh chụp, lập tức bị kinh diễm.
"Ừ, người thật ngay trước mắt anh đây này." Từ Hương Quyên cũng chuẩn bị ngủ một lát trước, cô cũng có chút buồn ngủ.
Vợ đã nằm yên, Chu Trình Ninh cẩn thận mà kẹp hình kết hôn của mình và vợ vào sổ nhật ký của anh, đóng cửa lại, kéo mành lên, nằm trên giường theo, "Quyên, đời này có phải là em tới báo ân hay không, anh là thư sinh, em là bị anh cứu..."
Từ Hương Quyên: "Anh nghĩ gì đó hả? Em là yêu à? Sao lại không thể là anh là yêu, em là người, anh vừa vặn cứu em, em tới báo ân."
Cô hẳn là làm chuyện tốt mới có thể trở về.
Chu Trình Ninh: "Cũng có khả năng, anh vốn là hạ phàm lịch kiếp, nhưng gặp được và đã cứu người, cũng chính là Quyên, Quyên muốn báo đáp anh... Quyên, anh không thích báo đáp, báo đáp nghe không quá có cảm tình."
Từ Hương Quyên bất đắc dĩ: "Anh là yêu thì lấy đâu ra hạ phàm lịch kiếp? Được rồi, không phải báo đáp, coi như để em yêu anh, muốn lấy thân báo đáp được chưa?"
Chu Trình Ninh: "Rồi, lấy thân báo đáp."
"Ban ngày ban mặt đó." Từ Hương Quyên vẫn là ngoài miệng nói, nhưng thân thể cũng không có kháng cự.
"Ngưu Ngưu ngủ rồi, Quyên em không cần lo."
"... Ừ, tùy anh."...
Ngày đầu tiên tiệm cơm nhỏ Thành Hương khai trương, Từ Hương Quyên mới sáng sớm đã đốt pháo, là pháo nhỏ, có động tĩnh, nhưng động tĩnh không lớn đến vậy.
Cũng là có người mới đốt, chứ nếu mọi người đều còn đang ngủ, đó là nhiễu dân.
Ngày đầu tiên vẫn phải làm hoạt động như cũ, làm bánh bao màn thàu, kích cỡ bán cũng là kích cỡ khi trước trong nhà làm, giá cũng như nhau, hôm nay là mua một cặp tặng một cái màn thầu nhỏ.
Bánh bao màn thầu đều là 5 mao tiền một cặp, ý tứ chính là xài 5 mao tiền là có thể được tặng một cái màn thầu nhỏ.
Mà màn thầu nhỏ cũng lớn bằng cỡ nắm tay Từ Hương Quyên.
Buổi sáng người mua bánh bao màn thầu vẫn phải có, Từ Hương Quyên với mẹ mình bán ở bên ngoài, ba mình thì ở trong bếp coi lửa.
Lồng hấp đều đã dọn lại đây, bánh bao màn thầu cũng sẽ không ngừng bán.
Đinh Lệ biết hôm nay tiệm cơm nhỏ Thành Hương buôn bán, nên cố ý lại đây cổ động, vừa lúc đơn vị phái chị ra, sáng nay chị có nhiệm vụ nên đi làm sớm, lại chưa kịp ăn sáng nữa, "Thím, cho con 2 cái bánh bao đậu hủ và rau, Quyên, lại cho chị thêm chén canh miến chần rau xanh, ăn ở đây."
Ở cửa có dán thực đơn, buổi sáng có gì, trưa có gì, rồi chiều có cung ứng cái gì.
Bánh bao màn thầu thì buổi sáng có, còn ghi chú khác như nếu cần lượng lớn màn thầu thì xin đặt trước, buổi sáng còn có miến rau xanh / dưa chua, bún rau xanh / dưa chua, mì tươi rau xanh / dưa chua, đều là 2 mao tiền một chén.
Đinh Lệ là vị khách đầu tiên ăn trong quán, Ngô Thải Phượng lấy đĩa đựng hai cái bánh bao đưa qua, Từ Hương Quyên đi vào bếp nấu rau xanh và miến.
Lượng của miến rau xanh trong bữa sáng tất nhiên không có đủ như cơm trưa với cơm chiều, nhưng phối với bánh bao màn thầu thì hoàn toàn có thể ăn no.
Nước lèo buổi sáng thanh đạm nhưng đến mức vô vị, rốt cuộc nước lèo này cũng là đặc biệt hầm, thích hợp ăn vào bữa sáng.
Bởi vì trong tiệm cơm nhỏ có người ngồi, có mấy người khách không bận cũng lần lượt đi vào ăn sáng.
Đi vào thấy trên bàn có dấm và tương ớt, còn có giấy.
Cũng có khách không mua bánh bao màn thầu, chỉ tới đây ăn 2 giác tiền mì.
Mặc kệ ăn gì, chỉ cần không phải quậy phá, mà thật sự muốn ăn, Từ Hương Quyên đều sẽ chiêu đãi thật tốt.
Tiệm cơm trên trấn không nhiều lắm, nhưng cũng không chỉ mình nhà cô, chủng loại và hương vị của nhà cô còn chưa thể thủ thắng, nên thái độ phục vụ vẫn phải tốt một chút.
Lẩu cay dọn đến chỗ mới sẽ làm thêm một tháng nữa, chờ tới tháng 5 rồi liền đổi thành bì lạnh mì lạnh, bì lạnh hẳn là vua "tiêu thụ" của trước mắt, trừ bỏ bánh bao ra.
Việc mua bán lẩu cay tuy cũng còn được, nhưng rõ ràng không có tốt bằng bì lạnh.
Nơi này không có tủ đá tủ đông, rất khó bảo quản rau dưa, lẩu cay lại cần rau dưa, mỗi ngày mua nhiều như vậy thì không thực tế.
Chiêu đãi xong một đợt khách rồi, tạm thời không có khách mới, Từ Hương Quyên đi vào bếp xem đồ ăn.
Vì thông thoáng, hai cái cửa trong bếp đều mở, hai cái cửa đều mở, nên phòng bếp buổi sáng còn thoải mái hơn phòng bếp trong nhà một chút, ngày thường tản nhiệt cũng nhanh hơn trong nhà.
Năm nay có thể mở điện, đến lúc đó trong nhà hay trong tiệm đều phải lắp đặt quạt gió.
Ngưu Ngưu ngồi trên cái ghế của mình ở trong bếp, suy xét về mặt an toàn, ghế dựa của Ngưu Ngưu đặt ở bên cạnh cửa nhỏ, nơi đó không có nồi chén gáo bồn gì hết, không sợ bé bị va chạm.
Nếu Ngưu Ngưu muốn đi xuống mà mẹ không ở trong này, vậy thì phải để ông ngoại bế nhóc xuống.
Nhóc con biết đi rồi, có thể đi tìm mẹ, chỉ là ngày thường được ba bế quen rồi, không quá nhớ rõ đi là nên đi thế nào.
Buổi sáng cả nhà đều dậy rất sớm, Chu Trình Ninh với Qua Qua cũng là theo lại đây từ sớm, ăn sáng ở chỗ này, ăn sáng xong thì bị đuổi về trường học / nhà trẻ.
A Ninh muốn hỗ trợ, nhưng Từ Hương Queyen không cho, bắt anh mau mau về trường, công việc ở trường mới là việc chính của anh, còn trong nhà thì ngày nghỉ anh có thể lại đây hỗ trợ.
Qua Qua thì lại là vì nhìn thấy bộ dáng tiệm cơm nhỏ nhà mình hoàn công xong thì không nỡ đi, thậm chí không muốn đi nhà trẻ, sáng nay vẫn là Từ Hương Quyên tự mình đưa Qua Qua đi nhà trẻ.
Ngưu Ngưu thấy mẹ tiến vào, hô: "Mẹ."
Từ Hương Quyên sờ soạng mái tóc của Ngưu Ngưu một phen, "Ngưu Ngưu ngoan."
Từ Căn Sinh: "Khuê nữ, bên ngoài có bận không? Ba thấy hình như là có rất nhiều người ngồi đó."
Giữa nhà bếp và chỗ ngồi ăn gian ngoài vẫn là có mành che lại, Từ Căn Sinh ngồi bên trong nhóm lửa, vẫn là có thể nhìn thấy mấy đôi chân ra ra vào vào.
Ông vẫn là rất chú ý việc làm ăn của con gái, dù sao cũng là bỏ tiền làm.
Từ Hương Quyên: "Ba, còn được, đều mang sang đi ạ, nếu có khách muốn miến, mẹ sẽ gọi một tiếng."
Cường độ làm việc hiện tại cũng không lớn, hơn nữa buổi tối bọn họ không buôn bán, chỉ bận lúc ăn cơm, dù cho lúc ăn cơm bận, vậy thì cũng có thể bận đến đâu vào đấy, mọi người đều ai lo việc người nấy.
Nghe được còn tốt, Từ Căn Sinh mới mở miệng: "Ba với mẹ con nghĩ vầy, lúc nào đó trong tiệm có thể bán sủi cảo, hoành thánh bán vào giờ cơm trưa hay cơm chiều, đương nhiên, ba mẹ cũng chỉ là ngẫm lại."
Từ Hương Quyên không phản đối lời ba: "Sủi cảo hoành thánh thì được, có điều tháng này nhà ta chủ yếu là bán lẩu cay, chờ tháng sau liền có thể bán sủi cảo với hoành thánh, đến lúc đó cơm đĩa cũng có thể cho lên thực đơn."
Nếu mở tiệm cơm nhỏ, chủng loại đích xác cũng phải đuổi kịp, nếu ba mẹ đã nghĩ, vô luận gì là cô đều sẽ đồng ý, dù cho không đồng ý cũng phải vờ như đồng ý trước, sau đó lại nói một chút khả năng hay chỗ không quá tiện.
Chủng loại thì cũng không thể quá gấp, nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, rốt cuộc thì nhân thủ có hạn, nồi cũng chỉ có hai cái.
Cơm thì ăn kèm với cái gì để xem cùng ngày cô nấu cái gì đi, dù sao hiện tại cái được treo ngoài tiệm cơm nhỏ là bảng đen, có thể dùng phấn viết hôm nay cơm có đồ ăn kèm gì rồi sau đó lại lau.
Sáng nay đã bán hết bánh bao màn thầu, Từ Hương Quyên liền lau đi hoạt động tặng màn thầu nhỏ hôm nay, khách đã ăn bánh mao màn thầu sáng nay, có rất nhiều người đều chọn "mua lại".
Vẫn là cái ý tưởng kia, đã ngon lại tặng cái màn thầu, hơn nữa tặng màn thầu lại không có hạn mức cao nhất, là cái loại mua 5 cặp tặng 5 cái kia, bán hết mới thôi, ai có thể không tâm động.
Từ Hương Quyên không muốn cả một ngày đều lo bánh bao màn thàu, lồng hấp còn có thể dùng nấu món hấp, có thể thử trước xem, nếu có khách thật sẽ mua món hấp, vậy thì giá trị của món hấp cao hơn bánh bao màn thầu rất nhiều.
Gần tới giờ cơm trưa rồi, Từ Hương Quyên đã nói với Qua Qua là trưa nay ở yên ở nhà trẻ mà ăn cơm, không thể lãng phí cơm nhà trẻ.
Qua Qua không nằm trong nhân viên ăn trưa, nên cơm của A Ninh và cô, còn có ba mẹ, có thể chuẩn bị trước.