Chương 120

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:37

Sau khi tách ra Ấn Nhạc, Chu Trình Ninh chở Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên đơn độc đạp xe đạp, tiếp đó còn phải đi đón Qua Qua, có điều Qua Qua còn chưa có tan học sớm như vậy. Từ Hương Quyên: "Chúng ta đi mua hạt dẻ rang trước đi." Cô có hơi thèm hạt dẻ rang, muốn ăn. "Hạt dẻ." Ngưu Ngưu cũng muốn ăn. Nếu đã quyết định mua hạt dẻ rang, người một nhà liền tiện đường đi mua. "Vẫn là Quyên em làm ngon hơn." Chu Trình Ninh ăn một hạt, cho ra kết luận. Từ Hương Quyên: "Chính anh nghĩ bừa thì có, cho rằng em rang ngon, em cảm thấy cái này ngon cực kỳ, rang ngon hơn em nhiều... Còn nói em rang ngon, đã bao lâu rồi em chưa rang hạt dẻ?" Chu Trình Ninh: "Dù sao vẫn là Quyên rang ngon." Từ Hương Quyên: "Khi đó là chúng ta chưa từng ăn thứ gì tốt, anh mới cảm thấy thơm, mới cảm thấy ngon." Giống như bọn nhỏ này, khi còn nhỏ quý trọng kẹo, lớn lên rồi nào có quý trọng kẹo như thế, sau khi lớn lên kẹo giá rẻ rồi, trong nhà quét tước đều có thể quét ra kẹo, chả biết là đứa nào móc túi đựng đồ, lại tùy tay đặt kẹo trong túi ra một bên, sau đó cũng chả nhớ tới, kẹo cứng kia nó tan mất rồi. Chu Trình Ninh không tiếp tục nói, dù sao vợ làm ngon nhất. Từ Hương Quyên bóc một hạt dẻ cho Ngưu Ngưu, bảo Ngưu Ngưu nhai kỹ lại nuốt vào. Tuy chị không ở đây, nhưng có ba mẹ ở đây mà, cho nên Ngưu Ngưu ăn hạt dẻ chẳng chột dạ tí nào. Là mẹ đút cho nhóc ăn, không phải nhóc ăn vụng, chờ lát nữa chị cũng có thể ăn được. Chờ tới trường tiểu học rồi, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh dựng xe, hạt dẻ thì lại là để Ngưu Ngưu xách. Ngưu Ngưu vui vẻ xách hạt dẻ, chờ nhìn thấy chị rồi, nhóc liền lấy một hạt dẻ ra cho chị. Người một nhà liền đứng ở cổng lớn trường học chờ Qua Qua ra. Tiểu học không có cái vụ như yêu cầu phụ huynh đến tận lớp đón con như nhà trẻ, chính bé nó về nhà đều có không ít, muốn đón đưa thì phụ huynh đến cổng lớn chờ đi. "Qua Qua làm sao vậy?" Từ Hương Quyên nhìn thấy Qua Qua cõng cặp sách ra, đôi mắt đỏ hoe một vòng. Nhìn thấy mẹ, ba, còn có Ngưu Ngưu, Qua Qua không nói lời nào, lại rớt nước mắt. Từ Hương Quyên: "Có phải ở trường bị người ta bắt nạt không? Không cần sợ, nói với mẹ, mẹ đi đòi công bằng cho con." "Chị, hạt dẻ." Đây là lần đầu tiên Ngưu Ngưu thấy chị khóc, bèn móc ra một hạt dẻ cho chị. Qua Qua nhìn thấy hạt dẻ, bé tựa hồ là càng thêm khổ sở, lập tức ôm lấy mẹ. Từ Hương Quyên giờ mới chú ý tới hình như trong tay Qua Qua nắm chặt thứ gì, con gái tuy đang khóc, nhưng lại ngậm chặt miệng, một suy đoán hình thành trong đầu cô. "Qua Qua, có phải rụng răng răng rồi không?" "Răng!" Ngưu Ngưu khiếp sợ, ngay sau đó lại nói, "Chị không nghe lời, ăn kẹo." Trong ấn tượng của Ngưu ngưu, không nghe lời mẹ mà ăn kẹo sẽ liền rụng răng răng. Chị chắc chắn ăn kẹo rồi! "Chị mới không ăn kẹo." Qua Qua bị em trai kích cho lập tức há mồm làm sáng tỏ. Cái răng đầu tiên bị rớt còn là răng cửa, ở lợi trên, chỉ cần mở miệng ra là có thể nhìn thấy, phi thường rõ ràng. Ngưu Ngưu nhìn thấy hàm răng chị gái thiếu một cái, đôi mắt vốn đã to lập tức mở to hơn nữa. Qua Qua lập tức ngậm mồm lại, nhưng mà không có khóc nữa, không muốn bị Ngưu Ngưu cười nhạo. Từ Hương Quyên: "Không sao hết, Qua Qua, mẹ nói với con nè, trẻ con 6-7 tuổi đều sẽ rụng răng răng, ba mẹ lúc 6-7 tuổi cũng rụng răng răng nè, Ngưu Ngưu đến 6-7 tuổi cũng sẽ rụng răng răng, răng sẽ dần dần mọc ra thôi." Nghe thấy mình cũng sẽ bị rụng răng răng, Ngưu Ngưu cả kinh bịt kín miệng. Trước lúc che miệng lại còn biết thả hạt dẻ muốn đưa cho chị mà chị lại không cần kia vào lại túi giấy. Chu Trình Ninh: "Qua Qua đừng lo, cái này rất bình thường, khi ba còn nhỏ đích xác từng rụng răng răng, răng mới mọc ra sẽ liền không rớt." Từ Hương Quyên kiên nhẫn khuyên giải Qua Qua: "Hàm răng của trẻ con không ổn định, phải thay răng, vì em bé trưởng thành lớn lên, phải thay hàm răng tốt hơn, có phải trong lớp con cũng có bạn học rụng răng răng không?" Qua Qua kỳ rụng răng của Qua Qua còn muộn đó, rụng răng hoàn toàn bình thường. "Mẹ, không ăn kẹo cũng sẽ rụng răng răng?" Ngưu Ngưu thả cái tay che miệng ra hỏi. "Ăn kẹo thì sẽ rụng răng răng sớm hơn, chị là đứa bé rụng răng bình thường, nếu bây giờ Ngưu Ngưu ăn thiệt nhiều kẹo, hàm răng sẽ rớt mất." Bị sâu thì liền xem như là rụng đi, hù đứa nhỏ, đỡ cho nó không nghe lời cứ ăn kẹo hoài. Biểu tình Ngưu Ngưu như kiểu đã hiểu rồi, sau đó bảo đảm về sau sẽ không còn chưa được mẹ đồng ý đã ăn kẹo nữa, bảo đảm với mẹ xong, Ngưu Ngưu lại hỏi chị có đau không. Qua Qua nghe mẹ nói xong, nghĩ thoáng một chút, nhưng vẫn là không quá nguyện ý nói chuyện, bé nhổ ra 2 chữ không đau, sau lại lập tức ngậm miệng. Răng này là rớt lúc ăn trưa, lúc đó Qua Qua đang dùng bữa, chả biết vì sao lại có một hạt gì đó cứng cứng, móc ra thế mà là một cái răng, hậu tri hậu giác mà hiểu mình rụng răng, toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ, lúc đi học chịu đựng không khóc, nói với các bạn học là không có gì hết, trên đường tan học đi đến cổng trường bé rốt cuộc nhịn không được. Từ Hương Quyên: "Lúc về tới tiệm cơm Qua Qua há miệng ra cho mẹ xem xem, răng rụng cũng đưa cho mẹ, mẹ ném giúp con, ném đi răng cũ, là có mọc ra răng mới." Ở quê có truyền thống như này, trẻ con mà rụng răng, răng dưới ném lên nóc nhà, răng trên ném xuống dưới giường, như vậy thì răng có thể mọc lên càng tốt, chính Từ Hương Quyên khi còn nhỏ vẫn ngây thơ không hiểu chuyện, giờ hiểu rồi, dù có ném răng lên nóc nhà hay là xuống gầm giường đều chả có tác dụng gì, cô ném giúp Qua Qua, là vì đỡ để Qua Qua còn có khúc mắc với một cái răng. Về phần lấy cái răng rụng đầu tiên làm thành đồ trang trí à, thế thì càng không cần, rốt cuộc trông Qua Qua cũng không giống như có bao nhiêu cảm tình với vụ rụng răng. Mẹ nói vậy rồi, Qua Qua bèn đưa răng rụng cho mẹ. Trên đường về tiệm cơm là Từ Hương Quyên chở Qua Qua, Chu Trình Ninh chở Ngưu Ngưu. Tới tiệm rồi, Qua Qua liền đi theo mẹ vào phòng nhỏ. Ngưu Ngưu muốn đi vào theo, lại bị ba giữ chặt cổ áo, sau đó trơ mắt nhìn cửa đóng lại. Chu Trình Ninh: "Con gái nói chuyện của con gái, Ngưu Ngưu con là bé trai, không thể đi nghe." Ngưu Ngưu: "Vì sao, răng, con gái." Răng và con gái có liên quan gì với nhau? "Không thấy chị khóc sao?" Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên, tìm chỗ để Ngưu Ngưu ngồi yên, anh thì lại là ngồi phía đối diện Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu: "Khóc." "Vậy lúc Ngưu Ngưu con khóc có muốn bị Trư Trư nhìn thấy không?" Ngưu Ngưu lập tức lắc đầu: "Không muốn." Chu Trình Ninh: "Chị cũng không muốn bị Ngưu Ngưu nhìn thấy, mẹ đang dỗ chị đó, Ngưu Ngưu con đi quấy rối sao?" Phải dạy bé con đặt mình vào hoàn cảnh của người khác a. "Rụng răng răng." Ngưu Ngưu vẫn là cảm thấy rất đáng sợ. Chu Trình Ninh: "Chờ Ngưu Ngưu tuổi như chị là cũng sẽ rụng răng răng, không cần sốt ruột." Ngưu Ngưu: "Không muốn rụng răng răng." "Sao có thể không rụng răng răng, Ngưu Ngưu nằm mơ mới không rụng răng răng." Chu Trình Ninh không có uyển chuyển vậy đâu. Ngưu Ngưu tự mình đi xuống ghế dựa, nói với ba: "Con muốn mẹ." Mẹ còn đang nói chuyện với chị, Ngưu Ngưu bèn chạy đến cửa phòng nhỏ chờ mẹ. Chu Trình Ninh dứt khoát đi ngồi bên cạnh quầy thu tiền. Dì Triệu nhìn thấy cậu bạn nhỏ an tĩnh đứng một mình ở cửa phòng nhỏ, không thể không cảm khái nhà bà chủ thật biết dạy con, đứa nào đứa nấy đều ngoan. Trong phòng nhỏ. Từ Hương Quyên làm phụ đạo tâm lý hồi lâu cho con gái, cuối cùng nói cho Qua Qua những việc cần chú ý: "Qua Qua nhớ rõ nè, đừng đi liếm chỗ thịt rụng răng kia, rất mau sẽ mọc ra răng mới, lúc răng mới còn nhỏ càng đừng đi liếm, không cẩn thận liếm phải thì không sao, nhưng đừng cố tình đi liếm, lúc ăn cơm đẩy sang bên trái hoặc phải mà nhai... Hai bên thay phiên cũng được." "Ưm, con biết rồi mẹ." Rụng răng, rõ ràng đã làm Qua Qua bắt đầu không tự tin. Tự tin có lẽ vẫn còn, nhưng mà Qua Qua lảm nhảm đã không còn nữa. Từ Hương Quyên nói tới đây, cảm thấy Qua Qua nghe lọt rồi, cô sờ sờ bím tóc Qua Qua, bảo Qua Qua theo cô đi ra ngoài. "Sao Ngưu Ngưu lại đứng ở cửa vậy?" Mở cửa nhìn thấy Ngưu Ngưu thật đúng là phi thường ngoài ý muốn. Ngưu Ngưu: "Mẹ, không muốn rụng răng răng!" Chu Trình Ninh: "Quyên, em đừng để ý Ngưu Ngưu, nó đang buồn lo vô cớ thôi." Ngưu Ngưu cũng mặc kệ ba đang nói gì mà buồn lo vô cớ, mẹ đã nói chuyện con gái với chị xong rồi, giờ phải nói chuyện con trai với nhóc. Ngưu Ngưu nắm lấy tay mẹ, muốn cùng vào phòng nhỏ với mẹ để nói chuyện con trai. Từ Hương Quyên đại khái đã rõ ý đồ của Ngưu Ngưu, đi theo Ngưu Ngưu vào phòng nhỏ. Chu Trình Ninh: "Qua Qua, đừng lo, khi ba còn nhỏ cũng rụng răng răng, răng từng cái từng cái rụng, rụng hết hàm răng, nhưng vì khi ba còn nhỏ không có thứ gì ăn, nên rụng răng răng cũng chả sao cả, mấy lời mẹ nói với con đó, con cứ nhớ kỹ là được." "Con biết rồi ba." Được mẹ khai thông tâm lý rồi, hơn nữa nghe được ba khi còn nhỏ không được ăn gì, Qua Qua cũng không hề khổ sở nữa, đi đến cái bàn cách hai người họ gần nhất làm bài tập. Qua cái cửa tâm lý này rồi, tiếp đây chính là phải thích ứng các điểm không khỏe khi thiếu một cái răng. Từ Hương Quyên cũng thấy trái tim hơi bị mệt quá, không chỉ có phải khai thông tâm lý cho cô con gái bị rụng răng, còn phải khai thông tâm lý cho nhóc Ngưu Ngưu chưa rụng răng lại lo lắng rụng răng, hơn nữa còn nói không muốn rụng răng kia nữa. Ngưu Ngưu còn dễ ứng phó chút, bảo đảm trên miệng cho nhóc con, để con an lòng là được. Buổi tuổi người một nhà ăn cơm, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh còn đỡ, Ngưu Ngưu cái đứa bé chưa hiểu việc đời, chưa từng thấy ai rụng răng đây này, cứ mãi nhìn chị ăn cơm, chính bé ăn một miếng cơm, xong liền phải ngẩng đầu nhìn chị ăn cơm, nhìn được một chốc lại tiếp tục ăn cơm. Qua Qua rụng răn cửa, nói chuyện lọt gió: "Mẹ, Ngưu Ngưu cứ nhìn chỗ con rụng răng răng!" Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu, không được nhìn chị, đàng hoàng ăn cơm của mình đi." Nghe thấy mẹ nói, Ngưu Ngưu nhịn xuống không đi nhìn cái miệng rụng răng của chị. Nhóc thật sự hoài nghi chị là lừa nhóc nói rụng răng răng không đau, thoạt nhìn sao có thể không đau!... Sáng sớm. Từ Hương Quyên không phải tự nhiên tỉnh, mà bị tiếng khóc của Ngưu Ngưu làm bừng tỉnh. "Ngưu Ngưu khóc gì vậy? Nín nào nín nào." Ngưu Ngưu là dựa vào bên ba, nên Chu Trình Ninh nghe thấy động tĩnh cũng đã tỉnh. Ngưu Ngưu ngồi trên giường, chỉ vào răng của mình: "Răng rụng rồi." Qua Qua ngồi dậy, không biết em trai đang nói cái gì. "Không rụng không rụng, răng Ngưu Ngưu vẫn còn đây, chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ đừng sợ." Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu vào lòng dỗ dành hồi lâu, xác định răng nhóc đúng là vẫn còn mới chậm rãi nín khóc thút thít. Thì ra là em trai nằm mơ thấy mình rụng răng răng, khóc thành tiểu lệ nhân, bởi vì nốt nhạc đệm này của em, Qua Qua xem như đã hoàn toàn ra khỏi bóng ma rụng răng. Nhưng Qua Qua đã đi ra, Ngưu Ngưu thì lại không, Từ Hương Quyên biết khai thông tâm lý gì đó cũng vô dụng, chỉ có thể hấp dẫn lực chú ý của Ngưu Ngưu đến chỗ khác. Tới ngày nghỉ rồi, cậu chàng Tống Bình An không sai biệt lắm đã có 1 tháng không gặp tới đây, thấy Ngưu Ngưu và Qua Qua đều ở đây, cậu chào anh họ và chị dâu họ một tiếng, dẫn các bé ra ngoài. "Sao hôm nay Qua Qua với Ngưu Ngưu không nói câu nào vậy?" Ngày thường đi ra ngoài đều vô cùng tích cực lên tiếng mà, sao hôm nay lại không nói vậy? Qua Qua là rụng răng nên ngại nói chuyện, Ngưu Ngưu thì lại là bị chị dẫn theo. Vốn dĩ bé chính là học nói chuyện với chị, học chị nói, hôm nay chị không nói lời nào, nên nhóc cũng không biết nên nói gì.