Con nít cũng là dựa vào đối lập mà phụ trợ ra, hiện ra đứa nào là tốt.
Tuy em trai nhà mình khá là hư vinh, cứ thích nói bé người chị gái này tốt thế nào, thật tốt, bé đoạt giải là y như chính nhóc ta đoạt giải ấy, ba mẹ đều không có khen được mấy câu, em trai cái gì cũng đều tuôn hết ra ngoài.
Hơn nữa bây giờ em trai biết lấy cô chị gái bé đây ra làm cớ rồi, chỉ tính riêng những lần Qua Qua tận mắt nhìn thấy đã rất nhiều lần rồi, lúc bé không ở cũng không biết em trai đã mấy lần nói với mẹ chị muốn ăn cái gì, hy vọng mẹ mua về ăn, nhưng rõ ràng là chính em ấy muốn ăn.
Chẳng qua em trai ngoan hơn Trư Trư rất nhiều, còn nghe lời, Trư Trư thật sự quá nghịch ngợm.
Nếu đó không phải con của dì Quản, các bé đều sẽ không chơi với mấy đứa con nít như thế.
Hôm nay tất cả các bé ở chỗ này, Qua Qua đều có thể gọi hết tên ra, đã từng nói chuyện qua, bằng không sẽ không mời, mọi người đều rất hiểu chuyện, dù cho là bé Tiểu Yến hơn 2 tuổi đi đường cũng không quá vững cần anh trai đỡ vừa nãy kia, bé nó cũng hiểu chuyện hơn Trư Trư.
Nhưng nhóc con Trư Trư cũng không phải là em bé quá hư, còn biết lấy đồ của chính nhóc ra mà đổi với các bạn nhỏ khác.
Ở sân thể dục nhỏ hàn huyên một chốc, các bạn nhỏ cơ bản là ăn một cái màn thầu dư lại một cái, cũng có những bạn nhỏ có anh hoặc chị hay em, cùng nhau ăn một cái, dư lại 3 cái mang về cho ba mẹ hoặc là ông bà nội hoặc ông bà ngoại nếm thử hương vị.
Có lẽ còn có bé luyến tiếc cho người lớn ăn, với chính bé cũng tiếc ăn luôn, dù sao cũng là màn thầu có tạo hình mà.
Cầm màn thầu không tiện đi chỗ khác chơi trò chơi nhảy nhót, nên mọi người lại từ từ ăn màn thầu, ríu rít hàn huyên một hồi lâu, màn thầu đều nhai kỹ nuốt chậm, lúc nói chuyện phiếm ngẫu nhiên cắn một miếng, bảo bối lắm cơ.
Qua Qua thấy thời gian tầm tầm rồi, bảo mọi người ai về nhà nấy.
Có mấy bé sớm đã bức thiết muốn lấy màn thầu về nhà, nhưng chủ màn thầu Qua Qua với Ngưu Ngưu đều ở đây, các bé liền không có rời đi ngay, chờ Qua Qua nói rồi, cả đám bé con hai ba chục đứa mới sôi nổi rời đi.
Qua Qua với Ngưu Ngưu thì lại là cùng nhau về tiệm cơm với Trư Trư, ba bé con đều là ăn sạch cả hai cái bánh bao.
Vì màn thầu, sáng nay Qua Qua với Ngưu Ngưu không ăn bao nhiêu, Trư Trư thì vẫn ăn sáng như thường, nên lại ăn 2 cái bánh bao liền có hơi no quá, tán gẫu với anh chị đi về lại quán rồi, nhóc ta liền đòi ba mình bế nhóc.
Ăn no rồi không muốn động, đi mệt lắm.
Đan Nam Điệp: "Qua Qua, mấy bạn nhỏ khác đi hết rồi hả?"
Qua Qua, "Dạ, chị, bọn họ đều về nhà rồi."
Ngưu Ngưu cố ý nói rõ, "Mỗi một bạn đều mang màn thầu về nhà."
Tuy ba mẹ cũng ở đây, nhưng Đan Nam Điệp vẫn là cảm thấy các bạn nhỏ thú vị hơn, nên nói chuyện với các bé, về phần ba mẹ, có chị Quyên chiêu đãi rồi.
Ba mẹ Nhị Điệp rất có tiền, dượng cũng rất có tiền, kẻ có tiền luôn có thể tồn tại một ít đề tài chung, nửa buổi sáng không có khách tới ăn cơm, Từ Hương Quyên liền lấy trái cây và đồ ăn vặt ra chiêu đãi mấy vị trưởng bối, thuận tiện bàng thính lối buôn bán.
Chu Trình Ninh thì lại là ngồi bên quầy thu tiền, tạm thời lo liệu vụ thu tiền.
Gần đây vợ có phỏng vấn mấy vị làm công tác thu ngân, đều không quá vừa lòng, anh nghỉ hè không có gì làm, có thể làm việc thu ngân trước.
Tuy ngày thường khá là keo kiệt, nhưng nhà mình bây giờ là "Nhà lớn nghiệp lớn" rồi, Chu Trình Ninh mười phần đồng ý với ý kiến chiêu công của vợ, có công nhân rồi, vậy thì vợ không cần quá mệt mỏi.
Quản Thiến không ở bên bàn trưởng bối nữa, mà là cùng ngồi ở một bàn khác với Ấn Nhạc, Trư Trư vừa về tới, bầu không khí vừa ăn trái cây vừa tán gẫu của hai vợ chồng lập tức bị đánh vỡ.
Chẳng qua còn may là Trư Trư muốn ba ôm bế trong chốc lát, nhìn thấy anh chị cùng với chị gái lớn nói chuyện, nhóc cũng không chịu cô đơn, nhảy ra khỏi vòng ôm của ba, đi nói chuyện với các anh chị.
Con trai đi rồi, Quản Thiến hỏi đến ba mẹ của mình: "Chừng nào thì ba mẹ sẽ tới đây?"
Ấn Nhạc: "Tới giờ cơm ba mẹ chắc chắn sẽ qua đây."
Quản Thiến: "Hôm nay tìm bọn họ tới cắt băng, mà không muốn, cứ nói vẫn là chờ giờ cơm tới thì hay hơn, như vậy mới sẽ không giống như là được nhờ vả. Mà eo ôi lúc này rồi còn có gì mà nhờ với chả vả, bọn họ lại không qua đây, khách quen của tiệm liền phải tới rồi."
Đừng nói nói ba mẹ đã về hưu còn xem như thanh nhàn nhà mình sẽ thường thường tới tiệm cơm ăn, chính là cô với Ấn Nhạc phải đi làm này, có thời gian cũng tới ăn, hôm nay thay đổi địa chỉ, chắc chắn phải tới cổ động.
Tiệm cơm cũ đóng cửa, dọn đến địa chỉ mới, giữa chừng có khoảng thời gian rất lâu không buôn bán, đối với khách quen mà nói là rất dày vò, hôm nay chắc chắn sẽ chạy tới ăn trưa.
Chỉ mong ba mẹ có thể tới đây sớm chút, còn gọi bạn kéo bè, chứ hai vợ chồng họ không chiếm được nhiều chỗ vậy đâu à.
Gần tới giờ cơm đích xác bắt đầu có người tới, đều là vài vị khách quen, Từ Hương Quyên ra sau bếp hỗ trợ làm việc, trừ bỏ khách quen, còn phải an bài tốt cơm trưa cho cô cô và bác Quản bọn họ nữa.
Ba mẹ bận bịu lên rồi, Qua Qua tự giác đi đến quầy thu ngân giúp ba làm việc.
Giá cả đồ ăn ở tiệm mới có tăng biên độ nhỏ, giá mới này Qua Qua cũng đã chuyên tiêu tốn 1 ngày để học thuộc, còn có thể đọc làu làu, giúp ba thu tiền là không thành vấn đề.
Ngưu Ngưu cảm thấy mình cũng phải làm việc, bèn ra sau bếp tìm mẹ, Trư Trư cũng theo sau Ngưu Ngưu vào trong bếp.
Từ Hương Quyên nhìn thấy Ngưu Ngưu tới đây, bèn bảo Ngưu Ngưu ở bên ngoài trông em, nói chuyện với chị Điệp đi, rất mau là có thể ăn trưa rồi.
Ngưu Ngưu đành phải nghe lời mẹ mà ra ngoài, Trư Trư liền đi theo sau Ngưu Ngưu làm cái đuôi.
Tuy mẹ muốn nhóc đi tìm chị gái lớn nói chuyện, nhưng mà chị gái có thể có chuyện để nói với chị gái lớn đã đi làm việc rồi, nhóc càng không có gì để nói với chị gái lớn, bèn dẫn theo Trư Trư đi khắp nơi trong tiệm, Trư Trư nhìn thấy có thứ gì có nghi hoặc, không biết đó là gì, nhóc liền nói cho Trư Trư biết đó là gì, nhóc biết.
Trư Trư muốn lấy đồ trong tủ đông ăn, Ngưu Ngưu liền cản cậu bé, nói phải trả tiền, đó là cho khách ăn, con nít hiện tại không thể ăn.
Chú ý tới hai nhóc con đứng chắn trước tủ đông, Chu Trình Ninh bảo Qua Qua gọi em trai đi bóc đậu phộng.
Nếu Ngưu Ngưu không có việc làm, vậy kiếm việc cho Ngưu Ngưu làm vậy.
Hôm nay không ít khách gọi bì lạnh, đậu phộng tuy sớm đã chuẩn bị tốt, nhưng mà không ngại nhiều mà.
Qua Qua được ba phân phó liền đi ra sau bếp xin đậu phộng với mẹ, nói rõ đây là chủ ý của ba, mặt khác còn nói với mẹ, Trư Trư đứng trước tủ đông, Ngưu Ngưu có kéo cũng kéo không được, cũng không có người lớn chú ý tới hai đứa bé con bọn họ.
Đôi cha mẹ Ấn Nhạc với Quản Thiến này đích xác chả thế nào chú ý Trư Trư, Trư Trư đi theo Ngưu Ngưu, bọn họ yên tâm mười phần.
Từ Hương Quyên nghe xong, bốc lấy 3 nắm đậu phộng cho vào sọt tre nhỏ, lại cầm cái chậu, giao cho Qua Qua mang ra ngoài để em trai bóc.
Quả nhiên, con nít vẫn là không thể nhàn rỗi.
Ngưu Ngưu đang đè cái tay ngo ngoe rục rịch của Trư Trư, không cho Trư Trư chạm vào nguyên liệu nấu ăn trong tủ, chị tới bảo nhóc đi bóc đậu phộng, Ngưu Ngưu lập tức đi liền, chẳng có chút do dự nào.
Qua Qua nghĩ nghĩ, cũng không nói chuyện với Trư Trư, trực tiếp đi luôn.
Ngưu Ngưu với chị đã đi, không có bạn nhỏ nào khác ở bên, Trư Trư cũng không chịu ở đó nữa, lập tức chạy chậm đuổi kịp.
"Ngưu Ngưu, ăn nè."
Qua Qua trở về quầy thu ngân, hai bạn nhỏ Trư Trư với Ngưu Ngưu ngồi ngay trên băng ghế Qua Qua tìm tới, bên cạnh còn có sọt rách, Ngưu Ngưu mới vừa bóc xong và cũng chà rớt đi lớp vỏ lụa đỏ một hạt đậu phộng bỏ vào chậu, Trư Trư lại liền bốc lấy muốn ăn, chẳng qua còn biết đưa hạt đầu tiên cho Ngưu Ngưu ăn.
"Trư Trư, không thể ăn cái này, đây là dùng để nấu ăn, chờ lát nữa lấy đi vào, mẹ anh phải kiểm tra, thiếu một hạt cũng không được."
Ngưu Ngưu dọn ra mẹ và kiểm tra, Trư Trư liền thả đậu phộng về lại, đầu tiên là nhìn Ngưu Ngưu bóc, sau đó cũng đi theo bóc với Ngưu Ngưu.
Hai anh bạn nhỏ như là muốn so kè ai nhanh hơn ai ấy, nhưng mỗi bé lại kiên trì tỉ mỉ cho ra tác phẩm tinh tế, cho nên trong lúc nhất thời đều rất an tĩnh.
Bên bé con an tĩnh, nhưng bên đám người lớn lại không an tĩnh như vậy.
Khách dần dần đông lên, khách nếu tới một mình thì sẽ rất an tĩnh, nhưng nếu hai người quen biết nhau cùng tới thì sẽ trò chuyện, mấy người khách đều là quen biết kết bạn mà tới, trong lúc nhất thời rất náo nhiệt.