Chương 100

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:24

Đám người lớn vốn đang rất khẩn trương, bị hành vi nhả kẹo này của Ngưu Ngưu quấy đến chả còn chút cảm xúc khẩn trương nào. Từ Hương Quyên vẫn là chuyên cầm một cái chén sạch tới. Kẹo mới vừa nhổ ra dính tay, Ngưu Ngưu cho kẹo vào trong cái chén không, nói buồn ngủ với mẹ. Từ Hương Quyên dẫn Ngưu Ngưu đi rửa tay, đút Ngưu Ngưu uống nước, sau đó mới cho Ngưu Ngưu vào buồng xe ba bánh ngủ. Cái xe ba bánh lớn trong nhà kia, cũng là chiếc ba bánh mà khi trước A Ninh nhà cô muốn mua mà không phải mua xe đạp kia, đã tạm thời thành giường ngủ nhỏ cho Ngưu Ngưu. Xe ba bánh đậu ngay bên ngoài cái cửa hơi lớn chút ngoài nhà bếp, Ngưu Ngưu muốn ngủ trưa, nên liền lót cái chăn đơn nhỏ và đệm chiếu trên buồng xe cho Ngưu Ngưu, người lớn không có chỗ ngủ, cố nhịn cho qua thôi. Từ Hương Quyên ở bên Ngưu Ngưu, giờ đã gần 1 giờ chiều, phạm vi chiếu xạ mặt trời khá là rộng, xe ba bánh đậu ở đó, trong buồng xe còn có một nửa sẽ bị chiếu vào. Ngưu Ngưu ngủ ở chỗ không bị mặt trời chiếu đến trong buồng xe, Từ Hương Quyên thì lại căng dù rồi dọn ra cái ghế dựa, ngồi cạnh buồng xe phẩy quạt cho Ngưu Ngưu. Chu Trình Ninh không được một lát đã ra khỏi bếp, "Quyên, để anh làm cho, em vào bếp hóng mát đi, nói chuyện với ba mẹ một lát." Từ Hương Quyên đứng dậy đưa dù cho anh, "Được rồi, anh nhớ căng dù đó, lúc này mặt trời đang gắt, cũng chỉ có chỗ Ngưu Ngưu ngủ là không nóng thôi, chờ lát nữa anh không chịu nổi lại đến lượt em là được." Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên em vào đi thôi." "Em vào đây." Từ Hương Quyên cảm thấy A Ninh nhà cô có khả năng vẫn là không thích ứng việc ở chung với ba mẹ cô, càng nguyện ý ở bên ngoài canh Ngưu Ngưu ngủ hơn. Cô cũng không làm khó anh, đi vào bếp nói chuyện với ba mẹ. Qua chừng nửa tiếng, thư ký lãnh đạo đến đây nói với bọn họ là cỡ 3-4 giờ chiều nay sẽ còn qua đây, đến lúc đó lại chuẩn bị chút trà lạnh cho bọn họ. Lúc thư ký lại đây nói, các lãnh đạo đều đã ra ngoài, thư ký nói xong cũng đi theo rồi. Từ Hương Quyên với Ngô Thải Phượng đi ra ngoài dọn dẹp bát trà, Ngô Thải Phượng rốt cuộc cũng dám nói chuyện, "Ôi đã đi rồi, sao chiều còn muốn tới?" Từ Hương Quyên: "Mẹ, chiều tới là bình thường, dạo bên ngoài một vòng rồi, chắc chắn chảy không ít mồ hôi, còn khát nước nữa, nên muốn lại đây ngồi chút để uống trà lạnh giải khát lại về thành, không nói buổi chiều, chỉ trà lạnh uống sau lúc cơm nước xong trưa nay này, trà trong ấm đều bị uống sạch rồi." Đích xác, hiện tại trong ấm trà có đổ ngược cũng không chảy ra nước, cũng không biết uống nhiều nước như vậy, bọn họ chuẩn bị đi chỗ nào đi nhà xí nữa. Ngô Thải Phượng: "Hương vị đồ ăn nhà ta hẳn là còn được đi, hôm nay chiêu đãi lãnh đạo, lòng mẹ hoảng lắm." Từ Hương Quyên: "Mẹ, hoảng cái gì, đồ ăn cũng ăn sạch rồi, quay đầu lại con hỏi chị Đinh với chị Triệu xem cơm trưa ăn ngon không?" Ngô Thải Phượng: "Không thể lãng phí lương thực, đương nhiên phải ăn hết, bỏ đi, đến lúc đó con hỏi lại chút." Bỏ bát trà và ấm trà vào trong chậu bưng lên, "Mẹ, mẹ đừng lo, con đi rửa bát trà, mẹ với ba ngồi nghỉ ngơi đi." "Không được, mẹ phải quét dọn bàn với ghế còn sàn một chút, chiều lãnh đạo còn muốn tới." Ngô Thải Phượng cầm lấy giẻ lau đi lau bàn. Từ Hương Quyên bất đắc dĩ, cũng tùy mẹ mình... Thật ra thì Từ Hương Quyên cũng không muốn hỏi, nhưng xét thấy lãnh đạo đã về tỉnh thành, mẹ cô còn lo sợ bất an cả ngày, Từ Hương Quyên đành phải mở miệng: "Chị Đinh, lãnh đạo có nói gì về tiệm cơm nhỏ nhà em không? Em sợ lưu lại ấn tượng xấu." Đinh Lệ: "Tiệm cơm nhỏ nhà em ngon như vậy, có gì hay mà nói? À, đúng rồi, có nói, chồng chị nói cho chị, nói chỗ tụi em không kém hơn với cửa hiệu lâu đời Thượng gia của huyện thành được, hơn nữa càng thân dân hơn." Từ Hương Quyên: "Chưa để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo là được." Thượng gia ở huyện thành đúng là có chút khác với nhà bọn họ được chứ, rốt cuộc hai món mặn trưa hai hôm kia đều là phần độc nhất, cũng không phải nấu nồi chung. Đinh Lệ: "Yên tâm, sao có thể giữ lại ấn tượng xấu, có điều chị còn chưa ăn của Thượng gia đâu, hương vị thế nào?" Từ Hương Quyên: "Em đi rồi, khách đông lắm, hương vị cũng được, chỉ là hơi đắt." Đinh Lệ: "Đến em còn thấy đắt, vậy chắc chắn là rất đắt a, bỏ đi, vẫn là ăn thịt ở nhà tụi em thì tốt hơn... Chị chưa nói nhà em đắt đâu, nhà tụi em so với giá mặt bằng phụ cận xem như có lương tâm rồi." Sợ Từ Hương Quyên hiểu lầm, Đinh Lệ còn cố ý giải thích một câu. Chị chỉ là cảm thấy Từ Hương Quyên ra tay hào phóng, nếu ngay cả người ra tay hào phóng cũng cảm thấy đắt, vậy chắc chắn là đắt. Chỉ riêng nhà bọn họ, từ người lớn đến đứa nhỏ, đều không phải kẻ keo kiệt, nhưng từ khi quen Từ Hương Quyên, chị mới biết được người hào phóng là thế nào. Từ Hương Quyên: "Em biết chị Đinh không phải ý đó, chị Đinh, lúc nào chị muốn ăn món mặn thì nói trước cho em là được, em chuẩn bị trước cho." Đinh Lệ: "Cho nên nhà tụi em vẫn là không chuẩn bị ra thực đơn món mặn?" Từ Hương Quyên: "Ra thì có thể ra, mỗi ngày một món mặn, heo, vịt, cá, tôm tùy ý, không cố định, khách nào muốn mua thì cho khách đó, cùng ngày không ai mua, vậy thì người trong nhà em ăn luôn." Đinh Lệ vừa nghe: "Chị vẫn là nói trước một tiếng thì hơn." Từ Hương Quyên: "Thật ra mua cơm đĩa thì càng nhiều hơn mà không phải sao? Rất í tai sẽ chuyên gọi một phần cơm hai món cả chay và mặn, cho nên món thịt có hay không cũng không phải rất quan trọng." Đinh Lệ: "Hai đứa nhỏ nhà em thiệt là hạnh phúc, có thể ăn được đồ ăn mẹ ruột nấu cả ngày, con nhà chị cũng hâm mộ hai đứa nhỏ nhà em cả ngày đó." Từ Hương Quyên: "Chị Đinh, em có thể dạy chị, nếu chị muốn học." Đinh Lệ nghe Từ Hương Quyên muốn dạy chị nấu ăn, lập tức lắc đầu, "Không học, chị lại không kinh doanh ăn uống, nấu ngon vậy làm gì, trong nhà có thể ăn no là được rồi." Từ Hương Quyên: "Kinh doanh ăn uống không nhất định phải nấu quá ngon, chỉ cần không nấu đến độ cực kỳ dở thì đều có thể mở." Đinh Lệ: "Phải, khẩu vị của mấy tiệm cơm phụ cận đây không ngon bằng nhà em, chị ăn ở tiệm nhà em xong, tiệm cơm khác của trấn Đức Tảo đều chưa từng ghé lại." Trước kia đi ăn tiệm cũng không phải vì cảm thấy người ta nấu ngon, chỉ là chính bọn họ lười nhác, không muốn nấu cơm, hoặc chỉ là muốn thay đổi khẩu vị thôi. "Chị Đinh khen quá mức rồi, có điều em cũng cảm thấy tiệm nhà em là ngon nhất trong các tiệm cơm nhỏ phụ cận." Lúc này Từ Hương Quyên ngược lại là không khiêm tốn. Hai người hàn huyên một lát, Từ Hương Quyên không quấy rầy Đinh Lệ ăn cơm nữa, về lại phòng bếp nói với mẹ cô những lời hỏi thăm được. Ngô Thải Phượng nghe con gái truyền lời xong, cục đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống, "Về sau lãnh đạo đừng có tới nữa, tới một lần dọa một lần." Từ Hương Quyên khó hiểu, "Mẹ, lãnh đạo tới công tác cũng là vì coi trọng trấn chúng ta, là chuyện tốt mà, dọa gì chứ." Ngô Thải Phượng: "Lãnh đạo coi trọng trấn chúng ta là chuyện tốt, nhưng mẹ sợ xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, không thấy trong phim diễn sao, hoàng đế đại lão gia đi ra ngoài, có khả năng gặp phải ám sát hay hạ độc gì đó, xảy ra chuyện, chuyện này mà có liên lụy đến dân chúng đều phải liên lụy đến cửu tộc." Gần đây Từ Hương Quyên có dạy mẹ mình biết chữ và viết chữ, rốt cuộc thì biết chữ và viết chữ rồi, về sau tính sổ thuận tiện hơn, nhưng không ngờ tới sức tưởng tượng của mẹ mình phong phú như vậy, từ ngữ còn rất nhiều, "Mẹ ơi, mẹ đừng có nghĩ nhiều quá, giờ lại không phải thời cổ đại, thả lỏng đi, tiệm cơm nhỏ còn có việc phải làm đây này." "Mẹ biết rồi, làm việc là chuyện quan trọng."... Bận bịu 2-3 ngày, Ngô Thải Phượng cũng đã hoàn toàn bỏ qua chuyện lãnh đạo tới đây. Từ Hương Quyên đang lau bàn, thấy Ngưu Ngưu chui ở dưới cái bàn, "Ngưu Ngưu, không thể chui xuống bàn, chờ lát nữa có khách lại đây đó, hơn nữa con cũng sẽ bị đụng vào đầu." Chỉ một hồi không trông chừng, Từ Hương Quyên liền thấy Ngưu Ngưu chui xuống dưới một cái bàn trống, không thể cứng rắn kéo Ngưu Ngưu ra được, còn phải chờ chính Ngưu Ngưu bò ra. Ngưu Ngưu ngồi xổm dưới đất, cái tay béo nhỏ không biết đang moi cái gì, nghe thấy mẹ nói, Ngưu Ngưu chậm rãi hoạt động thân hình bé nhỏ, mặt ngoảnh về phía mẹ, nhưng còn ngồi xổm dưới cái bàn, trong cái tay béo nhỏ nhiều thêm một cái chìa khóa, giơ bàn tay ú nù lên cho mẹ nhìn, "Mẹ." Từ Hương Quyên lấy chìa khóa từ trong tay Ngưu Ngưu: "Ngưu Ngưu, đây là chìa khóa, không thể ăn, mẹ lấy đi vậy." Viên kẹo lần trước kia của Ngưu Ngưu cô cho A Ninh ăn rồi, cho rằng Ngưu Ngưu sẽ không nhớ tới, không ngờ được qua chuyện rồi Ngưu Ngưu vẫn luôn hỏi cô, mẹ, kẹo đâu? Nhớ rõ kẹo là cái gì, có tiến bộ, cô trực tiếp nói với Ngưu Ngưu là kẹo cho ba ăn rồi, ba chưa từng ăn kẹo, ba đáng thương lắm. Ngưu Ngưu phí một phen công phu mới hiểu được kẹo của mình đã không còn, là bị ăn luôn rồi. Ngưu Ngưu cũng không giận ba, nói với mẹ là chị, kẹo. Ý là muốn mẹ nói với chị, bảo chị dẫn nhóc đi mua kẹo. Mới đầu Từ Hương Quyên cho rằng Ngưu Ngưu là cảm thấy chị giấu kẹo, muốn cô hỏi chị lấy, cô thật đúng là đi tìm Qua Qua hỏi, sợ con nó có chút tiền là cả ngày đi mua kẹo ăn, rồi sâu răng đầy ra đó. Qua Qua cực lực phủ nhận, bé không có kẹo. Từ Hương Quyên cũng không khai ra Ngưu Ngưu, sau đó Ngưu Ngưu nhìn thấy chị, nói với chị là kẹo. Qua Qua nói không có tiền mua kẹo, không thể dẫn Ngưu Ngưu đi mua kẹo, trừ phi Ngưu Ngưu lấy tiền lại đây. Trên người Ngưu Ngưu nào có tiền chứ, nên đòi tiền với mẹ. Từ Hương Quyên nói với Ngưu Ngưu là không có tiền, nói Ngưu Ngưu xong, còn giáo dục Qua Qua một trận. Chẳng qua cô cũng là vì Qua Qua mới biết được Ngưu Ngưu là có ý gì, là muốn giống như lần trước vậy, để chị dẫn nhóc đi mua kẹo. Cô không tán đồng trẻ con ăn kẹo, đòi tiền với người lớn cũng không đúng, giáo dục Qua Qua xong thì dứt khoát xem như cái gì cũng không biết. Giờ cô thấy trong tay Ngưu Ngưu nắm chặt thứ gì cũng sợ Ngưu Ngưu nhét vào miệng ăn. Ngưu Ngưu biết cái này không ăn được, trực tiếp giao cho mẹ, giao chìa khóa cho mẹ rồi, nhóc ngoan ngoãn chui ra khỏi cái bàn. Nhặt được một chiếc chìa khóa, cái chìa này chắc chắn không phải của nhà bọn họ, cô và mẹ mỗi ngày đều sẽ quét nhà, hẳn là khách ăn cơm hồi trưa rớt. Sao ở đây lại có cái chìa khóa? Quyên, của ai vậy?" Chu Trình Ninh nhìn kỹ cái chìa đặt trên quầy. Đích xác không phải của nhà bọn họ. Hơn nữa hiện tại chìa khóa nhà họ đều là một chuỗi, ngay cả Qua Qua cũng có 2 cái chìa khóa xâu với nhau. Từ Hương Quyên: "Trưa nay khách ăn cơm làm rớt, ở phía dưới bàn, bị Ngưu Ngưu nhặt được." Chu Trình Ninh tìm tờ giấy, viết vật bị mất mời nhận, đè chìa khóa lên giấy, "Vẫn là bởi vì Ngưu Ngưu lùn, chứ chúng ta quét rác căn bản là không nhìn thấy. Viết vật bị mất mời nhận lại liền cho thấy rõ bọn họ không phải cố ý nhặt chìa khóa của khách mà không trả, cũng đích xác là không liên quan đến bọn họ. Từ Hương Quyên không cảm thấy ông chồng nhà mình làm điều thừa, còn nhắc anh dùng bồn hoa nhỏ trên quầy đè lại tờ giấy, đỡ cho giấy bay. Lúc nửa buổi chiều, thật là có người vội vã tới đây, "Đây là chìa khóa của tôi, cảm ơn bà chủ." Người tới này đeo một chiếc mắt kính, tuổi trông không lớn, nói chuyện cũng dùng tiếng phổ thông, phát âm tiêu chuẩn. Từ Hương Quyên có ấn tượng với người khách này, đúng thật là từng ngồi bàn Ngưu Ngưu phát hiện chìa khóa kia, "Không cần cảm ơn, nên vậy." "Tối nay tôi phải đuổi xe lửa, thật là cảm ơn." Người khách mất chìa khóa còn khom lưng nói lời cảm tạ. Chu Trình Ninh nghe được động tĩnh bên ngoài thì đi ra khỏi bếp: "Tìm được là tốt rồi, chìa khóa nhất định phải bảo quản cho tốt, anh có cần dây thừng không? Chỗ bọn tôi có thừng mảnh, tốt nhất là xâu vào rồi đeo trên cổ, nếu đuổi xe lửa thì nhất định phải trông kỹ đồ đạc, ở đó mà mất đồ thì cơ bản là không tìm về được."