Rạng sáng 3-4 giờ ngày chủ nhật, Chu Trình Ninh đã tỉnh.
Ngủ không được, cứ thường mở to mắt mà ngó ra ngoài cửa sổ.
Thẳng đến khi ngoài cửa sổ sáng dần lên, Chu Trình Ninh mới rời giường.
Không biết hôm nay Tiểu Quyên có tới hay không, hai ngày nghỉ lần trước đều tới đây.
Nếu tới, anh phải đi mua chút đồ ăn chiêu đãi cô. Lần đầu tiên ăn hồ lồ ngào đường của người ta, lần thứ hai ăn bánh bao của người ta, lần thứ ba không biết ăn cái gì của người ta đây... Cũng không thể cứ làm con gái người ta có hại hoài.
Trấn trên có một cửa hàng bán bánh mứt táo, nghe thầy Lưu nói hương vị rất không tệ, vậy anh đi mua bánh mứt táo, lại mua mấy quả trái cây.
Chờ Chu Trình Ninh mua đồ xong về tới ký túc xá ấy, liền nhìn thấy cô gái mình tâm tâm niệm niệm đang chờ ở cửa ký túc xá.
Từ Hương Quyên nhìn thấy Chu Trình Ninh, "Vừa nãy ở ngoài ký túc xá em gọi anh một tiếng, không ai đáp lại hết, nên cho rằng anh còn đang ngủ, liền muốn chờ anh tỉnh ngủ, mà không ngờ là anh ra ngoài. Anh ra ngoài sớm như vậy là mua cơm sáng phải không."
Chu Trình Ninh chạy nhanh đi mở cửa ký túc xá, "Đúng vậy, mua chút đồ ăn, cùng nhau ăn nhé, anh mua bánh mứt táo, nghe nói hương vị rất không tệ."
"Bánh tiệm này em ăn rồi, hương vị đích xác còn được, chỉ là ông chủ lớn tuổi rồi, có lẽ bán cỡ hai ba năm nữa liền bán không nổi nữa, không bán luôn, trong nhà cũng không có con cái." Từ Hương Quyên đi theo phía sau Chu Trình Ninh đi vào ký túc xá, đặt cái rổ mình mang đến lên trên bàn nhỏ.
Chu Trình Ninh liền mở giấy gói bánh mứt táo ra đặt ở trên bàn, bánh mứt táo còn đang bốc hơi nóng đây.
Từ Hương Quyên xé một khối ra ăn, "Sáng nay em mang theo bánh áp chảo em làm cho anh, bánh bột khoai tây, nếu anh muốn ăn bánh mứt táo, vậy giữ lại bánh khoai tây làm cơm trưa nay."
Chu Trình Ninh, "Bánh mứt táo là cho em, anh ăn bánh bột khoai tây."
"Anh ăn bánh bột thì lấy đi... Được rồi, để em mở ra cho anh." Từ Hương Quyên xốc tấm vải cùng nắp trúc đậy rổ lên.
Chu Trình Ninh liền lấy bánh khoai tây trong đó ra ăn.
Sáng nay Từ Hương Quyên cũng chưa ăn sáng, mới sáng tinh mơ đã áp chảo bánh khoai tây đi tới đây rồi, bụng cũng đã đói, bèn cùng ăn với Chu Trình Ninh luôn.
Từ Hương Quyên ăn nửa miếng bánh mứt táo, bụng đã dần no rồi mới hỏi: "Không hỏi em vì sao hôm nay tới sớm vậy sao?"
Chu Trình Ninh phối hợp hỏi: "Vì sao hôm nay tới sớm vậy?"
Từ Hương Quyên cầm nửa miếng bánh mứt táo đưa cho Chu Trình Ninh, "Hôm nay em muốn dẫn anh về nhà, nhận đường một chút... Anh ăn bánh mứt táo đi, em cũng ăn không hết."
Nghe ngữ khí hồi nãy của anh cũng biết anh chưa từng ăn bánh mứt táo của tiệm trên trấn này, hôm nay thế mà chuyên môn mua cho cô.
Chu Trình Ninh nghe thấy về nhà, lập tức ngây ngẩn cả người, bánh mứt táo cũng không có nhận lấy ngay, biểu cảm khẩn trương lên, "Cô chú có biết tình huống của anh không? Bọn họ đồng ý em gả cho anh không?"
Từ Hương Quyên nhét bánh mứt táo vào trong tay anh, "Hôm nay chưa có đi gặp bọn họ ngay, em còn chưa có nói với bọn họ. Em muốn hẹn hò với anh một đoạn thời gian lại nói, chứ nói với mẹ em liền không có được mấy ngày an ổn, phải lập tức kết hôn với anh mới được, nhưng em không muốn kết hôn sớm như vậy, em còn chưa có hẹn hò được mấy ngày."
Cô gái dám nói như Từ Hương Quyên đây cũng không có được mấy cô.
Không phải gặp phụ huynh ngay, nên Chu Trình Ninh thả lỏng hơn không ít, anh cũng chưa có chuẩn bị đầy đủ, phải hỏi thầy Lưu một chút mới được, xem cần phải chuẩn bị cái gì.
Chu Trình Ninh: "Chừng nào chúng ta đi?"
Từ Hương Quyên: "Chờ ăn cơm trưa xong rồi lại đi, anh cũng thấy rồi đó, em còn mang theo đậu đũa với rau này, trưa nay xào, ăn chung với bánh bột khoai tây rán, ăn no liền đi."
"Được."
"Anh ăn bánh mứt táo trước đi, nhân lúc còn nóng mà ăn."
"Ừ." Lúc này Chu Trình Ninh mới ăn bánh mứt táo thơm ngọt vào trong miệng.
Bữa sáng đã xong xuôi, từ lúc này tới giờ cơm trưa cũng có đoạn thời gian, Từ Hương Quyên liền bắt đầu giặt rửa giúp Chu Trình Ninh.
Hôm nay mặt trời khá đẹp, chăn ra nệm nên lấy đi giặt phơi.
"Tiểu Quyên, anh có phơi chăn rồi, chỉ mấy ngày trước bị ẩm, vì cứ động cái là có mưa." Chu Trình Ninh nhìn thấy Từ Hương Quyên ôm lấy ruột bông đã biến thành màu đen của anh, ngượng ngùng nói.
Từ Hương Quyên, "Hôm nay nắng lên, vừa vặn lấy ra phơi chút, mấy ngày nay đích xác rất ẩm."
Cô đổ lại là không cảm thấy thẹn thùng, đều là đối tượng, làm chút chuyện không có sao hết.
Về phần ruột bông bị đen, dùng lâu rồi không phải sẽ thành đen à, có gì mà hiếm lạ.
Hơn nữa cho dù hai người họ lập tức kết hôn, Chu Trình Ninh dọn tới ở chung với cô, đồ đạc thuộc về anh ở chỗ này vẫn là phải mang đi, không thể vứt, vứt thì lãng phí biết bao.
Chu Trình Ninh không có khả năng ở ngay bên cạnh mà nhìn Từ Hương Quyên bận bịu vì anh, đương nhiên là đi theo cùng nhau làm việc với cô rồi.
Chờ việc đã làm xong xuôi, nửa buổi sáng đã qua đi, Từ Hương Quyên đi nấu cơm, thật ra cũng chỉ là xào rau mà thôi.
Từ Hương Quyên muốn nấu ăn, lại phát hiện cái này cũng không có, cái kia cũng chẳng thấy, "Chỗ anh không có muối với dầu sao?"
Chu Trình Ninh, "Không có... Ngày thường anh chỉ tự nấu cháo ăn."
Với anh mà nói, nấu ăn thật sự rất khó, cho nên không cần đến dầu muối.
Từ Hương Quyên: "Đàn ông đàn ang không biết sinh hoạt, chúng ta đi trấn trên xem xem, em mua chút muối cho anh, còn dầu... Dầu thì thôi đi, rau thì luộc cũng ăn được, không phải thế nào cũng cần dầu, còn không có muối ăn thì liền không có mùi vị... Lại mua chút thứ khác nữa, gạo là phải có này, em thấy túi gạo của anh cũng sắp rỗng rồi."
Từ Hương Quyên nói rất nhiều, Chu Trình Ninh đều nghe, không có câu nào không ứng.
Rốt cuộc vẫn là cái tính tiết kiệm, lúc Từ Hương Quyên dẫn Chu Trình Ninh đi mua muối gạo cũng không mua nhiều, để đó ăn trước đã, nếu không đủ lại mua.
Trừ bỏ muối, Từ Hương Quyên còn mua mấy củ tỏi. Lúc luộc nấu đồ ăn thêm tỏi vào còn khá thơm ngon.
"Anh không cần đưa tiền cho em, chút tiền trinh mua tỏi mua muối gạo em vẫn là có, dù sao hai ta là đối tượng, không cần phân rõ ràng như vậy." Thấy Chu Trình Ninh móc tiền ra, Từ Hương Quyên cản lại.
Chu Trình Ninh nghe cô nói xong, bèn cất tiền về lại.
Đến ký túc xá, Từ Hương Quyên liền bắt đầu nấu ăn, ăn cơm trưa xong liền dẫn Chu Trình Ninh đi làm quen với đường đến nhà cô.
Trên đường về nhà, rổ của Từ Hương Quyên để Chu Trình Ninh xách, còn cái tay rảnh của Chu Trình Ninh liền để Từ Hương Quyên nắm lấy.
Đoạn đường nào không có ai thì nắm tay, có người thì Từ Hương Quyên liền buông tay ra, nhưng không có cố tình tị hiềm mà đi xa, rốt cuộc một nam một nữ mà, tị hiềm là tránh không được.
Hôm nay mẹ dẫn ba đến nhà bà ngoại rồi, cho nên cô mới dám không kiêng nể gì mà dẫn người đến như này.
Còn nếu có thằng nào lắm mồm nói trước cho mẹ cô, cô chắc chắn sẽ không để yên cho qua chuyện đâu.
Chê cười, cô lại không phải người nặn bằng bùn.
Còn may chỗ bên nhà hoang vắng, mà nếu thật sự bị thằng nào lắm mồm nhìn thấy, vậy là cô xui xẻo.
Chìa khóa bên sân viện mới Từ Hương Quyên mang theo bên người đây, tùy thời có thể đi mở cửa.
"Chìa khóa này là trộm tới sao?"
Dọc theo đường đi anh chưa nói được mấy câu, đỏ mặt nói ra lời này xong, làm Từ Hương Quyên cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa cũng không biết nên nói cái gì, "Là sân của em, nên ba mẹ em sớm đã giao chìa khóa cho em."
"Vậy là tốt rồi."
Không phải trộm, làm Chu Trình Ninh an tâm hơn không ít.
Anh chỉ sợ về sau Tiểu Quyên giấu giếm càng nhiều, cha mẹ cô càng giận hơn.
Tiểu Quyên nói nhẹ nhàng như thế, nhưng anh sợ không phải như mặt ngoài vậy.
Về phía Từ Hương Quyên thì thật ra là cả trong lẫn ngoài đều chả có áp lực gì lớn, "Em ở nhà không cần trộm, chìa khóa dù cho có không ở trên người em, em cũng có thể trực tiếp đòi với mẹ em... Cửa mở rồi, chúng ta đi vào thôi.
Chu Trình Ninh đi theo Từ Hương Quyên vào sân.
Chỗ nhà mới này rộng rãi, phòng ốc thoạt nhìn cũng nhiều.
Từ Hương Quyên: "Phòng bếp không cần phải nói, em dẫn anh đi phòng ngủ của hai ta đã."
"Phòng ngủ à." Mặt Chu Trình Ninh đã cách nóng chín không xa rồi.
Từ Hương Quyên, "Ừ, đúng, phòng ngủ của hai ta, nơi này là gian ngoài, buồng trong chính là chỗ ngủ, cũng có giường luôn, lớn chứ, đủ cho hai ta ngủ, nếu sinh con thì con cũng có thể cùng ngủ trên đó, không lừa anh đâu."
Hai gian phòng này là phòng lớn nhất trong viện này, buồng trong cực kỳ thích hợp làm phòng ngủ.
Chu Trình Ninh, "Đúng là rất lớn, gia cụ cũng rất đầy đủ."
Từ Hương Quyên, "Tủ giường cũng có luôn, mấy anh chị em không xài tới, em được hời."
Điều kiện nhà cô không phải chỉ nói chơi thôi, ở trong thôn đều có thể nói là số một số hai.
Từ Hương Quyên, "Chờ con lớn rồi, còn có phòng nhỏ riêng cho nó, kiểu gì cũng không thể ngủ chung với chúng ta hoài, con cái lớn rồi đều phải có phòng riêng của mình, em dẫn anh đi xem thử phòng khác."
Từ Hương Quyên dẫn Chu Trình Ninh dạo ở trong sân một vòng.
"Nhà em tốt chứ?" Xác định không để sót gì, đã dạo xong hết rồi, sắp sửa muốn tiễn người đi, Từ Hương Quyên hỏi Chu Trình Ninh.
Chu Trình Ninh gật đầu, "Rất tốt."
Từ Hương Quyên, "Về sau đây là nhà của hai chúng ta, anh cũng đừng quá không được tự nhiên."
"Sẽ không có không được tự nhiên."
Từ Hương Quyên: "Vậy giờ anh có nhớ kỹ đường về nhà chưa?"
Thật ra từ trường đến nhà bọn họ tuy đường đúng có xa chút, nhưng không có loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, đi qua một lần hẳn là có thể nhớ kỹ.
"Nhớ kỹ rồi." Tuy dọc theo đường đi tay nắm tay với Từ Hương Quyên làm tâm tư Chu Trình Ninh tung bay, nhưng đúng là có nhớ kỹ đường đi, còn khá dễ nhớ.
Từ Hương Quyên: "Anh nhớ kỹ là được, về sau nhớ rõ đường về nhà mình đó, chẳng qua hiện tại vẫn là em đi tìm anh thì hay hơn. Hẹn hò là em tìm anh, kết hôn chính là anh đi tìm em."
Kết hôn anh còn không phải là về nhà à, khi đó là cô ở trong nhà chờ anh.
Chu Trình Ninh: "Đều nghe em."
— kết thúc toàn văn —