Ngưu Ngưu biết tiền đặt trong ngăn kéo, nhóc từng thấy ba mẹ bỏ vào đó.
"Cất ở chỗ mẹ à?" Từ Hương Quyên không quá xác định.
Bởi vì con gái là tiểu tham tiền, tiền vào túi con bé rồi, cơ bản là ra không được, cho nên Từ Hương Quyên không cách nào xác định Ngưu Ngưu là cho cô nhìn xem hay là cất ở chỗ cô.
Ngưu Ngưu thấy mẹ không lấy, lại chỉ chỉ ngăn kéo.
Lúc này Từ Hương Quyên mới lấy 1 phân tiền qua, có điều không có cất vào ngăn kéo, mà cất vào túi tiền trước, "Qua Qua, một phân tiền này của em là chuyện thế nào."
Ngưu Ngưu thấy mẹ thu 1 phân tiền rồi, tuy không có bỏ vào ngăn kéo, nhưng bỏ vào túi tiền, mẹ cất là được rồi, vẻ mặt Ngưu Ngưu ngoan ngoãn đứng bên người mẹ.
Qua Qua: "Là Ngưu Ngưu nhặt, Ngưu Ngưu nhìn thấy trước, lại là 1 phân tiền, không có người lớn nào đang tìm nữa, Ngưu Ngưu liền nhặt về nhà, con có nói với Ngưu Ngưu là phải đợi một lát, không ai tìm thì bọn con mới có thể lấy về."
Từ Hương Quyên không biết nên nói gì mới phải, 1 phân tiền... Đích xác chả bao nhiêu, nhưng ở niên đại này thế mà có thể để 2 đứa bé nhặt được 1 phân tiền, cô phi thường mê hoặc.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua, trước kia con có nhặt được tiền rồi tự mình giấu đi hay không?"
Qua Qua: "Không có, nhặt được tiền có muốn giấu cũng phải hỏi ba mẹ rồi mới có thể giấu."
Qua Qua thì thật muốn nhặt tiền đó, nhưng không nhặt được nha.
Từ Hương Quyên: "Vậy em nhặt được, sao con không tự mình lấy rồi giấu đi?"
Qua Qua: "Không phải con nhặt, là Ngưu Ngưu nhặt, Ngưu Ngưu nhặt thì tự Ngưu Ngưu bảo quản."
Thật ra thì bé có tâm động, nhưng biết em trai không có tiền, cho nên em trai nhặt tiền thì để em tự mình bảo quản vậy.
Ngưu Ngưu của hôm nay, vẫn là Ngưu Ngưu tự tin: "Con nhặt."
Từ Hương Quyên cũng không biết cái sở thích nhặt đồ này của Ngưu Ngưu ở đâu ra, đi đường đều mãi nhìn trên đất sao?
"Qua Qua, về sau thấy tiền lớn không được nhặt có biết chưa? Nếu hôm nay nhặt được chính là 1 mao tiền thì cũng đừng chạm vào, 1 phân tiền... 1 phân tiền thì tự tụi con coi mà làm."
Qua Qua: "Không có bọn con nhặt cũng có người khác nhặt."
Giáo dục Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nghe không hiểu lắm, Từ Hương Quyên vẫn là nói với Qua Qua: "Qua Qua con ngẫm lại xem, nếu con mất 1 mao tiền, bị người khác nhặt đi mua kẹo ăn, liệu con có tức giận hay không."
"Sẽ tức giận! Đại trứng thối nhặt đi 1 mao tiền!" Qua Qua quả thực không cách nào chịu đựng cái giả thiết này, chân tình thực cảm mà thấy tức giận.
Qua Qua tức giận, ánh mắt nhìn Ngưu Ngưu cũng thay đổi, em trai nhặt 1 phân tiền, em bé mất tiền liền ăn ít đi 1 viên kẹo.
Ngưu Ngưu không biết chị làm sao nữa, dễ thương mà chị.
Từ Hương Quyên: "Không có lần sau, lần sau không thể như vậy biết chưa? Nhìn thấy tiền cứ xem như không nhìn thấy, không nhặt của rơi trên đường, Ngưu Ngưu không hiểu, Qua Qua phải hiểu, về sau dạy em trai, biết chưa?"
"Mẹ ơi, con biết rồi, Ngưu Ngưu, về sau đi trên đường nhìn thấy thứ gì không thể nhặt, ở nhà nhặt được đồ phải giao cho ba mẹ, biết chưa?" Qua Qua hiện học hiện dùng.
Ngưu Ngưu mềm mại nói: "Biết."
"Bà chủ, cho chỗ này thêm chén canh nữa."
"Có đây, chờ một lát, Qua Qua với Ngưu Ngưu ngồi đây đừng có chạy lung tung, chờ ba về, tụi con cứ đi theo ba ăn cơm trước." Từ Hương Quyên đi múc canh cho khách, sau đó lại nói với A Ninh việc này.
Một phân tiền này, cô dạy con thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
"Chị, mẹ..." Mẹ vừa đi, Ngưu Ngưu liền mở miệng gọi chị, nhóc cảm giác được hình như mẹ tức giận.
Qua Qua nhìn bộ dáng sợ hãi của em trai, an ủi em, "Không sao, mẹ không dữ với chị, mẹ cũng sẽ không dữ với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu em còn nhỏ, chờ trưởng thành rồi, lớn như chị rồi là hiểu liền."
Qua Qua là người từng trải.
Ngưu Ngưu cái hiểu cái không gật gật đầu, ngồi song song với chị nhìn ngắm khách trong tiệm cơm nhỏ...
Thời gian nhoáng một cái đã tới tết.
Tiệm cơm nhỏ đã tiếp tục thuê nhà với ba mẹ Đinh Lệ, năm nay, đến hôm trước trừ tịch một ngày, tiệm cơm nhỏ mới đóng cửa ngừng buôn bán.
Nhiệt độ của căn cứ lương thực giằng co chừng 3 tháng, tới gần ăn tết, cơ bản là đã giảm xuống, tới đây đại đa số cũng là khách của bổn huyện thành và trấn trên.
Sau khi Từ Hương Quyên bắt Chu Trình Ninh khoác thêm cái áo len thì giám sát anh mặc áo khoác, "Đừng có nói với em anh không sợ lạnh, mùa đông đấy, mặc nhiều quần áo chẳng lẽ là hại anh?"
Chu Trình Ninh: "Quyên, hôm nay không lạnh."
Qua Qua ở bên cạnh ứng lời: "Mẹ, không lạnh."
Bé và em trai đã bị mẹ bọc thành quả cầu.
Từ Hương Quyên: "Như vầy mà không tính lạnh thì gì mới lạnh, giờ ở trong phòng, Qua Qua con cũng mặc rất nhiều, đương nhiên là không cảm thấy lạnh, chờ ra ngoài coi, cho mấy người dễ chịu."
Hôm nay đi bên chỗ ông nội, Từ Hương Quyên bọc cả lớn lẫn nhỏ trong nhà thành cầu hết, thế mới yên tâm bọn họ ra cửa.
Chính cô đương nhiên cũng phải bọc thành cầu, bằng không sao làm lớn nhỏ này nghe lời được?
Chu Trình Ninh không có cách nào, chỉ có thể dựa vào lời vợ, nhưng đích xác là mặc quá nhiều, "Quyên, có hơi chật."
Quả cầu béo nhỏ Ngưu Ngưu: "Ba, béo."
Ba mặc thật nhiều quần áo, ở trong mắt Ngưu Ngưu mà xem, trông còn lớn hơn nữa.
"Ngưu Ngưu nói ba béo đúng không." Chu Trình Ninh chú ý tới Ngưu Ngưu với mong muốn cầu sinh không phải rất mạnh.
Buông tha A Ninh, Từ Hương Quyên lại theo dõi Qua Qua, đeo khăn quàng vào mũ cho Qua Qua.
Chờ thật sự ra cửa rồi, Chu Trình Ninh mới biết được lời vợ đúng quá.
Bên ngoài quá lạnh.
"Mẹ." Gió quá lạnh, khuôn mặt nhỏ của Ngưu Ngưu đều bị thổi đỏ rồi.
Trước lúc ra cửa Từ Hương Quyên còn bôi mỡ ngỗng cho lớn với nhỏ.
"Qua Qua, Ngưu Ngưu đều tới bên mẹ này." Từ Hương Quyên có dự kiến trước, ra cửa còn mang theo cái dù.
Đi thăm ông nội, A Ninh đạp ba bánh, cô và bọn nhỏ ngồi trong buồng xe.
Ngưu Ngưu đã không cần người lớn bế, có tự mình ngồi trên buồng xe rồi, nhưng gió lạnh thổi thật sự quá khó tiếp thu rồi, bèn nhịn không được gọi mẹ.
Sau khi mẹ mở dù ra, Qua Qua và Ngưu Ngưu đều trốn xuống dưới dù.
"Mẹ dùng dù chắn gió rồi, giờ gió không lớn."
Ngưu Ngưu lại cười đến lộ ra hàm răng: "Không lớn."
Chu Trình Ninh ở phía trước đạp ba bánh, bởi vì quần áo trên người nhiều, chật, nhưng đích xác là không lạnh bao nhiêu, anh còn đang lái xe, bởi vì hôm nay lạnh, đến chỗ ông nội cũng sẽ không đổ mồ hôi.
Tới nhà ông nội rồi, Chu Trình Ninh vẫn là như những lần trước kia, trước hết dọn đồ, nhà tranh của nội đã dần dần cải tạo rồi, giờ đã thành nhà ngói, còn xây bệ bếp nữa, tuy không gian trông thu nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.
Ngưu Ngưu vẫn nói chuyện với chị như cũ, chị nói với ông cố một lời, nhóc liền nói theo hai ba chữ.
Từ Hương Quyên nói với ông nội là hè năm nay sẽ đi Hoa Đô, vừa đến Hoa Đô, bọn họ có khả năng không có thời gian về, nếu ông có khó khăn gì có thể đi tìm ba mẹ cô.
Năm trước cũng hàn huyên với ba mẹ rất nhiều, tiệm cơm nhỏ cô sẽ làm thêm mấy tháng nữa, mấy tháng này sẽ thu xếp xong xuôi mọi chuyện.
"Đi Hoa Đô tốt, cô của Trình Ninh ở Hoa Đô, đến lúc đó có thể đi tìm cô."
Ông nội Chu ứng phó với 2 đứa bé vây quanh ông, nghe thấy cháu dâu nói, liền nhớ đến con gái ở Hoa Đô.
Trước đó không biết con gái đã nói gì với anh nó, cả nhà con trai đối xử với ông tốt hơn không ít, tuy lui tới không thường xuyên, nhưng ít ra sẽ chẳng thế nào trào phúng ông già ông đây, lễ nghĩ còn có thể mang đồ ăn cho ông, hơn nữa cháu trai sẽ thường thường qua giúp việc cho ông, cuộc sống thư thái không ít.
"Ông nội, bọn con sẽ đi tìm cô, ông yên tâm." Nhà bọn họ và nhà của cô cô có thư từ lui tới, mỗi lần có thư, anh đều sẽ qua nhà ông nội một chuyến.
Thư từ của cô cô tất nhiên không chỉ là thư từ, còn có thứ khác, cùng mang hết cho nội.
Ông nội Chu lo lắng cho con gái ở bên ngoài, "Thuận tiện xem xem cuộc sống cô con có tốt không, viết thư nói cho nội."
"Con biết rồi, đến lúc đó ông phải tự giữ thư và bưu kiện của mình đó, bằng không lại không biết bị ném đi đâu nữa."
Ông nội Chu: "Đến lúc đó phải nói với cậu đưa thư một chút, gửi thư đến chỗ ông mới được."
Từ Hương Quyên lại nói chút việc, sau đó liền cùng đi nấu cơm với A Ninh trong nhà ông nội, để hai đứa nhỏ chơi với ông cố tụi nó.
Ông nội Chu cao hứng khi đám nhỏ lại đây, bị miệng nhóc con dỗ cho vui vẻ, đi lấy kẹo mạch nha cho hai đứa nhỏ ăn.
Ở nhà mẹ không có việc gì thì sẽ không cho bé con ăn kẹo, thật vất vả có kẹo ăn, cho nên Qua Qua và Ngưu Ngưu ăn được kẹo mạch nha viên đều cảm ơn ông cố.
Từ Hương Quyên hỏi Chu Trình Ninh đang rửa rau ở một bên: "A Ninh, hôm nay anh có muốn đi sang cách vách không?"
"Không đi, không có việc gì."
Chuyện quá khứ đều đã qua, anh sẽ không dậm chân tại chỗ nữa.
"Còn có em với bọn nhỏ đây, về sau không cần lo lắng nữa."
Người một nhà ăn cơm trưa xong, hai đứa nhỏ nói rất nhiều lời với ông cố, buổi chiều mới chuẩn bị đi về.
Chu Trình Ninh thấy ông nội lại lấy tiền ra, "Nội, không cần cho, việc làm ăn của tiệm cơm nhỏ tốt lắm, có tiền tích cóp, không phải trước đó còn đưa tiền cho ông sao, sao lại muốn trả tiền lại cho bọn con?"
Ông nội Chu: "Cô cô con lúc tuổi trẻ vừa đến Hoa Đô đã chịu khổ không ít, nội không có bản lĩnh, không có tiền cho cô con dùng, hiện tại nhà bọn con muốn đi Hoa Đô, cứ thu tiền đi, ông không dùng đến."