Chương 111

Cô vợ bưu hãn thập niên 80

Thư Vu Thả 15-11-2023 15:59:31

Chờ Chu Trình Ninh và Từ Hương Quyên cùng về đến nhà, hai đứa nhỏ liền xông ra gọi mẹ, ba. Gọi ba là nhân tiện, mẹ mới là chính yếu. "Biết rồi, trước hết cho mấy đứa mỗi đứa một cái chân gà." Từ Hương Quyên trước hết là quấy chân gà kho một phen, lấy cái chén, phân biệt cho hai đứa nhóc con mỗi đứa một cái chân. Chân gà thì tối qua đã chần rồi, lúc chần hai đứa nhỏ còn không có bao lớn cảm giác, sáng nay cô bắt đầu xào rồi chuẩn bị kho, hai đứa nhóc con mới ngửi mùi bu lại đây, cô nói phải đợi ba về mới có thể ăn. Gần đây lại có mèo hoang hoặc là động vật khác trộm mò vào nhà ăn vụng, hai đứa nhỏ liền nói muốn ở nhà canh chừng chân gà, không bồi mẹ chờ ba. Từ Hương Quyên cũng gắp một cái cho Chu Trình Ninh, "A Ninh anh ăn một cái đi, chờ lát nữa em vớt chân gà ra rồi, sốt kho dùng để kho trứng với đậu hủ và bong bóng chiên... còn có khoai tây, cơm đã chín rồi, múc cơm trước, ăn từ từ." Chân gà đã kho đủ mềm, lại kho nữa thì thịt đều phải rớt ra, như vậy tuy hương vị cũng không tồi, nhưng không thể ăn được tinh hoa của chân gà kho, gân chân gà cũng chả còn. Nước kho còn thừa không ít, có thể kho cái khác, như vậy thì trưa mới đủ ăn, nhiều chân gà thế này phải phân từng lượt. Chu Trình Ninh phụ trách múc cơm, Từ Hương Quyên tiếp tục kho. Từ Hương Quyên đang cắt khối khoai tây muốn cho vào nước kho, không đề phòng cái chân gà xuất hiện trước mắt, miệng thò lại gần nhấp mất một nửa thịt, "Mau về ngồi đi, sẽ không chờ quá lâu đâu." Vợ cũng ăn chân gà rồi, Chu Trình Ninh mới ăn phần dư lại, ngồi trở lại vị trí. Một lớn hai nhỏ dò xét lẫn nhau, trước lúc mẹ nấu cơm trưa xong, ai cũng không thể tiếp tục ăn chân gà. Khoai tây còn phải để một hồi lâu mới chín được, nhưng đậu hủ và bong bóng chiên thì lại khá nhanh, Từ Hương Quyên vớt ra trước, "Mau ăn cơm, không ăn cơm chân gà đều phải nguội, ăn cơm, mẹ cũng bắt đầu ăn cơm." Trứng là sáng nay luộc bóc vỏ bỏ vào, muốn ngon miệng còn cần chút thời gian, có thể cùng nhau kho lâu hơn chút với khoai tây khối. Chờ mẹ an vị rồi, người một nhà bắt đầu ăn cơm. Lần này món kho trông có vẻ rất không tồi, không đợi khoai tây với trứng kho xong mà vớt ra, Ngưu Ngưu cũng đã tự mình dùng muỗng múc nửa chén cơm ăn luôn. Món kho có thể suy xét bán ở tiệm cơm, chân gà, đùi gà, chân vịt, trứng kho, đậu phụ khô... Có rất nhiều lựa chọn. Sau khi tới nơi này liền nghĩ đến giao tế cho tốt với các bác trai bác gái bán rau bán thịt trước, hàng là so ba nhà*, luôn có thể tiết kiệm được tiền, đánh ra được một con đường cung cấp nguyên liệu nấu ăn tiện lợi cho tiệm cơm được mở sau này. *: câu này là hóa so tam gia, ý là nói phải lựa chọn phân tích giá cả và chất lượng của các nguồn cung khác nhau, không có vừa lên là chọn ngay một nhà, phải làm sao cho có lợi ích và hiệu quả nhất... Sau khi Ấn Nhạc xuống xe liền xin nhờ vợ cho cái sắc mặt tốt, "Thiến Thiến, em đừng lạnh mặt, cho anh chút mặt mũi được không?" Quản Thiến: "Ngày thường sắc mặt em cứ như vậy, lần đầu tiên anh thấy à?" Ấn Nhạc: "Nhà Đại Chu tới bên này cũng không dễ dàng, hơn nữa cái mảnh này đều đang truyền vợ Đại Chu giúp một đống nhóc con giáo huấn Ngũ Trạch Hạo, mấy đứa nhỏ không nghĩ nhiều như vậy, mấy người lớn đều cảm thấy bên này là tới một đôi vợ chồng nông thôn gì kia... Ba mẹ em bên kia em không phải không biết, người quen đụng tới ba mẹ còn sẽ hỏi một câu đây là thân thích ở quê anh chị à? Có lẽ lúc trước có người hỏi cũng không phải ác ý, nhưng sau khi truyền ra liền càng ngày càng... Thiến Thiến em biết đi, hai vợ chồng họ không phải như trong đồn đãi vậy... Chúng ta cũng không nên có thành kiến với dân quê, anh còn là đứa tới từ nông thôn nhỏ phía dưới Hoa Đô đây, không phải bởi vì cái nông thôn này ở Hoa Đô sao?" Quản Thiến: "Em chưa nói em có thành kiến với dân quê, anh muốn em đưa mặt tươi cười hoan nghênh em cũng không làm được, em là người thế nào anh không biết sao?" "Ba mẹ, nóng." Cậu bạn nhỏ Ấn Hải Chước còn chưa được 2 tuổi rưỡi thấy ba mẹ không ngừng nói chuyện, vẫn không nhúc nhích, còn đang phơi nắng chang chang đây nè, bé nóng. Cậu bạn nhỏ đánh gãy trận khắc khẩu sắp bùng nổ giữa ba mẹ. Hai vợ chồng đành phải dừng lại, đi trước. "Tới rồi, mau ngồi xuống hóng gió." Từ Hương Quyên cười bảo khách ngồi xuống. Ấn Nhạc thả tiểu Hải Chước xuống, cậu bạn nhỏ chưa được 2 tuổi rưỡi đã biết đi, Ngưu Ngưu nhìn thấy tiểu Hải Chước, thế mà còn là một cậu bạn nhỏ còn lùn hơn nhóc, hai cậu bạn nhỏ mặt đối mặt, mới đầu đối mặt không nói gì, cuối cùng vẫn là Qua Qua mở miệng giới thiệu trước. Hai chị em giới thiệu xong rồi, đến phiên cậu bạn nhỏ Ấn Hải Chước, "Em là Trư Trư, thịt heo." Nói thịt heo liền biết là trư nào rồi. Ngưu Ngưu nghe phần tự giới thiệu độc đáo như vậy của cậu em Ấn Hải Chước xong, bèn bỏ thêm cho chính mình một câu, "Anh là thịt bò." "Qua Qua dẫn mấy em trai vào trong chơi chốc lát đi, rất mau liền ăn cơm rồi." Không chỉ có hai đứa nhỏ nhìn nhau không nói gì, mấy người lớn lần đầu gặp mặt cũng có vẻ co quắp. Món nguội đã đặt ở trên bàn, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh lần lượt bưng cơm nóng và đồ ăn nóng lại đây. Vẫn luôn là Ấn Nhạc nói chuyện với Chu Trình Ninh, Quản Thiến cũng không mở miệng, chờ Trư Trư Hải Chước ôm bình sữa bò ra, cô ấy mới nói câu đầu tiên khi tới đây hôm nay, "Trư Trư, mẹ nói với con thế nào rồi, sao con lại uống sữa bò nhà cô chú vậy?" Ngưu Ngưu cho Trư Trư, thấy hình như dì có chút tức giận, bèn giải thích thay Trư Trư: "Cô, là của con, hôm nay, con không uống, cho Trư Trư uống." Mẹ cho nhóc và chị 1 tuần 1 lọ sữa bò, nhóc biết có em trai muốn tới, nên cố ý lưu lại cho em. Ấn Nhạc vội điều tiết không khí: "Thiến Thiến, trẻ con uống bình sữa bò cũng không sao, chúng ta nhanh ăn cơm đi, Trư Trư để sữa bò sang một bên trước, ăn cơm quan trọng." Chờ ăn cơm rồi, không khí mới hơi hoãn lại chút, Trư Trư quên mất vừa nãy mẹ dữ với nhóc, cái này cũng muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn. Bàn là bàn vuông 4 cạnh, bốn người lớn mỗi người một cạnh, Từ Hương Quyên và Qua Qua ngồi một cạnh, Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu ngồi, Ấn Nhạc bế Trư Trư ngồi, cả cái bàn chỉ mình Quản Thiến là một mình một cạnh, ví trị ngược lại là rất rộng rãi. Trư Trư đã hơn 2 tuổi, tuy không thể không kiêng nể gì cũng ăn, nhưng ít nhất là đa số có thể ăn, xem bộ dáng Ấn Nhạc chăm sóc trẻ con cũng khá thuần thục, cậu bạn nhỏ không muốn ăn, anh liền dỗ, sau đó gắp cái cậu bé có thể ăn, ăn rồi cậu bé sẽ liền không ồn ào. Chờ cậu bạn nhỏ ăn rồi, anh ấy liền thả cậu bé xuống, chính mình mới bắt đầu tận tình ăn. Ôm một đứa bé thật sự không thể quá phóng túng, nhũ danh Trư Trư của Hải Chước vẫn là bởi vì khi trước anh dạy bé đọc Chước Chước, chính nhóc con lại đọc thành Trư Trư, nhũ danh là như vầy mà ra đó, nhưng hôm nay mới biết được, thật là Trư Trư. Trư Trư đi xuống, ôm sữa bò về, chờ anh Ngưu Ngưu ăn xong, cậu bé còn muốn xuống ban công ngắm hoa. Thật ra thì đút Trư Trư vẫn là khá phiền toái, Ngưu Ngưu ăn mau hơn Trư Trư, chờ Trư Trư ăn xong rồi, nhóc cũng ăn xong được tầm tầm rồi, rất mau liền trượt xuống đùi ba, dẫn em trai đi rửa tay rửa mặt, sau đó đi ban công ngắm hoa. So với việc cùng ngắm hoa với hai bé trai, Qua Qua cảm thấy bữa cơm trưa phong phú này quan trọng hơn, vẫn cứ ngồi tại chỗ ăn cơm. Không có hai bé trai, hiện tại càng an tĩnh hơn. "Thiến Thiến, không phải em muốn mua đồng hồ sao?" Lúc ăn gần xong, Ấn Nhạc đột nhiên mở miệng. Quản Thiến âm thầm trừng mắt liếc Ấn Nhạc một cái, Từ Hương Quyên thì thật đúng là không phát hiện hai vợ chồng kia mắt đi mày lại, "Muốn xem đồng hồ, chiều tôi có thể cùng đi cao ốc bách hóa với cô." Ấn Nhạc: "Vẫn là hai người đi thì tốt hơn, tương đối có đề tài chung, mỗi lần tôi đi với Thiến Thiến đều là làm cô ấy hết hứng." Từ Hương Quyên: "Được thôi, hai bọn tôi đi cũng có thể dạo tận hứng hơn, đứa nhỏ thì lưu lại đây đi." Cơm nước xong, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh để chén đũa đó trước. Ý của câu để chén đũa đó của cô, cam chịu chính là chờ lát nữa Chu Trình Ninh hẵng rửa chén. Phòng bếp kiêm cả phòng ăn để lại cho hai người đàn ông, Qua Qua đi theo mẹ và cô đi vào phòng ngủ chỉ dùng mành phân cách ra. Quản Thiến chưa nói mấy câu, cũng không trực tiếp cự tuyệt. Từ Hương Quyên: "Ra cửa vẫn là phải trang điểm, Thiến Thiến cô ngồi ở đây chờ tôi một chút nhé." Quản Thiến rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà mở miệng: "Đèn bàn cũng là mua ở cao ốc bách hóa à?" "Ừ, bây giờ chồng tôi còn đang chuẩn bị thi cử, mỗi ngày phải ngồi bên bàn sách học tập mấy tiếng đồng hồ, nếu là sáng sủa như bây giờ còn đỡ, một khi tới ngày mưa trời đầy mây, bật đèn thôi cũng không sáng mà cũng chẳng tối, khó chịu, dứt khoát mua cái đèn bàn cho anh ấy học." Lúc nói chuyện Từ Hương Quyên cũng đang trang điểm. Cô vốn chính là tay trang điểm lão làng, ở trong thôn không tiện trang điểm ra cửa, chỉ có lúc chụp hình kết hôn mới trang điểm, đến Hoa Đô có chút ngượng tay, nhưng ra cửa tô vẽ vài lần, đã tìm về lại cảm xúc. Lúc A Ninh đi thi viết với phỏng vấn, cô đều trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp đi vào đám đông. "Mành cũng rất đẹp, ban công còn trồng hoa." Nhìn ra được Quản Thiến thật sự là nhịn không được cũng muốn mua. Trong phòng ngủ này có không ít món bày trí, trang trí cho phòng ngủ ấm áp mười phần. Từ Hương Quyên: "Dù sao cũng là chỗ ngủ, chính mình thoải mái quan trọng nhất, tuy tốn chút tiền, nhưng đứa nhỏ với người lớn đều thích, mua về liền rất đáng giá." May mà nhà ở sáng ngời sạch sẽ, làm người ta có ý tưởng trang trí. Lúc sắp sửa nấu cơm xong ấy, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh liền đi thay một bộ quần áo, trên người cô không có mùi khói dầu nặng đến vậy, trang điểm xong không cần thay quần áo nữa, Từ Hương Quyên xõa tóc ra. Trước lúc khách đến, cô đã thay váy, là cái váy có được vào sinh nhật năm ngoái, thật sự trở thành "Chính trang" khi cô gặp khách ra cửa. Quản Thiến ngạc nhiên: "Thì ra cô uốn tóc à? Vừa rồi buộc tóc lên tôi còn không nhìn ra được." "Đúng vậy, uốn trước đó không lâu, nếu cô muốn uốn tôi có thể cùng đi với cô, cái chỗ tôi đi kia cảm thấy cũng không tệ lắm, cô xem." Từ Hương Quyên đã chải tóc dài qua một lần, cô chính là uốn kiểu cuộn sóng lớn, cố ý xoay người cho Quản Thiến xem tóc cô. "Đẹp." Quản Thiến đích xác muốn uốn tóc, nhưng vẫn luôn không lấy đủ can đảm. "Trên phố đều là cái kiểu cuộn sóng nhỏ kia, quá xoăn, tôi không thích, uốn ra trông già đi không ít, tôi càng thích như vầy, thích hợp với chính mình." Đây nào là cuộn sóng nhỏ, dựa theo cách nói của sau này, hẳn là uốn đầu mì tôm. Cô đều không nỡ nhìn thẳng. "Đích xác rất thích hợp với cô." Từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy Từ Hương Quyên là kiểu tiểu gia bích ngọc dịu dàng, không quá giống với hình tượng người phụ nữ trong ấn tượng. Lúc này kiểu tóc thay đổi, trên mặt lại trang điểm, hoàn toàn là phái nữ thời thượng. Chính Quản Thiến ra cửa chắc chắn phải trang điểm, vẫn luôn tự xưng là phái nữ thời thượng trong lòng, tuy ông chồng cô ấy cũng không hiểu cái gì là thời thượng, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình thời thượng, hôm nay nhìn thấy Từ Hương Quyên trang điểm, lập tức liền hổ thẹn không bằng. Từ Hương Quyên dùng giọng cực thấp nói với Quản Thiến, "Tóc tôi vốn dĩ đã không ít, uốn thành như vầy trông càng có vẻ rất nhiều, nhìn bản thân tôi gầy không ít, chồng tôi luôn cho rằng tôi điệu, không ăn cơm no đang đói bụng." A Ninh nhà cô đích xác từng nói thế, cảm thấy cô là đói bụng không ăn cơm. Cô nào có đói chứ, mỗi bữa đều đang ăn đàng hoàng đây này. "Cô thật sự rất lợi hại." Vừa biết nấu nướng lại biết trang điểm, trong nhà còn bố trí ấm áp đến vậy. Từ Hương Quyên: "Cô cũng rất lợi hại, mọi người là ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, chúng ta ra chơi, tôi đạp xe đạp chở cô nhé." Quản Thiến: "Cô thuận tiện chứ?" Từ Hương Quyên: "Tôi thấy tiện chứ, không phải lần đầu tiên chở người." Trước lúc Quản Thiến với Từ Hương Quyên nắm tay ra cửa, Quản Thiến cảnh cáo con trai một lần, bảo nhóc con đừng có phá. Qua Qua cơm nước xong thì chơi ở ban công với đám em trai, nói cho em Trư Trư những hoa này là hoa gì, cô nói chuyện với em trai, bé lại đã nói cho cô là sẽ trông chừng em tốt, không cho em phá. Ngưu Ngưu cũng nói sẽ xem chừng em rồi. Em trai Trư Trư thì lại cho rằng mình không phải vua phá hoại nhỏ, nói với mẹ rằng cậu bé mới sẽ không phá hoại. Quản Thiến thấy sẽ không có chuyện gì, mới đi theo Từ Hương Quyên ra cửa. Chờ vợ của mỗi anh ra cửa rồi, Ấn Nhạc mới thả lỏng một hơi, "Xem ra vợ mình có ấn tượng rất tốt với vợ cậu, về sau các cô ấy cũng có thể hẹn nhau ra ăn cơm, đi dạo cao ốc." Chu Trình Ninh: "Mình cũng muốn vợ mình có bạn có bè đi ra chơi, gần đây trừ bỏ đang chọn nhà trẻ với tiểu học cho mấy đứa nhỏ, còn có việc mở tiệm cơm, dừng không được, có thể đi ra ngoài chơi mình vẫn là rất mừng." Ấn Nhạc: "Vợ cậu còn muốn mở tiệm cơm à? Khó trách trông như là người phi thường có chủ ý, hơn nữa đồ ăn cô ấy nấu cũng cực ngon." Chu Trình Ninh: "Cũng là mình không quá bản lĩnh, lúc ở quê bọn mình có mở tiệm cơm, dựa vào tiền lời vợ kiếm được một hai năm mới sang bên này." Ấn Nhạc: "Đại Chu cậu rất lợi hại, trước kia đi học đều là hạng nhất trong lớp, đừng tự coi nhẹ mình, hai vợ chồng các cậu chỉ là ai có việc của người nấy, mình với vợ mình đi làm cùng một cái trường, còn hên là khối lớp của bọn mình tách ra, bằng không cả ngày gặp mặt phải cãi nhau... Mở tiệm cơm thật rất tốt, giống như tiệm cơm bình thường ở Hoa Đô này, chỉ cần ở đoạn đường tốt, người phục vụ còn kiếm nhiều hơn cả giáo viên, có điều vất vả đích xác là vất vả hơn giáo viên." Chu Trình Ninh: "Đích xác rất vất vả, mình cũng từng phụ giúp rồi, lúc khách nhiều lên ấy, cơm cũng chả kịp ăn, chỉ có thể tùy tiện chắp vá hai miếng." Hai người đàn ông tán gẫu, 3 đứa nhỏ ngoài ban công đang ngắm hoa, ai có chuyện của người nấy, không quấy rầy lẫn nhau... "Vẫn là để tôi đạp xe đạp, cô bung dù đi." Đi xuống lầu đến chỗ đậu xe đạp kia, thấy Từ Hương Quyên đẩy một chiếc xe đạp không phù hợp với thân hình của cô, Quản Thiến liền rất lo lắng, cô tốt xấu là còn cao hơn cô ấy nửa cái đầu, hôm nay cũng mặc quần nữa. Từ Hương Quyên: "Vậy cô thử xem có thể đạp không đi." "Đạp thì chắc chắn có thể." Chính Quản Thiến có xe đạp kiểu nữ, khá là nhỏ gọn, hiện tại đi ra ngoài cũng chỉ dựa vào giao thông công cộng, còn chưa bao giờ đạp loại xe đạp này. Chờ chạy lấy đà một đoạn đường rồi, vẫn là không đạp lên được. Từ Hương Quyên cũng không chê cười người ta, làm mẫu cho Quản Thiến một lần. Cái váy này của cô cũng không bó và hẹp, đạp xe đạp thì tiện lợi, cô còn mặc quần đùi bên trong nữa, sẽ không bị lộ hàng. Quản Thiến thấy Từ Hương Quyên lái xe trông rất nhẹ nhàng, bảo chính mình đừng khẩn trương, ngồi ở ghế sau. Mới đầu đều chưa nói chuyện, chờ Từ Hương Quyên đạp một đoạn ngắn, đạp ổn rồi, cô ấy mới mở miệng tán gẫu với Từ Hương Quyên mấy câu. Từ Hương Quyên cơ bản đều có thể đáp lời, trên đường đi cũng không nhàm chán. Tới cao ốc bách hóa rồi, Từ Hương Quyên đậu xe, Quản Thiến thu dù, hai người cùng nhau đi vào. Lúc đi quầy đồng hồ, có đi ngang qua quầy đồ trang điểm. Hoa Đô là đô thị lớn, chủng loại hàng hóa trong cao ốc bách hóa đa dạng, chủng loại đồ trang điểm cho phái nữ cũng không ít. Lúc này thế mà đang có người làm mẫu trang điểm, vì là ngày nghỉ, nên cũng có không ít các cô các chị vây xem. Từ Hương Quyên thấy đây chính là muốn quảng cáo đồ trang điểm, bởi vì chuyên viên trang điểm vẫn luôn đang nói son môi rất tốt, tốt lắm. Nhìn không ra son môi rất tốt, cơ mà tài ăn nói của cái vị nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ khoác áo ngoài chuyên viên trang điểm kia thì thật lại rất tốt, cô nghe xong cũng phải tâm động. Từ Hương Quyên còn bị chú ý tới, "Mọi người xem một cái, có phải không thua vị tiểu thư này trang điểm chút nào hay không." Chuyên viên trang điểm đặc biệt vừa lòng tác phẩm của mình, đương nhiên, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là bán son môi mới ra mắt. Cũng không cần Từ Hương Quyên mở miệng đâu, ánh mắt của một đám phụ nữ vây xem kia chuyển về phía cô, liền nói người mẫu nào so với cô được. Từ Hương Quyên sợ bị ngộ thương, vẫn là mang Quản Thiến chạy nhanh rời đi, "Ngày thường không nhiều người như vậy, chúng ta dạo một vòng lại về, chắc là tản rồi." Quản Thiến khó hiểu: "Đây không phải đã chứng minh cô trang điểm đẹp sao?" Từ Hương Quyên: "Đẹp cũng không thích bị vây xem như vậy." Quản Thiến: "Cũng phải." Từ Hương Quyên: "Chờ lát nữa đi mua nội y không?" "Hả?" Quản Thiến chưa phản ứng lại được. Từ Hương Quyên: "Ngày thường tôi rất ít dạo cao ốc bách hóa một mình, chồng tôi lại đang tạm chuẩn bị thi cử, ở nhà khá là rảnh rỗi, cho nên đi cao ốc bách hóa cơ bản là đi cùng với chồng tới đây, mua cái này thấy ngại." Cứ việc cuối cùng có lẽ vẫn là A Ninh nhà cô giặt sạch, nhưng nếu là mua, cô càng muốn tự mình đi mua. "Được... Được thôi." Quản Thiến còn nói lắp. Nhu cầu mua sắm của Từ Hương Quyên được thỏa mãn không ít ở cao ốc bách hóa Hoa Đô, chỗ này có thể mặc thử, nước hoa đều có hàng mẫu có thể ngửi thử. Giờ phút này hai người thật đúng là đang ở vị trí khá vắng trong cao ốc để thử nội y, bởi vì đa số phái nữ hiện tại vẫn là bảo thủ, cao ốc bách hóa bán nội y ở vị trí khá vắng, hơn nữa không phải là kiểu quầy đi ngang qua là có thể nhìn được là bán gì, là cửa tiệm từ ý trên mặt chữ, cũng cho khách đủ riêng tư.