Mình và Qua Qua ngày mai đều có an bài, Từ Hương Quyên đương nhiên sẽ không quên an bài cho ba anh còn lại.
Từ Hương Quyên: "Bình An, em với anh họ, còn có Ngưu Ngưu, chờ ở nhà, chờ lúc sắp ăn cơm lại đi theo anh họ tới tiệm cơm nhỏ Thành Hương."
Nếu cô ở trấn trên, trưa chắc chắn không về nhà, tay nghề A Ninh chả ra gì, vẫn là trực tiếp đi tiệm cơm nhỏ đi.
Ngưu Ngưu trước lúc đến Hoa Đô còn chưa từng đi nhà trẻ, nên cũng không có tiểu đồng bọn cần đi gặp mặt, nên ngày mai Ngưu Ngưu ở nhà.
A Ninh thì sao, các thầy đồng nghiệp ở trường đều nghỉ rồi, giờ đi bái phỏng thì hình như cũng không phải rất bình thường, tốt nhất là cùng hẹn ra, cô nghe ba mẹ nói đồng nghiệp A Ninh ba bốn ngày đều sẽ tới tiệm cơm nhỏ ăn bữa cơm, nếu gặp thì kêu một tiếng, hẹn năm sau tụ một lần.
Ngày mai A Ninh ở nhà.
"Mẹ, con cũng đi." Ngưu Ngưu không muốn ở nhà, nghe thấy mẹ và chị đều muốn đến nhà người khác không dẫn theo nhóc, không vui nha.
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu đi gì mà đi? Ai cũng không quen, đi lại muốn ăn kẹo với bánh quy nhà người ta hả? Ở nhà với chú họ, đừng có chạy loạn, tới giờ cơm liền đi theo ba đến tiệm cơm."
Hiện tại tiệm cơm nhỏ vẫn còn đang buôn bán, chỉ là gần tết thêm cái là con cái sắp về ăn tết, nên buổi chiều ba mẹ đóng cửa khá sớm, nhưng cơm trưa thì chắc chắn còn có thể ăn.
Đơn vị Đinh Lệ tầm tầm này cũng nghỉ rồi, cô với Qua Qua qua đó hẳn là không quấy rầy người ta.
"Đi cùng với chú họ." Ngưu Ngưu nghe được bánh quy và kẹo thì càng thêm tâm động, muốn kéo chú họ đi cùng luôn.
Mẹ không cho nhóc đi, dẫn theo chú họ thì được.
Từ Hương Quyên: "Đàng hoàng chờ ở nhà, ngày mai còn có thể ngủ nướng, lúc tỉnh lại, Ngưu Ngưu lại dẫn chú họ đi dạo khắp nơi."
Ngưu Ngưu nào nhớ rõ được bên quê đi kiểu gì, nhưng nghe mẹ nói, lập tức tỏ vẻ với chú họ rằng có thể dẫn chú họ ra ngoài chơi.
Nhóc còn có thể dẫn chú họ đi tiệm quà vặt.
Tối về đến nhà, Từ Hương Quyên nấu mì, ăn xong thì mọi người liền rửa mặt đi ngủ...
"Quyên, anh thì sao?"
Từ Hương Quyên đang trải chăn muốn nằm lên giường thì bị Chu Trình Ninh ôm lấy từ phía sau, mém nữa sợ chết: "Anh làm sao vậy?"
Chu Trình Ninh: "Em đi với Qua Qua, Ngưu Ngưu với Bình An, chỉ có anh là một mình."
Thì ra là chuyện này.
Từ Hương Quyên: "Anh ở nhà đó, ở nhà rất tốt mà, không có việc gì làm, có thể ngủ ngày này, một buổi sáng rất mau là có thể thoảng qua rồi."
Chu Trình Ninh: "Đều không cần anh."
Từ Hương Quyên: "Ai không cần anh? To đầu vậy rồi, đừng có làm em tức giận."
Chu Trình Ninh: "Quyên em còn muốn phát hỏa với anh?"
Ngữ khí còn kiểu rất không thể tưởng tượng.
Từ Hương Quyên bị ngữ khí này chọc cười: "Không thì sao? Qua Qua với Ngưu Ngưu đứa nào không nghe lời em đều muốn phát hỏa, mau mau lên giường, ở ngoài lạnh."
Nghe thấy vợ thúc giục, Chu Trình Ninh động tác nhanh nhẹn, chờ vợ lên giường, anh cũng tắt đèn đi lên.
Buổi tối ở trong phòng dù sao cũng là thế giới hai người lâu rồi chưa có.
Từ Hương Quyên đột phát kỳ tưởng: "Hôm nay chúng ta đổi một động tác đi."
Đang muốn làm động tác, Chu Trình Ninh dừng lại: "Quyên, muốn động tác gì?"
Từ Hương Quyên tay cầm tay dạy Chu Trình Ninh đổi cái động tác nào.
Cứ hai ba cái kia hoài, cũng rất nhàm chán mà không phải sao?...
Mới sáng sớm, Chu Trình Ninh vẫn là chưa đã thèm: "Quyên, về sau chúng ta làm đa dạng hơn chút đi."
Từ Hương Quyên đang nấu cháo, nghe vậy: "Ban ngày ban mặt đừng có nghĩ chuyện buổi tối."
Chu Trình Ninh: "Ngẫu nhiên ngẫm đến cũng được mà."
Từ Hương Quyên: "Tùy anh nghĩ, cháo sắp xong rồi, rút bớt củi đi."
Rút bớt củi, Chu Trình Ninh đứng lên, hiện tại sắp nhỏ đều còn chưa dậy, anh đi đến bên người vợ.
"Ban ngày không được không đứng đắn, mấy đứa nhỏ tới thì sao đây?" Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh ban ngày ban mặt muốn thân thiết, vội vàng đẩy ra.
Chu Trình Ninh vẫn cứ khăng khăng muốn hôn vợ, ngoài miệng nói: "Sẽ không tới đây, nếu tới chắc chắn có thể nghe thấy tiếng."
Cuộc sống vợ chồng không chỉ có Chu Trình Ninh muốn, Từ Hương Quyên cũng muốn, chỉ là không có lớn mật như anh vậy, trong lòng cô vẫn là che lại một lớp đồ lót.
"Cũng đừng ở chỗ này, sang bên chỗ cửa nhóm lửa đi." Ngày thường chỗ nhóm lửa tốt xấu còn có cái bệ bếp chặn bớt.
Từ Hương Quyên vừa không dám, lại vừa bảo Chu Trình Ninh ngồi ở chỗ ngày thường ngồi nhóm lửa, để cô hôn anh...
Tuy nói chị dâu nói có thể ngủ nướng, nhưng Bình An cảm thấy mình rốt cuộc là ở nhà người khác, không thể không lễ phép như vậy, nên mới sáng đã sớm tỉnh rồi rời giường.
Bình An tỉnh, Ngưu Ngưu vốn dĩ đã chả thế nào ngủ nướng cũng nhắm mắt ngồi dậy.
Chờ bọn họ rời giường rửa mặt, cơm sáng trong bếp cũng sớm đã chuẩn bị tốt.
Hai vợ chồng như là chưa có việc gì phát sinh ấy, đám nhỏ cũng không phát hiện cái gì.
Xét cái ngữ khí đáng thương chết được của A Ninh tối qua, Từ Hương Quyên chờ lúc mọi người ăn sáng mở miệng: "Ngưu Ngưu cũng không phải rất quen đường bên này, A Ninh đi theo Ngưu Ngưu, dẫn Bình An dạo dạo chút đi."
Ngưu Ngưu: "Ba quen sao?"
Nếu ba quen đường, nhóc liền miễn cưỡng dẫn theo ba vậy.
Chu Trình Ninh không nghĩ tới vợ sẽ an bài mình đi ra ngoài, có điều vợ không ở nhà, anh đi đâu cũng chả sao cả: "Quen, ba đã ở chỗ này bao nhiêu năm rồi? Còn lâu hơn số tuổi của con nhiều đó."
"Dạ, được, ba đi cùng tụi con." Ngưu Ngưu không có cự tuyệt người lớn đi cùng.
Nếu Ngưu Ngưu đồng ý, Từ Hương Quyên cũng an tâm rồi.
Ăn sáng xong, dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Từ Hương Quyên đạp xe đạp chở Qua Qua đi trước.
Chu Trình Ninh, Ngưu Ngưu, Tống Bình An nhìn theo người đi rồi, Ngưu Ngưu bịch bịch chạy tới phòng nhỏ mình ngủ.
Thân thể của cậu bạn nhỏ thật sự bé bỏng quá, Bình An vẫn là đi theo sau Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu ngã cậu còn có thể đỡ nhóc một phen.
Tuy nói hôm nay Ngưu Ngưu là "Vai chính", chính mình là người được an bài đi vào sau, nhưng Chu Trình Ninh vẫn là cảm thấy hôm nay anh dẫn đường, địa vị vô cùng quan trọng, cho nên không có đi theo Ngưu Ngưu, mà là vào buồng trong trước.
Chuẩn bị tốt để ra chơi rồi, Ngưu Ngưu gọi vọng vào phòng: "Ba!"
Lúc Chu Trình Ninh trở về quê nhà cũng có mang theo cả nhật ký, đang viết nhật ký đây, nghe thấy Ngưu Ngưu gọi anh bên ngoài: "Ngưu Ngưu đợi chút, để ba viết mấy chữ nữa."
Ngưu Ngưu nói với chú họ: "Không viết chữ cho tốt không cho ăn cơm, chú họ chúng ta từ từ."
Ngưu Ngưu có biết, ba luôn nói không viết xong không cho ăn cơm, chính ba cũng vậy.
Tống Bình An một lời khó nói hết: "Ừ, từ từ."
Cậu không phải một lời khó nói hết với anh họ, mà là...
Chu Trình Ninh đi ra, nhìn thấy trên tay Ngưu Ngưu cầm ví tiền màu hoa hồng: "Mang ví tiền ra ngoài làm gì? Ba cũng chưa có mang tiền gì đâu."
Ngưu Ngưu nói chuyện mười phần hào khí: "Ba không có tiền, con có tiền, ba dẫn con với chú họ đi tiệm quà vặt."
Chu Trình Ninh nhăn mày lại: "Con có bao nhiêu tiền? Đồ trong tiệm quà vặt đều rất đắt, trong nhà có kẹo có bánh quy rồi, không được mua đồ ăn."
Tống Bình An lập tức càng thêm một lời khó nói hết.
Hửm?
Chẳng lẽ trọng điểm không phải là ví tiền nhỏ màu hoa hồng trên tay Ngưu Ngưu sao?
Ví tiền nhỏ màu hoa hồng của Ngưu Ngưu là cái loại túi mà Ngưu Ngưu thích nhất trừ bỏ cặp sách ra, vẫn là cái ví đi theo nhóc lâu nhất nữa.
Lần này về mẹ không cho nhóc mang cặp, nhưng mà ví tiền nhỏ của nhóc mẹ lại không có ý kiến gì.
Hôm nay đã đáp ứng mẹ dẫn ba theo cũng là vì biết ba biết được tiệm quà vặt chỗ nào, bằng không nhóc mới sẽ không dẫn theo ba ba không có tiền đâu.
Ở Hoa Đô dù là mua đồ ăn hay là đi tắm, tiền đều ở trên người mẹ, lúc đi tắm Ngưu Ngưu cũng có nhìn thấy mẹ đưa tiền cho ba, sau đó ba dẫn nhóc đi.
Ngưu Ngưu: "Không mua đồ ăn."
Chu Trình Ninh: "Cũng không được mua đồ chơi... Không được đi tiệm quà vặt."
Không đi tiệm quà vặt thì hay rồi, đỡ cho anh tức giận.
"Ba ở nhà giữ nhà, con với chú họ đi, chú họ, con biết ở đâu." Ngưu Ngưu tức giận, quyết định không dẫn ba theo, bé kéo theo chú họ muốn đi.
Bản tính keo kiệt của Chu Trình Ninh không cho phép Ngưu Ngưu với Bình An hai đứa nhỏ kết bạn ra ngoài, bèn khóa cổng lại đi theo.
Thật sự không yên tâm để đứa bé thiếu tâm nhãn dễ lừa Ngưu Ngưu này ra ngoài, hơn nữa Bình An cũng có tiền, lỡ mà Bình An mua cho Ngưu Ngưu thì sao?
Với mấy mao mấy phân tiền kia của Ngưu Ngưu thì tiệm quà vặt cũng sẽ không cho phép nó mua nhiều mấy thứ khác, nhưng có Bình An đi theo, anh là một vạn lần không yên tâm...
Bên phía cha con bên kia chồng chất tình huống, bên Từ Hương Quyên thì thật lại rất an ổn.
Đi vào nhà Đinh Lệ, cổng sân đang mở đây.
"Quyên, sao em lại đột nhiên về rồi?" Cả nhà Đinh Lệ ăn sáng xong, Đinh Lệ mới vừa rửa chén xong đang muốn rót ly nước uống đây, liền nhìn thấy Từ Hương Quyên và Qua Qua.
Từ Hương Quyên: "Tết đến nên về thôi chị, chị Đinh, mấy cái này là mang cho nhà chị."
"Người tới là được rồi, mang mấy thứ này làm gì?" Đinh Lệ đổ nước đi, vội vàng gọi vào trong: "Tiểu Khương, Qua Qua tới này, mau mau ra đây."
Tiểu Khương nghe thấy tiếng mẹ, bé ra khỏi phòng, mới vừa nhìn thấy Qua Qua cũng không thấy lạ lẫm bao nhiêu, cứ vậy mà dẫn theo Qua Qua đến phòng của mình.
"Tiểu Khương, em mang quà cho chị nè, kẹp tóc." Qua qua lấy cái kẹp tóc loại sáng lấp lánh kia ra từ trong túi, trên kẹp tóc không phải hoa đủ các loại màu sắc, mà là thủy tinh nhỏ, cũng không đắt, nhưng một cái cũng tốn 1 mao tiền, kẹp tóc này vẫn là lúc đi dạo hàng vỉa hè với mẹ nhìn thấy, Qua Qua liếc mắt một cái liền thích nó, một hơi mua tới mấy cái.
Tiểu Khương rất thích kẹp tóc, ngẫm lại chính mình không có gì tặng lại, liền lấy ra sữa bò tồn trữ: "Cảm ơn Qua Qua! Cho em uống sữa bò này."
Qua Qua: "Em cũng có mang cho Tịch Tịch và Miêu Miêu, chiều chúng ta đi tìm Tịch Tịch đi."
Nhà Tịch Tịch nói xa cũng không xa, nói gần lại không gần, nhưng mà đi bộ thì vẫn được, Tiểu Khương lập tức đáp ứng rồi.
Hai bé gái ở chung tốt đẹp, bên Từ Hương Quyên với Đinh Lệ cũng tám đến đầu nhập.
Đinh Lệ: "Cuộc sống ở bên ngoài thế nào?"
Từ Hương Quyên: "Sinh hoạt còn xem không tồi, may mà có bạn cũ của A Ninh, hơn nữa vợ người ta cũng nhiệt tình, hiện tại em còn thành bạn bè với người ta rồi."
Quản Thiến mặt lạnh tâm nóng, quen biết lâu rồi cũng biết cô ấy không phải kiểu như vừa mới gặp ấy, người rất dễ sống chung.
May mà là Quản Thiến, nếu là người khác, không chừng còn hỉnh lỗ mũi nói chuyện thế nào đó.
Thư từ đều Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh viết, có quan hệ tốt với Đinh Lệ, nhưng cũng không tốt đến mức cần viết thư, hơn nữa cô cảm thấy viết thư cho Đinh Lệ còn rất quái dị, cho nên từ sau khi đến Hoa Đô đều không có bất kỳ liên hệ gì với chị ấy, giờ về rồi, chuyện có thể nói ôi thật sự quá nhiều.
Đinh Lệ: "Có mấy ông chồng chính là thiếu tâm nhãn, còn hên em thành bạn bè với vợ người ta rồi, bằng không chính là ngòi dẫn lửa mâu thuẫn gia đình người ta, lão Đồng nhà chị thật muốn để thân thích người một nhà gì đó tới đây, chị còn không tức đến hư người, càng khỏi nói đến bạn học cũ có quan hệ quăng tám cái sào cũng chưa đến chỗ chị của ổng."
Đinh Lệ nói chuyện với Từ Hương Quyên cũng không cố kỵ bao nhiêu, Từ Hương Quyên nghe xong cũng không giận: "Nếu là em em cũng tức, có điều vẫn là xem người, em họ A Ninh nhà em cùng về ăn tết với bọn em đây, cô và dượng A Ninh đều rất bận, đứa nhỏ về ăn Tết với bọn em đương nhiên phải chăm sóc cho tốt, con trai người ta ngoan lắm, còn có thể chăm Ngưu Ngưu nữa, bọn em chỉ sợ Ngưu Ngưu chọc chú nó phiền."
"Đứa nhỏ mấy tuổi rồi, còn có thể chăm Ngưu Ngưu?"
Từ Hương Quyên: "Đã sơ tam rồi, sang năm phải lên cao trung."
Đinh Lệ: "Vậy là đứa nhỏ choai choai rồi, đứa bé như vậy bớt lo, còn nguyện ý ở chung với đứa con nít mới mấy tuổi, như Đại Khương nhà chị đều không muốn chơi chung với trẻ con đâu, nhưng chính nó không phải chỉ là đứa bé à, còn hên hiện tại Tiểu Khương cũng lớn rồi, không quá cần cha mẹ lo lắng, trước kia còn nghĩ đến để Đại Khương chăm Tiểu Khương đó."
Từ Hương Quyên: "Không được mấy đứa nhỏ có kiên nhẫn đâu, đặc biệt là giờ Đại Khương mười mấy tuổi rồi, ý tưởng chắc chắn cũng nhiều, không muốn chơi với mấy đứa con nít."
Giờ ngẫm lại ba mẹ Bình An không thường ở bên người còn có thể ngoan ngoãn đến vậy, cũng là rất hiểu chuyện.