Tới giờ ăn tối ấy, Từ Hương Quyên cũng không đi nhà ba mẹ ăn mà ở nhà tự nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn cũng không cần chuyên đi mua, lấy ở chỗ ba mẹ là được rồi.
"Mẹ, ngồi ở đây." Ngưu Ngưu chỉ vào vị trí bên trái của mình.
Trong nhà ăn cơm dùng một cái bàn vuông, trong nhà vốn dĩ có 4 người, từ sau khi Ngưu Ngưu có thể không cần ngồi trên đùi người lớn được đút ăn liền tự mình ngồi ở một bên, chú họ đã tới đây thì ngồi ở một bên bàn với chú họ, dựa theo thói quen ở trong nhà...
Từ Hương Quyên: "Không phải mẹ vẫn luôn ngồi ở bên này à, còn cần đổi chỗ sao?"
Chu Trình Ninh hiểu rõ ý Ngưu Ngưu, "Quyên, tối nay Ngưu Ngưu muốn gắp đồ ăn cho em, nói lời này là ám chỉ muốn gắp đồ ăn cho mẹ đó."
Từ Hương Quyên: "Gắp đồ ăn cho em cái gì, Ngưu Ngưu tự ăn cơm đàng hoàng đi."
Ngưu Ngưu tức giận mà nhìn ba, đôi mắt đều là lên án với ba ba, ba hư.
Đối với ánh mắt "ác độc" của Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh phảng phất như vô tri vô giác, múc cơm xong mọi người đều ngồi xuống, anh còn gắp trước cho vợ một đũa đồ ăn.
Từ Hương Quyên ăn xong đồ ăn, cái gì cũng chưa nói.
Ngưu Ngưu theo sát sau đó gắp rau xanh cho mẹ.
Từ Hương Quyên cũng ăn luôn rau xanh Ngưu Ngưu gắp, nhưng mà nói, "Ngưu Ngưu, hiện tại bắt đầu tự mình ăn cơm, đừng có học ba, cũng đừng gắp đồ ăn cho chú họ, con gắp đồ ăn cho mẹ chính là không có tự ăn cơm đàng hoàng rồi đó, toàn dời hết thời gian ăn cơm của mình để gắp đồ ăn cho mẹ, mẹ phải giận đó."
Gắp đồ ăn cho chú họ chính là không tôn trọng chú họ, không hỏi chú họ có thích hay không, còn gắp đồ ăn cho mẹ chính là học ba, Ngưu Ngưu cảm thấy mình quá khó khăn, nhóc dẩu môi khổ sở vài giây, sau giơ đũa lên gắp đồ ăn ăn cơm.
Thấy Ngưu Ngưu có thể ăn cơm đàng hoàng rồi, Từ Hương Quyên cũng tiếp tục ăn cơm.
Tối nay mình thắng rồi, Chu Trình Ninh biết một vừa hai phải, cũng thành thật ăn cơm luôn.
Bạn nhỏ Ngưu Ngưu nhà bọn họ chính là diễn nhiều quá, có điều nhiều đi nữa cũng không có biện pháp đấu lại ba.
Ăn cơm ăn được hơn phân nửa, Từ Hương Quyên nói đến an bài cho ngày mai, "Mai tất niên rồi, sáng phải đi chỗ ông cố, Bình An biết đạp xe đạp đúng không?"
Tống Bình An, "Biết ạ."
Từ Hương Quyên, "Bình An chở chút đồ giúp anh chị nhé, anh họ em phải chở Ngưu Ngưu, chị chở Qua Qua, xe cho em đạp đã đẩy qua đây rồi."
Tống Bình An, "Dạ chị."
Ngưu Ngưu cọ cảm giác tồn tại, "Mẹ, con lớn lên cũng sẽ biết đạp xe, đến lúc đó có thể chở mẹ với chị, cũng có thể chở đồ."
Chu Trình Ninh, "Có thể chở ba không?"
Ngưu Ngưu, "Chở không nổi, ba quá lớn."
Ba cao như vậy, chắc chắn rất nặng, nhóc chở không nổi.
Trên mặt Từ Hương Quyên không có biểu cảm gì, "Ừ, ba con đúng là rất lớn."
Phản ứng lại được hình như mình đã nói gì không đúng, Từ Hương Quyên lại nói, "Ba rất cao lớn là do ăn cơm đàng hoàng không lãng phí lương thực, Ngưu Ngưu về sau cũng phải học, không thể kén ăn."
"Mẹ, con không kén ăn."
Hiện tại Ngưu Ngưu không có ghét món gì, chỉ có món rất thích, cho nên chính nhóc cảm thấy mình không kén ăn.
Từ Hương Quyên, "Ừ, mẹ biết Ngưu Ngưu không kén ăn, mẹ chỉ là cho ví dụ thôi."
Chu Trình Ninh, "Quyên, về sau đừng có nói mấy lời như vậy trước mặt mấy đứa nhỏ, chính chúng ta rõ ràng là được."
Từ Hương Quyên không nói chuyện, chuyện vợ chồng vừa mới kết thúc, nói không nên lời, còn nữa, không muốn nói đến cái đề tài này đến vậy.
Sợ vợ tức giận, Chu Trình Ninh lại hỏi: "Quyên, ngủ rồi hả?"
Từ Hương Quyên vỗ rớt cái tay đang làm loạn trong ổ chăn của Chu Trình Ninh, vẫn là không nói lời nào.
Vợ còn tỉnh, Chu Trình Ninh không từ bỏ: "Quyên, em nghĩ cái gì đó?"
Từ Hương Quyên rốt cuộc cũng mở miệng: "Em đang nghĩ làm sao để anh câm miệng."
"Quyên, em nghĩ ra được chưa... Ưm." Chu Trình Ninh bị hôn.
Giờ khắc này, tiếng nói rốt cuộc đã bị nuốt hết.
Lại lần nữa sau khi chấm dứt, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh nói đến chính sự, "Ngày mai có cần mang nhiều chút rau củ tươi qua đó không?"
Rốt cuộc cô với dượng đều ở đây, ngày mai kiểu gì cũng phải nấu phong phú chút.
Chu Trình Ninh có viết thư trước rồi: "Không cần, ông nội nói ông sẽ mua thịt, năm nay ông cũng tự trồng một miếng ruộng, có rau rồi."
Từ Hương Quyên, "Một mình ông nội có thể mua bao nhiêu chứ? Ăn tết phải sao cho phong phú chút, khẩu vị của mọi người đều phải chiếu cố đến.
Ông nội lớn tuổi nên nấu nhạt chút, anh lại thích ăn cay, thế nào cũng phải nấu cho anh một món cay, chân của cô cô còn chưa đỡ hẳn, cũng không thể ăn món nào quá mặn, cô cô chính là thích ăn thịt đó, phải nấu một món canh, nấu canh bắp xương sườn đi, cùng cái bếp lò kia của ông nội nấu... Nhà ông nội cũng không có niêu đất đúng không?"
Có một đống ý tưởng, nhưng mà không có nồi thật sự khó mà xuống tay được, nguyên liệu nấu ăn thì có sẵn đó, chiều nay đi nhà ba mẹ, nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, trừ bỏ lấy rau và thịt cần để nấu cơm chiều ra, mấy cái khác cô chính là chờ tới tối thương lượng với A Ninh rồi lại để sáng sớm đến nhà ba mẹ lấy.
Chu Trình Ninh, "Quyên, chúng ta mang lạp xưởng là được rồi, mùng 3 tết có thể chờ ông nội, cô và dượng về nhà mình ăn bữa cơm, đến lúc đó có thể nấu cho phong phú."
Từ Hương Quyên: "Lạp xưởng cũng được, có thể nấu cơm lạp xưởng, Ngưu Ngưu thích ăn cơm lạp xưởng, lạp xưởng còn có thể chế biến món khác nữa."
Từ Hoa Đô về đây, Từ Hương Quyên giản lược hết thảy, đặc sản muốn gửi cho người nhà cũng đã gửi về trước rồi, còn cố ý mang lạp xưởng tự mình làm về nữa, Ngưu Ngưu nhà họ thích ăn, có cơm lạp xưởng cũng có thể ăn nhiều thêm nửa chén.
"Cứ quyết định vậy đi."
"Ừ, được."...
"Ông cố!" Hai người bạn nhỏ tới nhà ông cố, xuông xe cái liền ngọt ngào mà gọi ông, chào hỏi ông cố xong lại chào bà cô với ông dượng.
Tống Bình An đi theo sau người bạn nhỏ phân biệt chào hỏi ông ngoại và ba mẹ, còn thuận tiện dỡ đồ trên xe đạp xuống.
Lúc bọn họ tới ông nội với cô và dượng đang ngồi thẳng ở bên ngoài nói chuyện.
Ông nội Chu nhìn thấy hai đứa chắt nội còn và cháu ngoại tới đây, bèn vội đứng dậy muốn đi lấy ghế dựa.
Bởi vì có cả nhà cháu nội và con gái tới đây, ông sợ không có chỗ ngồi, bàn thì quá nhỏ, nên trước đó đã mượn ghế dựa, băng ghế và cái bàn từ nhà ông bạn già với con sang.
Tống Vệ Lực thấy cha vợ muốn đứng dậy, ông vội vàng bảo cha vợ ngồi xuống, để ông lấy.
Có con rể lấy ghế dựa cho mình rồi, nhưng ông nội Chu vẫn là không ngồi xuống, ông trực tiếp lấy ra mấy tờ đại đoàn kết từ trong túi áo ra, hồi sáng dậy đã nhét trong túi rồi, muốn lì xì cho chắt với cháu ngoại.
Hai đứa bé nhỏ và một đứa bé lớn, mỗi đứa đều là một tờ đại đoàn kết.
Qua Qua không lấy, chạy đến sau lưng mẹ, "Ông cố, con không lấy, tiền ông giữ tự mua đồ ăn ngon ạ."
Ông nội Chu dứt khoát nhét cả phần tiền mừng tuổi cho Qua Qua vào trong tay Ngưu Ngưu còn chưa phản ứng kịp.
Tống Bình An thì thật lại nhận lấy tiền mừng tuổi ông ngoại cho cậu, ấn tính tình của ba mẹ cậu, trước khi đi chắc chắn sẽ cho ông ngoại một số tiền.
Từ Hương Quyên vui vì Qua Qua hiểu chuyện, còn Ngưu Ngưu thì chờ tới lúc phản ứng lại được muốn trả cho ông cố ấy, ông cố đã ngồi trở lại rồi.
Cậu bé con liền bắt đầu đưa đẩy với ông cố, sức Ngưu Ngưu không lớn, cũng khôn dùng sức đẩy ông cố, chỉ là muốn đẩy tiền mừng tuổi lại cho ông cố thôi, mà ông nội Chu đương nhiên cũng sẽ không dùng sức đẩy cháu cố mình.
Một già một trẻ cứ vậy mà giằng co, người bên cạnh buồn cười mà nhìn, ngay cả Từ Hương Quyên cũng không mở miệng nói chuyện.
Trường hợp như này thật đúng không phải buồn cười bình thường đâu.
Hành vi của người lớn mà được Ngưu Ngưu nhà họ làm ra, thật đúng là... Phốc.
"Ông cố, chúng ta mỗi người một tờ." Ngưu Ngưu nghĩ cách thương lượng với ông cố, đang mùa đông mà nhóc con đều phải nóng đổ mồ hôi đây.
Ông nội Chu không bất công đâu à, "Còn của Qua Qua nữa."
"Chị ơi, tờ này, em với chị mỗi người một nửa." Dù sao về đến nhà vẫn là phải đưa cho mẹ, bèn dứt khoát lừa ông cố trước vậy.
Từ Hương Quyên đúng lúc mở miệng: "Ông nội, ông cứ cất lại 1 tờ đi ạ, đừng có chiều hai đứa nó riết rồi quen, ông bà ngoại hai đứa cũng chỉ cho có 1 tệ ý tứ chút thôi."