Sau khi trong nhà ông bà ngoại có cây hoa trà rồi, Qua Qua đặc biệt thích đi nhà ông bà ngoại ngắm hoa, ngay cả Ngưu Ngưu cũng có yêu thích ngắm hoa.
Bởi vì ba cao, nên lúc Ngưu Ngưu ngắm hoa càng nguyện ý được ba bế, có điều dù là ba hay mẹ, chỉ cần ai làm nhóc con chưa thưởng hoa đủ đã đi rồi, tuyệt đối là muốn cáu kỉnh.
Con trai chưa biết nói, con gái Qua Qua vẫn là quá nhỏ, Từ Hương Quyên căn bản chưa từng cho con lên núi, chưa từng thấy trên núi có một tảng lớn hoa dại phấn hồng, cho nên nhìn thấy chút hoa còn hiếm lạ đến không xong.
Trong thôn có cây ăn quả, cây ăn quả cũng có thể nở hoa, chỉ là không có nở đẹp đẽ đỏ tươi như hoa sơn trà này, hơn nữa cái cây này còn không cao, đặc biệt được mấy đứa bé dáng lùn thích.
Sợ cháu ngoại gái đạp hư sạch sẽ hoa, Ngô Thải Phượng cố ý nói với cháu ngoại gái là chỉ có thể ngắm hoa, không thể hái hoa.
Qua Qua đã khoe khoang đủ với Miêu Miêu rồi, không muốn hái hoa, sau khi được bà ngoại đồng ý còn dẫn Miêu Miêu tới ngắm hoa.
Trẻ con chơi đùa Từ Hương Quyên không tham dự vào, năm nay tuy là mua hàng tết từ chỗ mẹ mình đây, nhưng những rau dưa thịt thà khác luôn phải mua.
Thời tiết lạnh, rau dưa thịt thà có thể cất nhiều mấy ngày, gà mái trong nhà phải đẻ trứng, không thể làm thịt ăn, phải mua mấy con gà thịt về tạm nuôi, cá nuôi trong nhà ba mẹ cũng lấy mấy con về.
Hôm 30 cuối năm, chợ ở trấn trên kín người hết chỗ, Từ Hương Quyên: "Bảo anh không cần đi theo, anh càng muốn theo cùng, ở nhà trông con không tốt sao?"
Tuy là 30 cuối năm, nhưng trấn của bọn họ vẫn là mở họp chợ, nhiều người hơn ngày thường.
Trấn phụ cận với trấn Đức Tảo mở họp chợ hôm 30 cuối năm, cư dân của thị trấn bên cạnh sẽ chuyên môn tới họp chợ, người nhiều thì hoàn cảnh liền không được tốt.
Chu Trình Ninh ở ngay phía sau Từ Hương Quyên, người chen người, anh đều không thể đạp xe đạp, chỉ có thể đẩy, "Anh cũng không biết sẽ nhiều người như vậy, anh không muốn trông Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu cũng không cần ba trông."
Anh chủ yếu vẫn là muốn đạp xe đạp chở vợ một chuyến, xe đạp mua về còn chưa từng chở vợ đâu, cứ việc lúc này ở chợ nó là một cái xe không đạp được trên đường, nhưng trên đường tới vợ ngồi sau ghế của anh, đã xem như hoàn thành tâm nguyện rồi.
Hai vợ chồng đều ra cửa, con nhỏ thì để ở nhà ông bà ngoại, vừa lúc chị hai của Từ Hương Quyên, Từ Hương Lan, nguyện ý trông đứa nhỏ, Từ Hương Quyên liền đưa Ngưu Ngưu cho chị hai trông, hai người bọn họ thì sớm ra cửa, Ngưu Ngưu được dì bế đi ngắm hoa kìa.
Qua Qua không cần quá lo, chỉ cần nghe lời không chạy loạn thì sẽ không ra đường rẽ gì.
Từ Hương Quyên: "Bớt đi, Ngưu Ngưu còn muốn anh bế nó ngắm hoa đó."
Rốt cuộc ba nó cao, được ba bế, sẽ cho Tiểu Ngưu Ngưu một loại ảo giác hoa kia giơ tay là có thể với tới.
Từ Hương Quyên vốn dĩ muốn tới chợ với mẹ mình, nhưng mẹ nói nguyên liệu nấu ăn trong nhà đã chuẩn đị đầy đủ tầm tầm rồi, không đi họp chợ, mà hẹn mấy bà chị già đi mua nến, buổi tối châm nến trong miếu nhỏ ở nông thôn, trong nhà cũng phải châm nến lên.
Nhà mình còn chưa có nến, Từ Hương Quyên nhờ mẹ thuận tiện cũng mang mấy cây cho cô.
Đây là tập tục, mấy năm trước mọi người đều nơm nớp lo sợ, những tập tục đó cũng liền không bày trên mặt bàn, nhưng giờ tình thế tốt rồi, tập tục ăn tết mới từ từ trở về.
Chính nhà Từ Hương Quyên có chút nguyên liệu nấu ăn, hôm nay lên chợ là xem xem có bán những rau dưa trái cây không thường ăn hay không, vốn dĩ là không tính mua nhiều, nếu chồng đã theo rồi, vậy mua nhiều chút.
Cơm trưa muốn ăn ở nhà ba mẹ, mua đồ xong cất kỹ rồi liền trực tiếp tới nhà ba mẹ ăn trưa luôn.
Buổi tối anh chị lưu lại nhà ba mẹ ăn bữa cơm đoàn viên, cô xem tình huống buổi chiều rồi quyết định là nhà mình nấu hay là đi nhà ba mẹ ăn bữa cơm đoàn viên.
Chiều nay phải dẫn theo bọn nhỏ đến nhà ông nội, A Ninh có xe đạp, đi chỗ ông nội càng nhanh, gần nhất, cách 2-3 ngày đều sẽ đi nhà ông nội, cô không có đi thường xuyên như vậy, nhưng cũng không phải chẳng đi lần nào, ngày hôm qua lúc A Ninh về nhà đã liền nói với cô là cô đã về, tạm thời ở viện cách vách.
Cô chưa nói muốn gặp vợ chồng bọn họ, nhưng bọn họ từng viết thư cho cô, luôn không thể không gặp, hơn nữa cô là trưởng bối, không có đạo lý chờ bà ấy nói rồi bọn họ mới đi gặp.
Đi ngang qua sạp đằng lê, Từ Hương Quyên ngừng lại, hỏi giá cả.
"2 mao một cân, ngọt lắm, có thể lấy một quả nếm thử."
Đằng lê của lúc này có thể nói là trái kiwi dại, đa số đằng lê là nhỏ, 7-8 quả cũng không có được 1 cân, hẳn là đã để một đoạn thời gian, vỏ không sát với thịt, có thể dễ dàng xé mở vỏ ra.
Trước sạp, Từ Hương Quyên cầm 1 quả xé mở vỏ, nếm một miếng, hương vị cũng không tệ lắm, trong ngọt mang chua, xé mở vỏ đằng lê gần đến mông, đưa đến bên miệng Chu Trình Ninh, "Anh nếm thử xem ăn ngon không, ăn ngon thì chúng ta mua nhiều mấy cân về nhà."
Ngay quả đằng lê mà vợ mới vừa cắn một miếng đó, Chu Trình Ninh trực tiếp cắn phần thịt quả lộ ra vào miệng, ăn một khối thịt quả to, cũng chưa làm chất lỏng dính vào trên mặt, "Ăn ngon."
Phần mông quả còn có chút thịt, Từ Hương Quyên rất tự nhiên mà mút sạch sẽ phần dư lại không lãng phí.
Việc làm ăn của sạp đằng lê không tốt, chẳng có ai sẽ mua loại quả dại này, giá cả cũng không đắt, cô chọn quả tương đối lớn cân lấy 3 cân.
Còn tốt là ra cửa có cầm 2 cái rổ, một lớn một nhỏ, chỉ riêng 3 cân đằng lê cũng có thể nhét đầy cái nhỏ.
Mua đồ xong ra khỏi chỗ nhiều người, Từ Hương Quyên một tay ôm rổ lớn một tay bám lấy đệm xe đạp, cái rổ nhỏ thì treo ở đầu xe đạp.
Về phần ông chồng nhà mình nói gì mà túm lấy quần áo anh ấy à, cô cứ xem như không nghe được như cũ, trên đường tới chợ cũng nói y vậy một lần rồi, cô cự tuyệt cho.
Túm quần áo gì chứ, túm đệm vững chắc hơn.
Trở về trong nhà, Từ Hương Quyên cất kỹ đồ mua hôm nay, dùng cái chén lớn lấy từ nhà ba mẹ chưa trả cho mười mấy quả đằng lê vào, dẫn theo Chu Trình Ninh đi nhà ba mẹ.
Mười mấy quả đằng lê cỡ một cân rưỡi trở xuống, hiện tại nhà mẹ đẻ nhiều người lớn với trẻ nhỏ, mười mấy quả rất mau đã chia xong.
"Mẹ, đây là cái gì?" Qua Qua vốn đang chơi lật tơ hồng với chị họ nhỏ, thấy ba mẹ tới thì lập tức hỏi mẹ cầm cái gì trên tay.
Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng chị, cũng nhìn qua theo, là ba mẹ đã về, Ngưu Ngưu hiện tại đang được ông ngoại bế a vài tiếng, muốn mẹ bế.
"A Ninh, anh đi bế Ngưu Ngưu, anh cả anh ba, mấy anh ăn đằng lê, cũng bóc mấy quả cho mấy đứa nhỏ, em đi phòng bếp." Cầm 4 quả đằng lê, Từ Hương Quyên đi vào phòng bếp.
Mẹ, chị hai cùng mấy chị dâu đều ở phòng bếp, Từ Hương Quyên đưa cho mỗi người một quả đằng lê, "Còn có việc phải làm không?"
Từ Hương Lan xé mở vỏ đằng lê, mấy miếng đã ăn xong một quả đằng lê, ăn xong nói, "Trưa nay ăn mì, không có việc gì phải làm, nghỉ ngơi là được."
Từ Hương Quyên: "Mì cũng sắp có thể ăn, em gọi ba với anh hai bọn họ chuẩn bị ăn cơm."
Tết năm nay anh cả anh ba mang theo cả nhà về, mùng 4 tháng giêng mới đi, chị hai mang theo con trai về, mùng 2 tháng giêng liền đi, người một nhà năm nay khó được tề tựu, lại hai ba năm nữa thì không tụ nổi.
Chu Trình Ninh tuy là làm giáo viên, tiếp xúc nhiều người, nhưng thoát ly khỏi lớp học, bản chất vẫn là người nội liễm ít nói, ba với anh cả anh ba nói chuyện phiếm, anh ngẫu nhiên sẽ đáp lời vài câu, còn không a a nhiều bằng Ngưu Ngưu, lực chú ý của Ngưu Ngưu trong chốc lát ở trên cây, trong chốc lát ở trên người mấy anh chị, không ngồi được trên đùi ba.
Còn hên là vợ tới nói sắp ăn cơm, bằng không Chu Trình Ninh cũng không biết mình có thể ngăn chặn Ngưu Ngưu động tâm nhiều không nữa.
Tới giờ cơm trưa rồi, Từ Hương Quyên bế lại Ngưu Ngưu, chính cô ăn mì xong rồi lại cho Ngưu Ngưu uống sữa, cơm nước xong thì hàn huyên với mẹ, chị gái và mấy chị dâu trong chốc lát, rồi cùng Chu Trình Ninh mang theo Ngưu Ngưu, Qua Qua về nhà.
Đi nhà ông nội sớm một chút, cũng có thể về sớm một chút...
Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh đạp ba bánh đến nhà ông nội, ăn tết tự nhiên phải hiếu kính ông nội, mang vài thứ cho ông, có gạo và mì, cũng có trái cây và thổ sản vùng núi.
Đằng lê mua tới đã chín, không giữ được mấy ngày, Từ Hương Quyên đem theo mấy quả.
Sắp đến nhà ông nội, Từ Hương Quyên nhìn thấy ông nội ngồi trước nhà tranh nói chuyện với người, người này hẳn chính là cô của Chu Trình Ninh, Chu Thốn Tâm.
Dĩ vãng, Qua Qua tới nhà ông cố đều sẽ là trạng thái phi thường hưng phấn, hôm nay nhìn thấy ông cố với một dì thoạt nhìn rất nghiêm túc, Qua Qua khó được bảo trì trầm mặc.
Nhưng thật ra là Ngưu Ngưu, rốt cuộc xuống xe, hưng phấn đến quơ quơ tay áo.
"Qua Qua, chào bà cô." Từ Hương Quyên biết về sau mấy đứa bé đặc biệt chán ghét bị ba mẹ đè nặng gọi thân thích này, thân thích kia, nhưng không có cách nào, các cha mẹ cảm thấy trẻ con không chào hỏi không lễ phép, còn nữa, cô không muốn không khí vẫn luôn xấu hổ, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Qua Qua: "Chào bà cô, con là Qua Qua."
"Chào con, Qua Qua." Chu Thốn Tâm kéo ra một nụ cười không quá tự nhiên, ngược lại không phải vì xưng hô, mà là ngày thường bà vốn không yêu cười.
"A Ninh, anh dọn đồ xuống, Qua Qua đi giúp ba." Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu ngồi trên ghế.
Trong nhà ông nội Chu vốn dĩ chỉ có 2 cái băng ghế, bởi vì sau này Chu Trình Ninh bận việc, nên nhiều thêm ghế dựa, chén đũa cũng nhiều, gia cụ đầy đủ hơn so với trước kia.
"Đây là Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu mấy tháng rồi?" Chu Thốn Tâm hỏi tháng của Ngưu Ngưu.
"Đúng rồi cô, là Ngưu Ngưu, hơn 6 tháng, có thể ăn cháo."
Hai người không có đề tài, tự nhiên là bắt đầu chuyện trò từ tiểu bảo bảo Ngưu Ngưu.
Ông nội Chu thấy con gái với cháu dâu tán gẫu về bé con, bèn đứng dậy đi hỗ trợ, lưu lại hai người Từ Hương Quyên với cô trò chuyện.
Ông nội vừa đi, Từ Hương Quyên gọn gàng dứt khoát nói tình huống của ông nội với Chu Thốn Tâm, tiếng nói chuyện không lớn.
Ý tứ đại khái là cô với A Ninh sẽ chăm sóc tốt ông nội, nhưng bọn họ sẽ không mãi lưu lại trong thôn, cho nên chỉ dựa vào hai vợ chồng bọn họ đối tốt với ông nội, là trị ngọn không trị gốc.
Đời trước Từ Hương Quyên từng xem nhật ký của Chu Trình Ninh, biết anh ý khó bình với Hoa Đô, đời trước cô chưa từng tới Hoa Đô, người một nhà dù là nguyên nhân gì đi nữa, luôn phải đi Hoa Đô một lần.
Lúc cô mới vừa trọng sinh ấy là mong cả đời bình bình an an ở trong thôn trang nhỏ, có người nhà làm bạn bên người rất tốt, về sau lại là dần dần nghĩ thấu nguyên nhân ba bọn nhỏ nỗ lực học tập, cảm thấy không thể ở chỗ này hoài.
Tuy anh chưa bao giờ nói, nhưng tốt nghiệp rồi lựa chọn lưu lại Hoa Đô dạy học không về nhà, chính là không muốn cả đời bị vây trong địa phương nhỏ này làm ếch ngồi đáy giếng.
Chu Thốn Tâm không nghĩ tới vợ cháu trai sẽ nói chuyện dứt khoát lưu loát như vậy, cũng không vòng vo với cô, "Ba cô tuổi lớn, trước mắt thân thể còn xem như cứng cáp, mấy đứa có thể chăm sóc mấy năm liền chăm sóc mấy năm, sau này cô có rảnh sẽ trở về, cô cũng đã nói chuyện với anh chị dâu cả, chính bọn họ có thể nghĩ kỹ."
"Cô, A Ninh là có ông nội mới có hiện tại, con rất cảm ơn ông nội, cho nên cô cũng đừng cảm thấy con dụng tâm kín đáo."
"Cô biết, con minh bạch lý lẽ hơn anh cả cô nhiều, anh cả cô tuổi này rồi đầu óc còn không minh mẫn bằng con."
Ngưu Ngưu a a vài tiếng, giống như đang đáp lại lời bà cô, Từ Hương Quyên thật cảm thấy bé con nhà mình muốn thành tinh.
Nói rõ ràng chuyện của nội rồi, Từ Hương Quyên với cô hàn huyên vài thứ khác.
Lời trong lời ngoài, Chu Thốn Tâm cũng biết được kiến thức của cháu dâu phải trống trải hơn so với trong tưởng tượng của bà nhiều, khó tránh khỏi hàn huyên nhiều thêm vài câu, Chu Trình Ninh dọn thứ tốt thấy cô với vợ mình còn đang trò chuyện, bèn không đi quấy rầy, mà dẫn theo Qua Qua tán gẫu với ông nội trong nhà tranh.
Ánh sáng trong nhà tranh yếu, u ám hơn bên ngoài rất nhiều, ông nội lại không cần đèn dầu hỏa, Qua Qua ngồi trong chốc lát đã cảm thấy nhàm chán, không ở được, bèn chạy ra ngoài phòng nghe mẹ với bà cô nói chuyện.