Bỗng nhiên gió ngừng thổi, có mây che phủ mặt trời lặn, bóng đêm tựa như đến trước thời hạn, kim tuyến trên mặt nước dần dần nhạt đi.
Ở trong thời gian rất ngắn, hai bờ Vấn Thủy trở nên lạnh lẽo hơn mấy phần, vô luận là dân trạch đang đóng chặt cửa hay là hai sợi xích sắt kia, cũng lộ ra ý vị hung hiểm.
La Bố ngồi trên tửu lâu, nghe tiếng đàn của nhạc công mù, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tay phải rơi vào trên chuôi kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đối mặt với Đường gia thực lực sâu không lường được, cho dù là hắn cũng không có chút lòng tin, nếu như là dĩ vãng, hắn nhiều nhất chỉ có thể nghĩ biện pháp để cảnh báo, nhưng hiện tại hắn muốn thử một lần.
Bởi vì trước kia kiếm mà hắn dùng là thanh cương kiếm bình thường dùng mấy lượng bạc để mua ở trong lò rèn dưới chân núi, mà hiện tại hắn đã đổi một thanh kiếm khác.
Kiếm này nơi tay, hắn có thể hóa sương thảo làm kiếm, hóa thân làm kiếm, cho dù đối mặt với cường giả thần thánh lĩnh vực, cũng có thể giữ vững đạo tâm sáng sủa.
Hắn nhắm mắt lại, nghe tiếng đàn dưới lầu truyền đến, nghe thanh âm nước vỗ bờ, nghe thanh âm xích sắt cùng mặt nước tiếp xúc sau đó chia lìa, cảm giác tất cả mọi thứ trong thiên địa .
Bỗng nhiên, tai của hắn khẽ nhúc nhích.
Hắn mở mắt, nhìn trong nước sông, ánh mắt càng ngày càng sâu, địa phương nhìn tới cũng càng ngày càng sâu, cuối cùng rơi vào trên thủy thảo.
Hắn cảm thấy phiến thủy thảo này có chút kỳ quái, so với thủy thảo bên cạnh màu sắc muốn đậm hơn chút ít, nhưng nhìn chưa ra có cái gì đặc dị.
Lúc này, tên nhạc công mù bên bờ sông tựa như cũng nghe thấy thứ gì, nhìn về Vấn Thủy, quên mất động tác trên tay.
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, rất đột nhiên.
Không khí quỷ dị hai bờ sông, cũng trong lúc bất chợt trở nên không giống với lúc trước.
Hạ du chút ít thuyền thiết giáp lặng yên không một tiếng động rút đi.
Hai gian dân trạch trở nên trống rỗng.
Trong rừng cây khí tức biến mất mất tích.
Đường gia cung phụng cùng với tùy tùng trước đạo điện trở nên trầm mặc rất nhiều.
Chỉ có bảy tên tiểu thương, sáu nha dịch, ba thầy tướng số, hai lão nhân bán kẹo vừng cùng một tiểu cô nương mua son phấn còn ở trên đường, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi.
Cửa điện bị đẩy ra, Đường gia Nhị gia đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn cũng không nhìn Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm một cái.
Bạch Thạch đạo nhân đã chết, nói rõ lập trường của Quốc Giáo dị thường cường ngạnh, không thể thay đổi.
Theo thềm đá đi ra ngoài, có một cây đại thụ, Chiết Tụ đứng dưới tàng cây.
Đường gia Nhị gia biết hắn muốn nói điều gì, vẻ mặt hờ hững nói: "Ngươi có thể sống tới hôm nay đã là không dễ, không nên tùy tiện nói linh tinh."
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Người yếu như ngươi còn có thể sống tới hôm nay, lại càng không dễ dàng gì."
Đường gia Nhị gia chậm rãi nhíu mày, vẻ mặt không thay đổi, nội tâm kì thực đã vô cùng tức giận.
Năm đó trên đường tuyết ở kinh đô, Vương Phá từng nói với hắn, kể từ thời khắc khi hắn từ bỏ tu hành, bắt đầu học tập mưu lược, theo đuổi quyền thế, đã trở thành người yếu.
Hôm nay, hắn lại một lần nữa bị người khác đánh giá như thế, hơn nữa đối phương còn là một vãn bối.
Càng tức giận, hắn biểu hiện càng lạnh nhạt, nhìn Chiết Tụ hỏi: "Ngươi rất muốn chết phải không?"
Chiết Tụ không trả lời câu hỏi của hắn, nói: "Đừng cố âm thầm hạ thủ đối với tên kia."
Đường gia Nhị gia quan sát ánh mắt của hắn nói: "Thật ra ta vẫn luôn không rõ, lang tể tử như ngươi làm sao lại trở thành bằng hữu của tên bại gia tử kia chứ."
"Ta không phải bằng hữu của hắn."
Chiết Tụ trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Hắn là chủ cũ của ta, cho nên ngươi không nên động vào hắn."...
Mọi người của Đường gia đã đi rồi, bóng đêm thâm trầm, hai bờ Vấn Thủy trở nên im ắng.
Trần Trường Sinh đi tới bên bờ, Lăng Hải chi vương đám người cùng ở trái phải, Nam Khách dựa theo phân phó của hắn, lưu tại trong đạo điện.
Tinh quang rơi vào trên mặt nước, nổi lên vô số phiến vảy bạc, mặc dù nhãn lực tốt hơn nữa, cũng rất khó nhìn rõ ràng động tĩnh dưới đáy nước, chớ đừng nói chi là tới thủy thảo ở sâu trong đó.
Đường gia đích tôn đại gia, cũng chính là phụ thân của Đường Tam Thập Lục thân thể từ trước đến giờ không tốt, nhất là những năm gần đây càng thêm nghiêm trọng. Đây là chuyện rất nhiều người trên đại lục cũng biết, bao gồm Trần Trường Sinh ở bên trong, không có ai đối với chuyện này sinh lòng nghi ngờ, ngay cả Đường Tam Thập Lục ở trong thư trước kia cũng không đề cập tới.
Nhưng hôm nay hắn nghe Đường gia Nhị gia nói, cảm giác có chút không đúng.
"Mặc dù cho tới hôm nay cũng còn không biết rõ ràng là bệnh gì, nhưng xác nhận hẳn không phải là trúng độc."
Án Lâm đại chủ giáo nói: "Trước kia Thanh Diệu Thập Tam ti cùng Nam Khê trai cũng từng phái người đến xem ."
Vấn Thủy chủ giáo liếc nhìn sắc mặt của Trần Trường Sinh, hạ giọng nói "Bẩm báo Bệ Hạ, Nam Khê trai trước lúc hợp trai... vị kia cũng từng tới."
Hợp trai chính là bế quan, những năm gần đây Thánh Nữ phong chỉ có một lần bế quan đáng giả để nhắc tới, như vậy người hắn nhắc tới cũng đã rất rõ ràng thân phận.
Án Lâm lộ ra thần sắc kinh ngạc, Lăng Hải chi vương khẽ nhíu mày, bởi vì Ly cung căn bản không biết chuyện này.
Trần Trường Sinh càng giật mình, nghĩ thầm vì sao nàng không nói với mình?
Vấn Thủy chủ giáo thấp giọng nói: "Vị kia không cho chúng ta nói."
Nếu như Đường gia đích tôn đại gia không phải ngã bệnh mà là trúng độc, sẽ có thể được thiên phượng chân huyết trị lành.
Từ Hữu Dung lúc ấy nói vậy cũng nghĩ như vậy .
Hôm nay đích tôn đại gia vẫn triền miên trên giường bệnh, sắp sửa không chịu nổi nữa, đã chứng minh hắn quả thật không trúng độc, mà là ngã bệnh.
Đường lão thái gia thay đổi thái độ, hẳn là có quan hệ vô cùng trực tiếp với chuyện này.
Trần Trường Sinh biết Từ Hữu Dung tại sao phải tới, bởi vì nàng biết Đường Tam Thập Lục là bằng hữu tốt nhất của hắn, hắn rất cảm kích đối với chuyện này.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ngày mai đi đích tôn xem một chút.
Không phải hắn không tin năng lực của Thanh Diệu Thập Tam ti cùng Từ Hữu Dung, chẳng qua hắn muốn xem xem bằng vào y thuật của mình có thể thay đổi kết cục bi thương của vị trưởng bối kia hay không. Hơn nữa hắn cảm giác chuyện này cũng không đơn giản như vậy —— sau khi Đường gia Nhị gia đã nói câu nói kia, sau ở Hán Thu thành Liễu Túc gặp phải tiểu quái vật kia.
"Đi thăm dò một đệ tử tên là Trừ Tô của Trường Sinh tông một chút, người này tu hành công pháp rất quỷ dị, ẩn giấu rất giỏi, hẳn là cũng có người nghe nói qua."
Hắn chia ra nói với Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm: "Ngươi viết thư thúc dục Nam Khê trai một chút, chuyện ta nhờ các nàng tra xét có kết quả hay không."
Án Lâm cũng không biết chuyện hắn viết thư cho Nam Khê trai, không giải thích được hỏi: "Chuyện gì vội vã như thế."
Trần Trường Sinh nói: "Ta muốn biết công pháp Hoàng Tuyền lưu truyền thừa rốt cuộc rơi ở nơi nào, có khả năng ở phía nam hay không."
Lăng Hải chi vương liên lạc với hắn lúc trước nói cái kia gọi Trừ Tô Trường Sinh tông đệ tử tu hành công pháp rất quỷ dị, vẻ mặt đột biến.
Án Lâm sắc mặt cũng trở nên có chút tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Trường Sinh tông dám làm ra chuyện tình điên cuồng đến cỡ như vậy?"
"Ta không có chứng cớ." Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nhìn về Vấn Thủy chủ giáo nói: "Ngươi tìm người tra xem Đường gia có quan hệ tới chuyện này hay không."
Lăng Hải chi vương ba người lĩnh mệnh rời đi.
Quan Phi Bạch cầm kiếm từ trong đạo điện đi ra.
Hắn không phải muốn nói chuyện phiếm với Trần Trường Sinh, chẳng qua là cảm thấy hiện tại bên người Trần Trường Sinh không thể không có người.
Nhìn nước sông dưới ánh sao, Trần Trường Sinh yên lặng suy ngẫm.
Hắn quả thật không có chứng cớ, đầu mối duy nhất, chính là lúc ấy ở tuyết lĩnh Ma Quân đã nói lời nói kia.
Ma Quân nói rất rõ ràng, tên trận sư trẻ tuổi kia là một tiểu quái vật tên là Trừ Tô ở Trường Sinh tông, là thủ đoạn của Thương Hành Chu cùng Đường gia.
Sáng sớm hôm đó trong phòng bếp ở Hán Thu thành, hắn và Nam Khách gặp phải quái vật Hoàng Tuyền lưu cả người là độc, tà ác đáng sợ chí cực, lúc ấy hắn không nghĩ tới, sau mới nhớ lại câu nói của Ma Quân, đem hai chuyện liên lạc ở chung một chỗ. Vấn đề là lời của Ma Quân không cách nào làm chứng cớ, ai cũng biết, lời của hắn có thể là thủ đoạn khích bác ly gián.
Trần Trường Sinh tự hỏi những vấn đề này, cũng không biết ở sâu trong nước sông như thủy ngân, một đoàn thủy thảo đang nhẹ nhàng phất phới. Thủy thảo này cùng thủy thảo bốn phía có chút không giống, đột nhiên lay động rời khỏi đáy sông, từ từ nhích tới phía dưới nham thạch gần bờ sông, nhìn giống như là một nắm bùn bị nước hòa tan ra, không phát ra bất kỳ thanh âm gì.