Tẩy Trần lâu mở ra, Lương Bán Hồ cùng Thất Gian đi ra, Ly cung giáo sĩ tuyên bố Thất Gian là người thắng, làm cho không khí trở nên náo nhiệt, chính bọn hắn lại không có phản ứng gì, thấp giọng nói với nhau gì đó, tựa như căn bản không thèm để ý trên y phục toàn là vết rách, khắp nơi đều có vết máu, trên tay áo còn sót lại thánh quang trị liệu.
Bọn họ đi xuống thềm đá, đi về bên dòng suối, trên đường vẫn tiếp tục thấp giọng nói chuyện.
Có chút thí sinh đứng gần đó, nghe thấy thì ra đây là hai huynh đệ đang bàn luận về tình hình đối chiến lúc trước, một chiêu này ngươi dùng chưa đúng, một chiêu kia sư huynh ngươi sử dụng quá chậm...
Những năm gần đây, Thần Quốc Thất Luật là thần tượng hoặc có thể nói là mục tiêu của rất nhiều người tu hành thế hệ trẻ, phong cách chiến đấu của bảy vị đệ tử Ly Sơn kiếm tông này, truyền lưu khắp thế gian, là chủ đề rất nhiều người bàn luận, như năm đó trận đối chiến Thất Gian thua Trang Hoán Vũ, bởi vì Thần Quốc Thất Luật xưa nay hiếm khi thất bại, cho nên càng được mọi người phân tích kỹ càng.
Nhưng có rất ít người nhìn thấy chiến đấu giữa sư huynh đệ bọn họ.
Cho tới hôm nay, mọi người mới biết được vì sao thế hệ trẻ của Ly Sơn kiếm tông lại cường đại như thế, vì sao Thần Quốc Thất Luật quang mang chói mắt như thế.
Đồng môn tương chiến, hẳn là không hề nương tay, cũng không tức giận ghi hận, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, những chuyện này chẳng qua là chuyện bình thường.
Mỗi ngày làm chuyện bình thường này, chính là không giống tầm thường, Ly sơn làm sao có thể không mạnh?
Đường Tam Thập Lục nhìn bốn đệ tử Ly Sơn kiếm tông bên khe suối, có chút mất mác nói: "Thì ra ta bại trong tay Lương Bán Hồ là chuyện đương nhiên, Thất Gian cũng mạnh hơn ta rất nhiều."
Nơi này thất bại và mạnh mẽ không phải chỉ cảnh giới thực lực, mà là một vài thứ khác.
Trần Trường Sinh nói: "Chúng ta có thể học tập bọn họ."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn một cái, nói: "Làm sao học? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, Lương Bán Hồ thua cũng thật vui vẻ, hơn nữa còn là thật sự vui vẻ."
"Sao?"
"Trên đại triêu thí, bọn họ có thể tận tình xuất kiếm, mà không cần lo lắng tàn phế hoặc tử vong, chuyện này để cho bọn họ thật sự vui vẻ."
"Cho nên?"
"Ta không phải là loại quái vật như thế, ta không học được, ta nhận thua."
Từ sáng sớm tiến vào Ly cung sau đó tiến vào học cung trong Thanh Diệp thế giới, từ Chiêu Văn điện đến Tẩy Trần lâu, Ly cung giáo sĩ xuất hiện trước mắt các thí sinh cũng không nhiều, nhưng trên thực tế, cả tòa Ly cung, chính xác hơn cả Quốc Giáo hệ thống đều đang phục vụ cho đại triêu thí, có rất nhiều thí sinh không thấy các giáo sĩ làm đủ loại công việc, ở trên đại triêu thí muốn chết là chuyện rất khó.
Lần nữa đi vào Tẩy Trần lâu, Trần Trường Sinh cố ý liếc nhìn trên lầu, không nhìn thấy một người nào, sau đó hắn thấy đối thủ của mình.
Vòng đối chiến thứ ba, đối thủ của hắn là một tiểu cô nương, chính là Thánh Nữ phong tiểu sư muội ngày đó ở bên cạnh thần đạo giễu cợt nhục nhã hắn cuối cùng bị Đường Tam Thập Lục mắng cho khóc lóc, Diệp Tiểu Liên.
Thánh Nữ phong cùng Trường Sinh tông đều giống nhau, là hai đại tông hệ của Quốc Giáo phía nam, phía dưới có rất nhiều sơn môn, Diệp Tiểu Liên đến từ Từ Giản tự, ở trong tư liệu giáo khu xử cung cấp cho Quốc Giáo học viện, rõ ràng ghi chú vô cùng rõ, tiểu cô nương này có tư chất tu hành không tồi, đợi đến khi đủ tuổi, có thể sẽ trực tiếp bước vào Nam Khê trai, dĩ nhiên, nàng chỉ có thể vào ngoại môn tu hành.
Tu hành tư chất cao thế nào, nhưng Diệp Tiểu Liên tuổi đời quá nhỏ, là một trong những người dự thi tuổi nhỏ nhất trong đại triêu thí, cảnh giới của nàng rất không ổn định, theo đạo lý mà nói, rất khó tiến vào vòng đối chiến thứ ba, nhưng nàng thật sự may mắn, vòng thứ nhất thắng cực kỳ thuận lợi, đối thủ vòng thứ hai là một học sinh thông qua dự khoa khảo thí mới có thể tham gia đại triêu thí, cảnh giới của nàng xấp xỉ với đối thủ, chân nguyên lại không bằng đối phương, cuối cùng dựa vào sơn môn pháp khí mang theo, mới may mắn thắng được trận này, nàng ra khỏi Tẩy Trần lâu liền nhào vào trong ngực sư tỷ khóc một hồi, khó kìm nén sự vui mừng.
Vòng thứ ba rút thăm, nàng nghe được tên của Trần Trường Sinh, nàng biết vận may của mình cuối cùng đã kết thúc.
Diệp Tiểu Liên nhìn Trần Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy bất an, hơi trắng bệch.
Hôm đó trên thần đạo, nàng từng mắng Trần Trường Sinh là con cóc muốn ăn thịt phượng hoàng, nàng vẫn cho rằng Trần Trường Sinh chính là phế vật vô dụng, nhưng ai có thể ngờ đến, Trần Trường Sinh hẳn là liên tục thắng hai trận, ở vòng trước còn chiến thắng Hòe viện Hoắc Quang, hoàn toàn không giống như nàng may mắn, đương nhiên dựa vào thực lực của bản thân.
Diệp Tiểu Liên biết mình không phải đối thủ của Trần Trường Sinh, nghĩ tới việc mình từng đắc tội với người này, tâm tình càng thêm khẩn trương
Đúng lúc này, lầu hai truyền đến thanh âm của giám khảo: "Chuẩn bị xong rồi, vậy hãy bắt đầu đi."
Trần Trường Sinh nhìn Diệp Tiểu Liên, gật đầu ý bảo.
Bị hắn nhìn thoáng qua, Diệp Tiểu Liên khó nén được sự sợ hãi, vành mắt ửng đỏ, quần áo khẽ run.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm có chuyện gì vậy?
Diệp Tiểu Liên thật sự rất sợ, thân thể không ngừng run rẩy, chuỗi lục lạc trên cổ tay cũng theo đó run rẩy, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, làm cho nàng thanh tỉnh hơn một chút, nàng cố khua lên dũng khí, đem trên chuỗi lục lạc trên cổ tay ném về phía Trần Trường Sinh.
Nàng cách Trần Trường Sinh hơn mười trượng, chuỗi lục lạc hẳn là trong nháy mắt đến trước mặt Trần Trường Sinh.
Chuỗi lục lạc này là sơn môn pháp khí Phạm Âm Linh của Từ Giản tự, cùng Thiên Lý Nữu... pháp khí cấp bậc truyền thuyết hoàn toàn không thể đánh đồng, nhưng cũng có uy lực cực mạnh, so với vòng đối chiến đầu tiên gặp phải chiếc dù kia của Thiên Đạo viện kém không quá nhiều, nếu không nàng cũng không thể dùng nó trực tiếp chiến thắng đối thủ vòng hai.
Chuỗi lục lạc này không biết dùng kim loại gì chế tạo thành, mỗi chiếc chuông mơ hồ mang theo kiếm ý bén nhọn, thanh âm thanh thúy ẩn giấu khí tức nào đó, có thể nhiễu loạn vận hành chân nguyên của người tu hành, chẳng qua Diệp Tiểu Liên tựa như đã dùng hết may mắn của mình ở mấy vòng trước, đối thủ lúc này của nàng Trần Trường Sinh yếu nhất chính là số lượng chân nguyên, hắn cũng không cần chân nguyên để chiến đấu.
Hắn tay phải hóa quyền đánh về phía trước, sau đó ngón tay trên không trung tản ra, tựa như đóa hoa nở rộ, chính xác chí cực bắt lấy chuỗi Phạm Âm Linh.
Phạm Âm Linh trong lòng bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, nhìn qua tựa như đang giãy giụa, hướng bốn phía truyền ra lực lượng khổng lồ, đồng thời đạo khí tức nhiễu loạn chân nguyên vận hành cũng càng ngày càng bén nhọn.
Chân nguyên vận hành trong cơ thể Trần Trường Sinh quả thật bị ảnh hưởng rất nhiều, nhưng vấn đề là cho dù Phạm Âm Linh không tác động gì, chân nguyên của hắn vận hành vốn đã khó thông, kinh mạch của hắn vốn dĩ đã gãy.
Hắn không cần chân nguyên, chỉ bằng lực lượng thân thể, đã đem chuỗi Phạm Âm Linh cầm chặt trong tay.
Đương đương đương.
Phạm Âm Linh kịch liệt run rẩy, giãy giụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng thủy chung không thể.
Mấy giây sau, Phạm Âm Linh cuối cùng an tĩnh lại, yên lặng nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Diệp Tiểu Liên nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn quên mất mình đang phải chiến đấu, lấy tay che miệng, kinh ngạc chí cực.
Phạm Âm Linh là đồ vật mà sư trưởng Từ Giản tự giao cho nàng, nàng rất rõ ràng, chuỗi Phạm Âm Linh này bay múa mang theo bao nhiêu lực lượng, rất khó bị khống chế, nàng có nghĩ tới việc Trần Trường Sinh có thể có rất nhiều phương pháp, rất nhẹ nhàng để cho Phạm Âm Linh mất đi công hiệu, nhưng không thể nào ngờ được, Trần Trường Sinh lại trực tiếp dùng tay nắm lấy Phạm Âm Linh.
Tiếng chuông thanh thúy biến mất, Tẩy Trần lâu hoàn toàn an tĩnh.
Diệp Tiểu Liên khiếp sợ im lặng, hoàn toàn không có động tác kế tiếp.
Trần Trường Sinh cũng không rat ay nữa, nắm lấy chuỗi lục lạc, nhìn lên lầu hai.
Lầu hai trong gian phòng u tĩnh, không biết rung động vì lực lượng không giống người thường của Trần Trường Sinh, hay bởi vì nguyên nhân gì khác, không có ai nói chuyện.
Mạc Vũ vẻ mặt hờ hững nói: "Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ sỉ nhục một tiểu cô nương ư? Hắn cũng không phải Đường Đường."
Những lời này vạch trần chút ít dụng ý, cũng quyết định kết quả cuối cùng.
Một vị giáo sĩ Ly cung xuất hiện bên lan can lầu hai, nhìn Diệp Tiểu Liên hỏi: "Nhận thua?"
Diệp Tiểu Liên gật đầu, vành mắt ửng đỏ.
Trần Trường Sinh đem Phạm Âm Linh đặt xuống trên cát vàng bên cạnh chân mình, xoay người đi ra ngoài Tẩy Trần lâu.
Hắn không nói những lời độc ác đối với tiểu cô nương đã từng sỉ nhục mình, cũng không để ý tới nàng.
Diệp Tiểu Liên kinh ngạc nhìn cước bộ của hắn, đột nhiên cảm giác có chút bất lực.
Lúc trước nàng đã chuẩn bị tinh thần sau khi bị Trần Trường Sinh đánh bại, sẽ bị sỉ nhục một phen, lại không nghĩ rằng hắn không làm như vậy.
Ra khỏi Tẩy Trần lâu, Trần Trường Sinh đi trở về bờ rừng.
Diệp Tiểu Liên đi trở về bên cạnh sư tỷ, giơ tay áo lên, lau lau nước mắt.
"Thương hoa tiếc ngọc a?"
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh cười lạnh nói: "Ta đây trở thành hạng người gì?"
Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Đường Tam Thập Lục suy nghĩ một chút, phát hiện mình cũng không thể làm gì khác. Hắn không thích tiểu cô nương tên là Diệp Tiểu Liên kia, có thể ngôn ngữ khắc bạc, bởi vì gây lộn dựa vào văn tự công pháp cùng với trình độ không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể thật sự đánh nàng một trận? Làm vậy chẳng phải lấy mạnh hiếp yếu sao?
Kế tiếp đối chiến chính là Lạc Lạc.
Bốn thư sinh Hòe viện tham gia đại triêu thí, bây giờ còn lại hai người, đối thủ của nàng trận này chính là người còn lại không phải Chung Hội.
Nàng cùng Hòe viện thư sinh đi vào Tẩy Trần lâu.
Lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Có chút đại nhân vật đi tới bên cửa sổ quan sát trận đối chiến này. Bọn họ thật sự tò mò, Lạc Lạc Điện hạ hiện tại đã đạt đến trình độ nào, có thể làm cho Thiên Cơ các chuyên môn đổi lại Thanh Vân bảng. Thời điểm vòng thứ nhất, Lạc Lạc gặp phải đối thủ quá yếu, vòng thứ hai Thiên Hải Thắng Tuyết trực tiếp bỏ cuộc, như vậy đến vòng này cuối cùng cũng phải đánh chứ?
Lạc Lạc từ bên người cởi xuống Lạc Vũ tiên, nhìn Hòe viện thư sinh nói: "Ngươi xuất kiếm trước."
Nàng ở Quốc Giáo học viện kính cẩn hữu lễ, ngoan ngoãn biết điều, thỉnh thoảng làm nũng với Trần Trường Sinh, nhưng khí thế đối với người khác lại hoàn toàn bất đồng, ban đầu ở Thanh Đằng yến, vô luận là Thiên Đạo viện giáo dụ hay là Ly sơn Tiểu Tùng Cung trưởng lão, cũng hoàn toàn không được nàng để ý, huống chi là một thư sinh Hòe viện.
Nàng cũng không cố ý trên cao nhìn xuống, thịnh khí lăng nhân, chẳng qua ung dung bình tĩnh, ngôn ngữ lạnh lùng, đã có một loại quý khí cùng uy thế.
Hòe viện thư sinh vẻ mặt khẽ biến, chậm rãi rút ra trường kiếm.
Động tác của hắn rất chậm chạp, nhưng thanh âm trường kiếm rời vỏ vô cùng dứt khoát.
Sang một tiếng
Một đạo kiếm quang sáng ngời, trong nháy mắt lướt qua hơn mười trượng cự ly, đi tới trước mắt Lạc Lạc.
Lạc Lạc không nháy mắt một cái, lông mi cũng không chớp động.
Khởi Thương Hoàng.
Lạc Vũ tiên trong tay nàng chợt bay múa.
Chung Sơn Phong Vũ Kiếm kém theo chân nguyên vô cùng mạnh mẽ, dễ dàng hủy diệt đạo kiếm quang kia, sau đó đánh về phía Hòe viện thư sinh.
Học cung là một tiểu thế giới, thiên địa cảm ứng càng thêm nhạy cảm, theo nàng thi triển Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, bầu trời xanh lam xuất hiện dị tượng.
Không biết nơi nào bay tới một mảnh mây đen, bao phủ cả tòa Tẩy Trần lâu.
Sau đó trời bắt đầu mưa.
Tựa như trước khi đối chiến bắt đầu, mái hiên Tẩy Trần lâu lần nữa được tẩy rửa một lần.
Nàng dùng là Lạc Vũ tiên, hạt mưa chính là đầu roi.
Hạt mưa rơi xuống mái hiên nhà, rơi vào trên cát vàng, phát ra thanh âm ba ba.
Giống như thanh âm roi quật vào trên người.
Mưa rơi đột nhiên tăng mạnh, mưa sa tầm tã, bên trong Tẩy Trần lâu mành mưa dày đặc, cũng không cách nào nhìn thấy đồ vật.
Thỉnh thoảng một đạo kiếm quang nhấp nhoáng, trong nháy mắt đã bị mưa sa cắn nuốt.
Một lát sau, trong lầu vang lên một thanh âm cực kỳ thanh thúy, ba.
Mưa sa đột nhiên ngừng.
Hòe viện thư sinh kiệt sức ngã ở góc tường, cả người vết thương, máu cùng nước mưa đan xen một chỗ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi có chút xanh xao khẽ run, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đó là tuyệt vọng sau khi bị cường đại tuyệt đối chèn ép.