Hơn nữa bọn họ thậm chí còn mất đi tư cách so sánh với Trần Trường Sinh.
Tên của bọn họ đều từng được khắc vào chỗ cao trên Thanh Vân Bảng, sau này cũng sẽ tiếp tục được lưu ở nơi đó, mà tên của Trần Trường Sinh lại chưa từng trên bảng Thanh Vân Bảng, về sau cũng sẽ không xuất hiện.
Lạc Lạc trên Thanh Vân Bảng leo từ vị trí thứ chín tới thứ hai, Từ Hữu Dung vừa tiến vào Thanh Vân Bảng liền chiếm vị trí đầu tiên, mà Thu Sơn Quân cũng giống như thế, trực tiếp khiến Thanh Vân Bảng ba lượt liên tục đổi bảng lúc lầm thời, khiến toàn bộ đại lục đều khiếp sợ.
Trần Trường Sinh làm được chuyện này lại càng khiến mọi người không thể tin nổi.
Hắn không có tiến vào Thanh Vân Bảng, năm nay cũng không cần phải tiến vào Thanh Vân Bảng, bởi vì hắn đã Thông U, cho dù muốn vào bảng cũng chỉ có thể tiến vào Điểm Kim Bảng, tự như Thu Sơn Quân và Cẩu Hàn Thực hiện giờ.
Nói một cách khác, hắn tu hành đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn Thanh Vân Bảng.
Cũng không có một người thường nào khi bắt đầu tu hành, chưa từng tiến vào Thanh Vân Bảng, nhưng một khi xuất hiện trước mắt mọi người liền trực tiếp tiến lên Điểm Kim Bảng, thế gian có người nào từng như vậy chứ?
Mọi người trong ngoài Ly Cung đều khiếp sợ nghĩ, lại càng không ngừng nghị luận.
Có người mơ hồ nhớ tới, rất nhiều năm trước, Vương Chi Sách dường như cũng đã làm ra chuyện tình tương tự.
Ba người Trần Trường Sinh đi ra khỏi Ly Cung, đám người liền giống như thủy triều lao qua.
Một đạo khí tức cường đại không biết được sinh ra từ đâu, chắn những người đó ở bên ngoài.
Kim Ngọc Luật nắm dây cương, mặt không chút thay đổi nhìn đám dân chúng không ngừng kêu tên Trần Trường Sinh, thái độ vô cùng rõ ràng, ai dám tới gần thêm chút nữa thì đó chính là cái chết.
Ánh nắng chiều chiếu vào Ly Cung, bởi vì Trần Trường Sinh mà trở nên ồn ào dị thường, uy danh của Kim Ngọc Luật có thể kinh sợ khiến đám dân chúng không dám tới gần, nhưng không cách nào ngăn trở những tầm mắt và thanh âm kia.
Mấy ngàn ánh mắt vừa khiếp sợ, tò mò lại tìm tòi nghiên cứu, hợp lại một chỗ lại càng thêm mãnh liệt hơn so với ánh mặt trời, Trần Trường Sinh thậm chí còn cảm thấy y phục của mình đều bị đốt cháy, hai má trở nên đau đớn.
- Trần bảng thủ, Trần bảng thủ.
- Mời Trần bảng thủ đến tửu lâu của ta nghĩ ngơi một lát.
- Trần bảng thủ, thời khắc quý báu nên uống rượu, chủ nhân nhà ta có Hoàng Châu Túy muốn dâng lên.
- Đường thiếu gia, sao lại chưa đi gặp nữ nhị nhà ta, đêm dài thú vị, làm sao có thể sống uổng như thế...
Vô số thanh âm vang lên trong đám người, không ngừng xuyên thấu vào trong tai ba người Trần Trường Sinh, càng ngày càng thêm náo nhiệt, thậm chí có những ngày còn bỏ qua ánh mắt lạnh như sương của Kim Ngọc Luật mà muốn tiến vào, có một ít cô nương có chút can đảm lại không ngừng đưa tay sờ soạng lên người Đường Tam Thập Lục, cảnh tượng thật là hỗn loạn.
Trần Trường Sinh lấy được vị trí đứng đầu Đại Triều Thí, đương nhiên chưa nói tới người vui vẻ khi được nhìn thấy, chỉ kể riêng dân chúng kinh đô bởi vì hắn mà thua tiền đã không biết là bao nhiêu, chỉ có điều cảm xúc này cũng sớm bị chấn động bởi kỳ tích phát sinh, hơn nữa chiến tranh ngàn năm với Ma tộc, thế giới loài người từ trước tới nay chỉ thừa nhận cường nhân, săn đón thiên tài, dân chúng đến xem Đại Triều Thí làm sao lại bỏ qua cơ hội như vậy cơ chứ.
May mắn lúc này Giáo Sĩ Ly Cung, nhất là bọn quan viên Thanh Lại Ti phục trách duy trì trật tự chạy tới, dưới uy danh của đại nhân Chu Thông, đám người rốt cục trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh đi tới trước xe ngựa, cùng với Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá thi lễ với Kim Ngọc Luật.
Kim Ngọc Luật khẽ vuốt râu, mỉm cười không nói, rất là hài lòng.
Dây cương lắc nhẹ, bánh xe di chuyển chậm, đám người vây chung quanh tự động nhường đường, giống như lúc trước tuôn qua đều là thủy triều, đều đại biểu thái độ nào đó.
Đương nhiên, tiếng la nóng bỏng trong đám người vẫn chưa ngừng lại.
Trần Trường Sinh ở trong thùng xe phía sau, nhấc lên mảnh vải che cửa, quay đầu nhìn tới phía cuối đường, chỉ thấy ánh chiều tà đã xuống tới cuối thần đạo, Thanh Hiền Điện trên bậc thang dường như đang bị thiêu đốt, trên lan can lầu lại mơ hồ có một bóng người, hắn đoán được hẳn là Lạc Lạc liền mỉm cười, sau đó hắc thấy dưới một gốc cây già bên cạnh thần đạo, Giáo chủ đại nhân đứng ở chỗ đó, hơi hơi còng xuống, khi lão thái gia xuất hiện không ai tới gần, rất là cô đơn, khóe môi khẽ khép lại, ý cười cũng dần dần biến mất.
Bánh xe nghiền ép qua thạch xanh, thanh âm bốn phía chưa từng biến mất, dân chúng kinh đô giống như chuẩn bị trực tiếp đuổi theo chiếc xe ngựa này về Học Viện Quốc Giáo, người trong xe tự nhiên không dám xốc bức màn lên lần nữa.
- Nữ nhân nhà người kia là có chuyện gì vậy?
Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, quát:
- Ai biết là có chuyện gì cơ chứ.
Trần Trường Sinh thấy hắn có bộ dáng này, không hỏi lại nữa, nghĩ tới trận thế bên ngoài Ly Cung lúc trước, cảm thán nói:
- Hôm nay mới hiểu được vì sao đệ đệ của Chu Độc Phu lại bị người xem giết chết... nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hợp lại ở một chỗ dường như còn đáng sợ hơn so với Kim Ô Bí kiếm của Cẩu Hàn Thực.
Đường Tam Thập Lục cười trào phúng nói:
- Ngươi đây được coi là vận khí tốt đấy, nếu là mấy năm trước, chỉ sợ ngươi vừa bước ra Ly Cung đã bị quý nhân trong kinh trói đi, chúng ta cũng có thể đi theo kiếm chút tiện nghi.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Đây là vì sao vậy?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Người đứng đầu danh sách Đại Triều Thí đương nhiên chính là chàng rể tốt, quý nhân làm sao có thể bỏ qua loại cơ hội này? Những thiếu nữ hoài xuân sao có thể buông tha ngươi chứ?
Trần Trường Sinh giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, nghĩ tới lúc trước khi đám đông ồn ào có vài tay ngọc thon thon tràn ngập ái mộ lặng lẽ vươn về phía Đường Tam Thập Lục với tham muốn giữ lấy hắn, cười nói:
- Có muốn cướp cũng phải là ngươi mới đúng.
Đường Tam Thập Lục căm tức nói:
- Sẽ không xảy ra chuyện đó nữa đâu.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Ngươi cũng nói là trước đây mấy năm, vì sao năm nay lại khác?
Đường Tam Thập Lục nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tức giận nói:
- Ngươi là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Ngươi bây giờ có hôn ước với Từ Hữu Dung, ai dám cướp ngươi từ trong tay nàng cơ chứ?
Từ Thế Tích từ Ly Cung về tới Đông Ngự Thần Tướng Phủ, trên mặt thủy chung không có bất kỳ biến hóa nào, giống như là bị gió lạnh làm đông cứng, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tình thật sự của hắn.
Ở trong phòng khách bị gió mắt bao bọc chỉ trong chốc lát, tâm tình và thân thể của hắn hơi buông lỏng. Trong lúc đó lại nghĩ tới lời nói của đám đại thần và giáo chủ trong Ly Cung... Sắc mặt của hắn liền càng thêm rét lạnh.
Niêm yết của Đại Triều Thí đã được ban ra, nhưng chính thức yết bảng cũng ở mấy ngày sau, cho nên quan viên triều đình và các đại nhân vật của quốc giáo không cần ra mặt, chỉ ở trong điện uống trà nói chuyện phiếm chờ đợi.