Quyển - 5 - Chương 103: Ta lấy máu mình cứu chúng sanh
Trạch Thiên Ký
Miêu Nị25-07-2021 13:32:07
Ngàn năm trước là hắn, ngàn năm sau vẫn là hắn, nhưng mà Ma Quân cuối cùng vẫn không thể tránh được quy luật lịch sử, gục ngã trong một cuộc phản loạn.
Dĩ nhiên, dựa theo quy luật lịch sử, người khởi xướng trận làm phản, tất nhiên là thuộc hạ mà hắn tín nhiệm nhất.
Là phụ tá đắc lực của Ma Quân, hai vị đại nhân vật là quân sư Hắc Bào cùng với Ma Soái trong quá khứ tranh quyền đoạt thế, đối chọi gay gắt, nước lửa bất dung, thù hận sâu đậm, mà vì vô thượng uy vọng của Ma Quân mới có thể miễn cưỡng duy trì hòa bình, mà loại cục diện không phải là kết quả mà Ma Quân nguyện ý thấy nhất, thậm chí cố ý dung túng hay sao?
Ai có thể ngờ được bọn họ lại liên thủ, hướng Ma Quân phát ra một kích bí ẩn nhất?
Ma Quân từ Hàn Sơn trở về vốn đã trọng thương chưa lành, vừa gặp gỡ phản bội thảm liệt như vậy, rơi vào vực sâu vô tận, ngôi vị hoàng đế cuối cùng rơi vào trên người đứa con trai nhỏ nhất của hắn. Thời điểm ban đầu, vô luận quý tộc trong Tuyết Lão thành hay là Nhân tộc phía nam, cũng cho là vị Ma Quân trẻ tuổi này là con rối trong tay Hắc Bào cùng Ma Soái, cho đến khi Hãn Thanh thần tướng bị vị Ma Quân trẻ tuổi này dùng thủ đoạn rất âm hiểm dụ ra để giết, toàn bộ đại lục mới hiểu được, thì ra là hắn mới là chủ chốt trong cuộc tạo phản này!
Vì ngôi vị hoàng đế mà huynh đệ tương tàn hoặc phụ tử chém giết, vô luận Ma tộc hay là Nhân tộc cũng không hiếm thấy, tóm lại, Ma Quân mà từ Chu Độc Phu cùng Thái Tông Hoàng Đế rồi đến Thiên Hải Thánh Hậu cùng Dần Thương hai người đều không thể chân chính chiến thắng, cuối cùng cũng gục ngã trong rãnh nước, thua trên tay con của mình.
Nhưng không phải hắn đã chết trong vực sâu vô tận hay sao? Vì cái gì lúc này lại xuất hiện tại tuyết lĩnh?
Nhìn thân ảnh của trung niên thư sinh ven hồ, An Hoa cùng vị tì tướng kia sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
Đây là vấn đề mọi người có mặt ở đây đều không giải thích được, muốn biết đáp án nhất.
Nam Khách đứng trước người Trần Trường Sinh, không nói gì.
Từ trong vực sâu vô tận leo ra, đến tột cùng phải trả giá thảm thống cỡ nào, nàng là ngừoi rõ ràng nhất, cho dù là nàng, cũng không muốn nhớ lại một lần nữa.
Ma Quân tự nhiên cũng sẽ không giải thích, nói với Trần Trường Sinh: "Ta chỉ sắp chết, nhưng còn chưa chết, ta không muốn chết, cho nên, ta tới tìm ngươi."
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi tìm đến ta làm gì?"
Ma Quân mặt không chút thay đổi nói: "Ta tới tìm kiếm trợ giúp của ngươi."
"Ngươi muốn Chu Sa đan ư?" Chi Chi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thanh âm của nàng có chút ít thử dò xét, cũng có thể diễn tả thành mong đợi.
"Không đủ, Chu Sa đan có quá ít máu."
Ma Quân trả lời phá vỡ hy vọng cuối cùng của nàng.
Nghe được câu này, Hải Địch còn có An Hoa cùng với vị tì tướng kia cảm thấy giật mình.
Chu Sa đan có máu? Máu ai? Nếu như Đường Thập Thất gia nghe được câu này, sẽ lập tức hiểu được, chút ít tinh thể trong suốt như hồng ngọc lưu ly trong Chu Sa đan cũng không phải Huyết San Hô, đây không phải là máu của tiểu hắc long, mà là máu của Trần Trường Sinh!
Một lát sau, An Hoa cùng tì tướng liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra tâm tình khiếp sợ trong mắt của nhau, bởi vì bọn họ cũng nghĩ đến điều này.
Mấy năm qua, câu chuyện vây quanh Thiên Hải Thánh Hậu, Đạo Tôn Thương Hành Chu còn có Hoàng Đế Bệ Hạ cùng với Giáo Hoàng Bệ Hạ đã sớm truyền lưu khắp thế gian.
Trải qua Quốc Giáo thuận thế hướng dẫn cùng tuyên dương, tất cả mọi người biết được, Giáo Hoàng Bệ Hạ chính là thiên phú thánh thể, chân huyết có chứa vô số thánh quang.
Thì ra Giáo Hoàng Bệ Hạ đã đem máu mình làm thành dược liệu, khó trách Chu Sa đan có thể chữa bệnh cứu người!
Khó trách Chu Sa đan số lượng có hạn, mỗi tháng chỉ có thể luyện chế mấy bình.
Khó trách Giáo Hoàng Bệ Hạ không đem phương thuốc truyền bá khắp nơi.
Đan dược này vốn không thể nào mô phỏng được, vì trừ Giáo Hoàng Bệ Hạ, ai có thể cung cấp loại dược liệu này đây?
Nhìn về phía trước, An Hoa cảm thấy thân ảnh Trần Trường Sinh trở nên càng cao hơn lớn, đắm chìm trong tinh quang, vô cùng thần thánh.
Ta dùng máu mình cứu chúng sanh, là nhân ái như thế nào, là ôm ấp tình cảm như thế nào?
Nghĩ tới thời điểm còn ở Tùng Sơn quân phủ, chính mình đối với chủ nhân của Chu Sa đan sinh ra quá rất nhiều bất mãn, cho dù lúc trước cũng còn có chút thất vọng, An Hoa cảm thấy rất xấu hổ.
Trần Trường Sinh nói với Ma Quân: "Nếu ta biết ngài còn sống, có lẽ sẽ cẩn thận hơn, bởi vì chuyện Chu Sa đan có máu của ta, sẽ không gạt được ngài."
Năm đó Ma Quân mạo hiểm vô cùng, vạn dặm tới Hàn Sơn, chính là muốn ăn hắn.
Sau Thiên Thư lăng biến cố, Giáo Hoàng nói với hắn, thế gian hiện tại, kẻ duy nhất còn dám sinh ra tham lam đối với chân huyết của hắn, chỉ có Ma Quân.
Ma Quân có khát vọng mãnh liệt, hơn nữa đối với việc chân huyết của hắn có thể giấu diếm kịch độc, có thủ đoạn cũng có thể nói là có dũng khí để giải quyết.
Chi Chi nhìn Trần Trường Sinh, vô cùng lo lắng, vừa có chút tức giận, nếu như không phải vì luyện chế loại đan dược vớ vẩn này, trong thời gian hơn một năm qua, Trần Trường Sinh thật sự mất máu quá nhiều, nghiêm trọng ảnh hưởng đến tu hành, Hải Địch cũng chưa chắc đã có thể giữ chân bọn họ, như vậy lúc này tự nhiên cũng không cần đối mặt với cục diện kinh khủng như thế.
Ma Quân bình tĩnh nói: "Nếu ta còn sống, hơn nữa để cho ta tìm được ngươi, có lẽ đây chính là vận mệnh của ngươi."
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Ngài hẳn là rất rõ ràng, ta sinh ra chính là một trái cây có độc."
Ma Quân khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra mỉm cười mê người, trên mặt sơn thủy bỗng nhiên rực rỡ, thanh âm cũng trở nên phá lệ thanh nhu dễ nghe: "Ta là nam nhân, cuối cùng là có nhiều dũng khí hơn tiểu Thiên Hải, hơn nữa so với nàng nhiều tuổi hơn, thấy qua càng nhiều thế giới, có lẽ có thể giải quyết những vấn đề này."
Trần Trường Sinh mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn, nói: "Nhưng ngươi cũng không chắc chắn."
Ma Quân nói: "Cho dù ta không dám chắc, nhưng hiện tại xem ra, ngươi hẳn là có biện pháp."
Trần Trường Sinh nhìn một tia băng vụn rơi xuống trước người, trầm mặc không nói.
Ma Quân nhìn ánh mắt của hắn nói: "Chu Sa đan không làm đám Nhân tộc cường giả kia trúng độc mà chết, nói rõ ngươi đã tìm được phương pháp xóa bỏ độc tố trong chân huyết của mình."
Trần Trường Sinh mặc nhiên nghĩ tới, làm gì có độc tố chứ? Chẳng qua là thần thánh quy tắc bất đồng xung đột mà thôi.
Chi Chi không nhịn được mở miệng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn để Trần Trường Sinh chủ động loại bỏ độc dược trong máu, sau đó đem mình dâng lên cho ngươi ăn ư?"
"Tại sao không được? Đợi ta ăn ngươi xong, vết thương cũ biến mất , còn mạnh hơn năm đó, tự nhiên muốn về Tuyết Lão thành đoạt lại ngôi vị hoàng đế, mặc dù ta có tự tin chắc chắn đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng Hắc Bào cùng Đại Nha hai kẻ đầu óc có vấn đề kia đến bản thân ta đều không thể hoàn toàn nhìn thấu, nghịch tử kia còn là một người điên rất không tệ, cho nên tất nhiên cần thời gian rất lâu, nhất định sẽ lâm vào một cuộc ác chiến, rất có khả năng trong mấy trăm năm, Thần tộc ta không cách nào tiến về phía nam, đối với Nhân tộc các ngươi mà nói không phải là lợi ích lớn nhất hay sao?"
Ma Quân nhìn Trần Trường Sinh bình tĩnh nói: "Đạo môn từ trước đến giờ coi trọng nhân ái trị thế, ngươi lấy Giáo Hoàng tôn sư, không tiếc hao tổn máu làm thuốc, đương nhiên là vì cứu chúng sanh, sao không hóa thân thành thuốc, để cho ta phục dụng, cũng có thể cứu được chúng sanh, hơn nữa cứu nhiều hơn, chết chỉ có một người, đổi lại thế gian mấy trăm năm thái bình, cớ sao lại không làm?"
Rõ ràng là đề nghị không thể tưởng tượng nổi, để hắn chậm rãi nói, vừa tựa như có chút ít đạo lý.
Chi Chi nghe không nổi nữa, hô: "Vậy tại sao ngươi không tự chết đi!"