Quyển - 4 - Chương 34: Một phong thơ khác đi tới Trường Sinh tông

Trạch Thiên Ký

Miêu Nị 25-07-2021 13:31:32

Tô Ly gửi một phong thơ đến Hán Thu thành, cho nên Vạn Liễu viên biến thành phế tích, Chu Lạc không còn phong vũ. Chuyện này, tạm thời còn không truyền ra trên đại lục. Lúc này đại lục phần lớn thảo luận Tô Ly cùng Thánh Nữ sau khi làm bạn rời đi, sẽ mang đến biến hóa như thế nào cho thế giới này. Cao hứng nhất đương nhiên là Trường Sinh tông. Trường Sinh tông được xưng khởi nguyên của chư sơn, ngang hàng với Thánh Nữ phong, đều là thánh địa trong lòng Nam nhân, hơn nữa quan hệ cũng cực kỳ mật thiết với Đại Chu hoàng tộc cùng với Lương Vương phủ, cùng các thế gia thiên nam lại càng có vô số liên lạc khó có thể chặt đứt, đã cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng. Cho đến trận kinh biến mấy chục năm trước, Trường Sinh tông đem Ma tộc công chúa giam cầm trong hàn đàm, ý đồ cưỡng bức Tô Ly tới kinh đô hành thích Thiên Hải Thánh Hậu, Tô Ly đơn kiếm xông lên núi, phát hiện nương tử đã bị hàn độc công tâm, không còn bất cứ hi vọng nào, dưới cơn nóng giận, đem hơn mười vị trưởng lão Trường Sinh tông chém giết sạch, ngay sau đó huyết tẩy Trường Sinh tông, đợi người bị trọng thương khôi phục, lại tới Tầm Dương thành phương bắc, đem đám người trong Lương Vương phủ giết sạch sẽ, tuyệt thế hung danh của Tô Ly, ít nhất có một nửa bắt đầu từ chuyện này mà đến. Đến đây, không còn ai dám tùy ý trêu chọc Tô Ly, đồng thời, Trường Sinh tông không còn thanh thế như năm đó, nhiều sơn môn tông phái cùng bổn tông dần dần ly tâm bối đức, chỗ như Ly Sơn kiếm tông lại càng chỉ còn lại có mặt ngoài tôn trọng, trên thực tế đã sớm độc lập. Ở trong suy nghĩ của Trường Sinh tông, Tô Ly dĩ nhiên chính kẻ cầm đầu tội ác của những chuyện này. Nếu như có thể giết chết Tô Ly, bọn họ đã sớm làm rồi. Mặc dù bọn họ làm không được, nhưng cũng may hiện tại Tô Ly đã đi rồi. Trường Sinh tông những ngày qua, mặc dù không có đèn màu treo cao, không khí đã trở nên vô cùng tốt, cước bộ các đệ tử tựa như cũng trở nên khoan khoái rất nhiều, về phần mấy vị trưởng lão kéo dài hơi tàn đến nay, càng bắt đầu ăn mừng hơn nữa hướng tới cuộc sống tốt đẹp tương lai. "Ly Sơn kiếm tông chính là kiếm của Trường Sinh tông ta, dĩ nhiên phải do chúng ta nắm ở trong tay." Ly sơn nội loạn , Thu Sơn Gia chủ bỗng nhiên phản lại, Trường Sinh tông Lương trưởng lão được hắn mời tới đã bị thương, bây giờ còn đang dưỡng thương, cho nên động phủ của hắn đã trở thành địa phương các trưởng lão Trường Sinh tông nghị sự, trong đó một vị trưởng lão cao gầy vẻ mặt hờ hững mà vô cùng kiên định nói một câu nói. Lương trưởng lão nghĩ tới ban đầu vạn đạo kiếm quang trên Ly sơn, khẽ cau mày nói: "Muốn tái diễn thời gian trước, sao mà khó khăn." Nghe lời này, trong động phủ một mảnh an tĩnh. Nhớ năm đó, chỉ cần một đạo chỉ lệnh của Trường Sinh tông, cả thiên nam trừ Thánh Nữ phong ra, sơn môn tông phái nào dám không nghe? Những năm này thì sao? Đừng bảo là Ly Sơn kiếm tông, không thấy ngay cả Thu Sơn gia đều dám ám hạ độc thủ đối với Trường Sinh tông ư? "Bổn tông khí huyết hao tổn, Ly sơn có thể tốt hơn bao nhiêu chứ? Sau chuyện Tiểu Tùng Cung trưởng lão, Ly sơn đã nguyên khí tổn thương nặng nề, những tên cùng chúng ta cùng thế hệ hoặc là kém một thế hệ, nhất là những người trong kiếm đường đã bị trận pháp cắn trả, bị thương cũng không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không cách nào đi ra ngoài trông coi công việc." "Ngươi không nên quên, hiện tại chủ trì sự vụ của Ly sơn ... Là Thu Sơn." "Thu Sơn... Thanh niên anh tài, quả thật bất phàm, nhưng dù sao còn trẻ không phải hay sao?" Vị trưởng lão cao gầy kia vẻ mặt hờ hững nói: "Không chỉ Ly sơn, còn có Nam Khê trai, đương đại Thánh Nữ cũng rất trẻ tuổi... Danh vọng cố nhiên là đủ rồi, nhưng mới mười sáu tuổi, Tụ Tinh cảnh cũng chưa tới, chúng ta là trưởng lão cùng tông, giúp đỡ xử lý một chút sự vụ, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, quan tâm đối với hậu bối chứ sao." Nghe lời này, Lương trưởng lão trầm mặc không nói, một vị trưởng lão khác lại là mặt lộ vẻ vui mừng. Lương trưởng lão thở dài, nói: "Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không, Tô Ly trở lại làm sao bây giờ?" Trong động phủ an tĩnh chốc lát, vị trưởng lão cao gầy kia cười lạnh nói: "Theo ngạo khí của Tô Ly, nếu tuyên cáo rời xa đối với toàn bộ thế giới, chẳng lẽ còn đi chỗ khác ư? Như chúng ta vài ngày trước suy đoán, hắn cùng với Thánh Nữ hẳn là chuẩn bị đi bờ bên kia Tinh hải trong truyền thuyết, vậy hắn còn trở về ư?" Lương trưởng lão nhìn hắn lời nói thấm thía nói: "Nhưng nếu như truyền thuyết là thật thì sao? Hắn thật sự tìm ra Thánh Quang đại lục, vậy sẽ có một ngày sẽ trở về." Trưởng lão cao gầy kia trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, lại như cũ cường ngạnh nói: "Trong truyền thuyết Chu Độc Phu cuối cùng phá toái hư không rời đi, cũng hẳn là muốn qua bên kia, ngay cả hắn cũng không thể tìm ra... Ít nhất là hắn không thể trở lại, Tô Ly mạnh hơn nữa, chẳng lẽ có thể mạnh hơn hắn hay sao?" Một vị trưởng lão khác ở bên cạnh khuyên: "Sư huynh không cần lo lắng quá mức, Tô Ly hẳn là không về được." Trời đông giá rét, Trường Sinh tông phía nam vẫn ấm áp, trên núi không có tuyết rơi, chỉ có mưa phùn không ngừng rơi , tựa như sướng vui đưa tiễn. Tô Ly rời đi, không biết còn có thể trở về hay không, hoặc là lúc nào trở lại, nhưng thư của hắn đã tới. Nhìn phong thư thật mỏng trên bàn, thời gian rất lâu cũng không có ai nói chuyện, cũng không có bất kỳ động tác. Ba người bên cạnh bàn sắc mặt dị thường khó coi, giống như là nhìn thấy một con ác ma đến từ dưới đáy vực sâu. Trường Sinh tông còn lại ba vị trưởng lão, dường như bị phong thư này dọa cho vỡ mật. Trong động phủ một mảnh tĩnh mịch, không có bất kỳ thanh âm, chỉ có tiếng nước trên thanh đằng ở chỗ sâu đang nhỏ xuống. Nghe thanh âm nước nhỏ xuống, vị trưởng lão cao gầy kia sắc mặt dị thường xanh mét, rất lo lắng. Lương trưởng lão sắc mặt tái nhợt, đôi môi mấp máy, nhưng nói không ra lời. Phong thư không có lạc khoản, cả bút tích cũng không có, nhưng ánh mắt của bọn họ rơi vào trên phong thư, có thể cảm nhận được đạo kiếm ý sắc bén đáng sợ kia, đau nhói vô cùng. Phong thư này có kiếm ý, kiếm ý của Tô Ly. Không biết qua thời gian bao lâu, tĩnh mịch trong động phủ rốt cục bị phá vỡ, vị trưởng lão cao gầy kia quát lên: "Hắn đến cùng muốn làm cái gì? Muốn dựa vào một phong thơ hù chết chúng ta ư?" Lúc nói những lời này, lồng ngực của hắn không ngừng chập chùng, giống như tre bị hơ lửa, tùy thời có thể nứt toác ra. Hắn thật sự rất tức giận, tức đến mức phổi đều sắp nổ. Thanh âm của hắn có chút nghẹn, bởi vì khẩn trương. Hắn không thể không thừa nhận, cho dù Tô Ly đã đi xa, lưu lại một phong thư cũng đủ để kinh sợ cả Trường Sinh tông. Thật ra đây mới là nguyên nhân thực sự làm hắn tức giận. Một vị trưởng lão khác nhìn Lương trưởng lão, bất an nói: "Sư huynh, làm sao bây giờ? Có mở ra hay không?" Trong động phủ bỗng nhiên vang lên một trận cười khan. Lương trưởng lão nhìn lá thư nầy, sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên nhiều thêm một bôi huyết sắc, nhìn về núi xanh biển mây cùng mưa đông ngoài động phủ, trong ánh mắt có thêm vài phần điên cuồng, đối với Tô Ly không biết đang ở chỗ nào lớn tiếng quát lên: "Gửi phong thư tới đây, đợi chúng ta mở ra cùng kiếm ý mà ngươi lưu lại chiến một cuộc... Ngươi nghĩ chúng ta ngu ư?" Vị trưởng lão kia hỏi hắn có muốn hủy thư hay không, đối với hắn hơn mười năm tới vẫn sống ở trong ám ảnh của Tô Ly mà nói căn bản không phải vấn đề. Thư này dĩ nhiên không thể hủy đi. Bởi vì hắn không muốn chết. "Phái người đem phong thư này đưa đến đáy khe núi, dùng trận pháp cẩn thận trấn áp!" Lương trưởng lão khẽ híp mắt, cười lạnh nói: "Bản thân ta muốn xem xem, đạo kiếm ý này của Tô Ly có thể chống đỡ thời gian bao lâu dưới kim quang đại trận." Vị trưởng lão cao gầy kia nghe vậy gật đầu, chợt nghĩ tới một chuyện trọng yếu khác, cau mày nói: "Nhưng... sẽ không ảnh hưởng đến Trừ Tô hay sao?" Nghe được cái tên Trừ Tô, vẻ mặt của vị trưởng lão còn lại cũng nhất thời trở nên khẩn trương.