Thí sinh kia bỗng nhiên xoay người, nhìn giáo sĩ Ly cung chịu trách nhiệm giám sát cuộc thi, chỉ vào bốn thí sinh đằng sau mình, hỏi: "Ta có thể khiêu chiến bọn họ hay không?"
Bốn thí sinh này chính là bốn người cuối cùng trong sáu mươi tư thí sinh vượt qua Khúc Giang đầu tiên, nghe người này nói muốn khiêu chiến chính mình, không những không tức giận, ngược lại lộ ra vui mừng, luôn miệng nói đồng ý.
Ly cung giáo sĩ kia vẻ mặt hờ hững nói: "Các ngươi nghĩ đại triêu thí là trò đùa sao? Ta lúc trước đã nói rõ ràng, bốn mươi chín thí sinh xếp hạng đầu có thể tùy ý chọn lựa đối thủ ở trong bốn mươi chín thí sinh xếp hạng sau, người thắng sẽ được qua vòng đối chiến tiếp theo, chẳng lẽ các ngươi nghe còn không hiểu?"
Không gian hoàn toàn an tĩnh, thí sinh kia trầm mặc thời gian rất lâu sau, bỗng nhiên nói: "Chuyện này không công bình!"
Hắn nhìn các thí sinh vốn dĩ xếp hạng phía sau nhưng đã chiến thắng đối chiến, tức giận lớn tiếng nói: "Thành tích vũ thí của ta tốt hơn bọn hắn, ta sang sông trước bọn hắn, tại sao bây giờ lại phải khiêu chiến đối thủ mạnh hơn? Đại triêu thí dĩ nhiên không phải trò đùa, nhưng ngài không cho rằng loại quy tắc này quá vô lý hay sao?"
Ly cung giáo sĩ vẫn không có vẻ mặt gì, lạnh nhạt nói: "Như vậy chỉ có thể nói rõ vận khí của ngươi không tốt, ai bảo ngươi nằm trong vị trí từ sáu mươi đến sáu mươi bốn lúc sang sông?"
Nghe lời này, chung quanh vang lên tiếng xôn xao, nghĩ thầm vận khí chuyện này, chẳng lẽ cũng là nội dung khảo hạch của đại triêu thí, lời này của giáo sĩ thật sự là không có đạo lý.
Giáo sĩ biết những người tu hành trẻ tuổi này đang suy nghĩ điều gì, nhìn mọi người vẻ mặt lạnh đi nói: "Thế gian làm gì có công bình tuyệt đối? Trên chiến trường, muốn ngươi chịu trách nhiệm hậu điện, đi chặn đường Ma tộc cao thủ mạnh nhất, ngươi cảm thấy chuyện này không công bình có thể cự tuyệt ra lệnh sao? Muốn sống sót, vận khí vĩnh viễn là nhân tố trọng yếu nhất."
Các thí sinh trầm mặc không nói, vẫn không đồng ý với luận điệu này, nhưng không biết nên phản đối như thế nào.
Thí sinh kia không thể làm gì, đành phải đón nhận sự thực bi ai, tự an ủi chính mình là hắn so với bốn người cuối cùng kia ít ra còn có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.
Hắn xoay người lần nữa nhìn sang bờ rừng, ánh mắt ở trên mặt đám người Trần Trường Sinh dời tới dời lui, thủy chung không cách nào hạ quyết tâm lựa chọn người nào.
Không gian trước Tẩy Trần lâu hoàn toàn yên tĩnh, không khí phảng phất trở nên hàn lãnh, mười mấy thí sinh khẩn trương chờ đợi quyết định sau cùng của hắn.
Ngược lại, những người bên rừng vốn nên khẩn trương nhất, chỉ có thể bị động đợi chờ chọn lựa, biểu hiện tương đối bình tĩnh trấn định.
Ly cung giáo sĩ chẳng biết tại sao, không giống mấy lần trước lên tiếng thúc giục, hoặc là hắn cùng với các giám khảo khác cũng rất tò mò lựa chọn của thí sinh này.
Cuối cùng, thí sinh này quyết định, chỉ tay về phía Hiên Viên Phá, nói: "Chính là ngươi."
An tĩnh bị đánh phá, vang lên tiếng nghị luận ong ong, nếu như đổi lại là thí sinh khác, cũng không biết nên lựa chọn ai làm đối thủ của mình.
Hiên Viên Phá ngây người, sau đó giật mình, nói với Lạc Lạc: "Lão sư, ta đi vậy."
Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh nhíu mày: "Đi chữ này là điềm xấu, đổi lại."
Hiên Viên Phá không để ý tới hắn, hành lễ nói với Trần Trường Sinh: "Ta đi."
Theo đạo lý mà nói, hắn phải gọi Trần Trường Sinh là sư tổ, chẳng qua mặc dù bây giờ hắn vô cùng bội phục thậm chí tôn kính Trần Trường Sinh, nhưng vẫn không có cách nào xưng hô như vậy.
Đường Tam Thập Lục không được để ý tới cũng không tức giận, đưa tay đến chỗ cao, vỗ vỗ bả vai đầy đặn của thiếu niên Yêu tộc, hạ giọng nói: "Chuyện nói đêm hôm qua ngươi còn nhớ rõ chứ?"
Hiên Viên Phá gật đầu, nói: "Không cho đối phương cơ hội suy tư, dùng tốc độ nhanh nhất thu hẹp cự ly, sau đó trực tiếp đánh bại."
Nói xong câu đó, hắn chợt phát hiện vẻ mặt của Đường Tam Thập Lục có chút không đúng, sau đó phát hiện vẻ mặt Lạc Lạc cùng Trần Trường Sinh cũng thay đổi, ngay cả Tô Mặc Ngu cũng mở rộng miệng, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
"Sao thế?" Hắn cảm thấy khó hiểu gãi gãi gáy, hỏi: "Ta đã nói sai sao?"
Đường Tam Thập Lục thở dài sau đó lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Không sai, chẳng qua thanh âm quá lớn mà thôi."
Lúc này Hiên Viên Phá mới chú ý, không gian trước Tẩy Trần lâu yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang nhìn mình, vẻ mặt đủ loại sắc thái.
Thanh âm của hắn rất vang dội, lúc trả lời vấn đề của Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên, căn bản không hề nghĩ đến khống chế thanh lượng.
Cho nên, hắn đem sách lược đối chiến mà Quốc Giáo học viện chuẩn bị cho hắn, nói cho mọi người, bao gồm cả đối thủ của hắn.
Như vậy, sách lược đối chiến này còn có thể hữu hiệu hay sao?
Trần Trường Sinh lắc đầu, đem hai khối tinh thạch bỏ vào miệng túi của Hiên Viên Phá, đem túi nước đưa tới bên miệng của hắn để cho hắn uống mấy hớp.
Đường Tam Thập Lục tiến tới bên người Hiên Viên Phá, hạ giọng nói gì đó.
Ly cung giáo sĩ nhìn mấy người của Quốc Giáo học viện, buồn cười nhưng lại không cười, nói: "Mau nhanh lên."
Hiên Viên Phá bị thúc giục nên có chút khẩn trương, suýt nữa bị sặc nước, Trần Trường Sinh vội vàng vỗ vào phía sau lưng hắn, Đường Tam Thập Lục lại càng nói nhanh hơn, nhắc nhở hắn chú ý lúc đối chiến, mọi người chung quanh thì cảm thấy rối ren, Tô Mặc Ngu nhìn cảnh này, không nhịn được lắc đầu nói: "Mới vừa rồi thời gian dài như thế các ngươi chỉ ngồi không, lúc này gấp gáp liệu có ích gì không."
"Ngươi không hiểu, nói sớm thì sợ hắn sẽ quên mất, hơn nữa khi đó lại không biết hắn đánh với ai, làm sao dạy hắn?" Đường Tam Thập Lục cũng không quay đầu lại nói.
Lạc Lạc đi tới trước mắt Hiên Viên Phá, nói: "Nếu nhất định thắng rồi, còn lo lắng cái gì."
Hiên Viên Phá có chút cà lăm, nói: "Không có... Không có... Không có biện pháp."
Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Nhớ lời nói của Tam Thập Lục, nhất định có thể thắng."
Hiên Viên Phá dùng sức gật đầu.
Đường Tam Thập Lục lúc này cuối cùng kết thúc chỉ đạo tạm thời trước khi chiến đấu, ở trên ngực của hắn đấm một quyền, nói: "Mở màn thật tốt nhé."...
Hiên Viên Phá đứng trên mặt đất phủ kín cát vàng, ngẩng đầu nhìn mái hiên màu đen tạo thành một hình tròn, cùng phiến thiên không xanh lam bị cắt thành hình tròn, chợt nhớ tới mấy đĩa đồ ăn tuyệt hảo ở Bách Thảo Viên.
Một tiếng chi nha vang lên phía sau hắn, cánh cửa Tẩy Trần lâu lần nữa đóng lại.
Hắn giật mình, sau đó phát hiện vừa rồi chính mình lại thất thần rồi, hắn không có vì thế mà bối rối, ngược lại nhớ lại lời mà Đường Tam Thập Lục đã dặn mấy đêm trước, nghĩ thầm mình không cần phải lo lắng đi?
Hắn nhìn đối diện, chắp tay hành lễ với đối thủ.
Lúc này trên mặt đất của Tẩy Trần lâu, chỉ có hắn cùng với thí sinh kia hai người, nhìn không thấy giám khảo, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào ngoài lâu, tựa như là tác dụng của trận pháp cách âm nào đó.
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến một đạo thanh âm không có chút tâm tình ba động nào.
"Nếu như chuẩn bị xong rồi, trực tiếp bắt đầu đi."
Hiên Viên Phá nhìn lên trên lầu, không nhìn thấy ai, hơn nữa cũng không có thấy cửa sổ, không khỏi có chút ngạc nhiên giám khảo trốn ở nơi nào, chợt nhớ tới lời Trần Trường Sinh nhắc nhở mình, vội vàng hỏi: "Nếu... Nếu như đánh chết người thì làm sao bây giờ?"
Trong Tẩy Trần lâu hoàn toàn an tĩnh, giám khảo không biết ở nơi đâu trầm mặc thời gian rất lâu.
Sắc mặt đối thủ của hắn cực kỳ khó coi.
Thanh âm giám khảo lần nữa vang lên: "Đánh không chết."
Hiên Viên Phá a một tiếng, sau đó nhìn sang đối thủ của mình, hỏi: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Đối thủ của hắn là một thí sinh đến từ Hoàng Sơn cốc.
Hoàng Sơn cốc ở phía nam.
Không phải tất cả đệ tử tông phái phía nam đều có thể tham gia đại triêu thí, tựa như kinh đô cử hành đại triêu thí dự khoa khảo thí, phía nam cũng sẽ cử hành cuộc thi tương tự, thí sinh Hoàng Sơn cốc này có thể thông qua dự thí, cũng đã chứng minh năng lực của hắn, chớ đừng nói chi là thời gian hắn thông qua vũ thí so với đại đa số mọi người còn ngắn hơn, điểm này tỏ vẻ cường độ thần thức cùng số lượng chân nguyên của hắn cũng không kém.
Lúc trước thời điểm hắn lựa chọn đối thủ lộ vẻ rất khó khăn, đó là vì Quốc Giáo học viện gần đây danh khí thật sự quá lớn, nhưng không có nghĩa là hắn không có lòng tin đối với mình, hơn nữa hắn cuối cùng lựa chọn Hiên Viên Phá, đã nói rõ ít nhất đem ra so sánh mà nói, hắn có một chút nắm chắc đối chiến sẽ thắng Hiên Viên Phá, hoặc là đã có đối sách nhất định.
Từ lúc tiến vào Tẩy Trần lâu cho đến lúc này, Hiên Viên Phá đầu tiên là nhìn thiên không ngơ ngác, sau đó hỏi một câu như vậy, vị đệ tử Hoàng Sơn Cốc này nào biết đâu rằng hắn trời sinh đã thật thà chất phác, chỉ cảm thấy hắn đang cố ý hạ nhục chính mình, tâm tình vốn đã không thoải mái, nhất thời lửa giận mãnh liệt, hận không thể dùng một kiếm chém chết người này.
"Nghe nói ngươi đã phế rồi, vậy ngươi đã chuẩn bị thua chưa?"
Hoàng Sơn Cốc đệ tử nhìn Hiên Viên Phá cười lạnh nói.
Vừa nói như vậy, nhưng hắn không xuất kiếm trước.
Bởi vì ở ngoài Tẩy Trần lâu, tất cả thí sinh đều nghe được rất rõ ràng, thiếu niên Yêu tộc khôi ngô này dùng thanh âm như sấm nói mình muốn đoạt tấn công, thu hẹp cự ly đối với đối thủ.
Hắn không biết Hiên Viên Phá cố ý nói như vậy để mê hoặc chính mình, hay là thật sự chuẩn bị làm như thế, nhưng cẩn thận ổn thỏa suy nghĩ, hắn dĩ nhiên đầu tiên muốn suy nghĩ thủ thế, giãn cách cự ly, sau đó bằng vào kiếm pháp tinh diệu, lại đến cùng thiếu niên Yêu tộc triền đấu một phen.
Hoàng Sơn Cốc đệ tử này không chút do dự phiêu nhiên lui về phía sau, lướt đi chính là năm trượng.
Đồng thời kiếm của hắn rời vỏ, mang theo một đạo gió mát, lượn quanh trước người, thủ thế đột nhiên thành.
Nhìn hình ảnh này, Hiên Viên Phá ngây ngốc, nghĩ thầm làm sao mà Đường Tam Thập Lục lại đoán đúng được?
Lúc trước ở ngoài lâu, Đường Tam Thập Lục nói với hắn, bắt đầu đối chiến, đối thủ của hắn nhất định sẽ lui, nhất định sẽ dùng thủ thế, cho nên hắn không cần nghĩ gì, từ lúc mới bắt đầu tiến lên phía trước, thiêu đốt tất cả chân nguyên cũng muốn đi tới phía trước, bất kể kiếm của đối phương khiêu vũ như thế nào, chân nguyên phát ra như thế nào, nhìn tường đồng vách sắt như thế nào, tóm lại chính là muốn tiến lên!
Hiên Viên Phá quả thật làm như vậy.
Khi hắn hỏi đối phương đã chuẩn bị xong chưa, thời khắc đối phương bắt đầu lui về phía sau, hắn đã bắt đầu đi tới.
Khi hắn có chút giật mình nghĩ Đường Tam Thập Lục lại có thể đoán ra tất cả, bắt đầu bội phục người kia, hắn đã đi hơn mười trượng.
Đường Tam Thập Lục tính toán thật sự rất chính xác, nói gần như chân lý: lui về phía sau, vĩnh viễn không thể nhanh bằng đi tới phía trước.
Không người nào có thể nghĩ đến, thân thể cao to khôi ngô như Hiên Viên Phá, tốc độ có thể nhanh như vậy.
Bởi vì không ai biết, Hiên Viên Phá từ nhỏ thường xuyên leo trèo trên vách đá, đi săn bắt hồng chồn nhanh như thiểm điện.
Lui lại? Triền đấu? Hiên Viên Phá nhận được chỉ dẫn của Đường Tam Thập Lục, sẽ không cho đối thủ cơ hội như thế.
Hoàng Sơn Cốc đệ tử lui năm trượng, hắn đã đi hơn mười trượng, đi tới trước mặt Hoàng Sơn Cốc đệ tử.
Hắn có thể thấy rõ ràng, sắc mặt đối thủ hơi trắng bệch, thậm chí có thể thấy rõ ràng cái bóng của mình trong đồng tử của đối phương.
Hoàng Sơn Cốc đệ tử kêu to một tiếng, kiếm lên như gió, chém xuống người hắn, phía trước kiếm phong có một đạo quang mang thanh lệ!
Hiên Viên Phá nhớ tới lời của Đường Tam Thập Lục, không nghĩ gì cả, chỉ muốn đi tới.
Hắn thiêu đốt tất cả chân nguyên mà đi tới.
Kiếm của đối thủ tạo thành một mảnh màn che.
Hắn không nhìn cũng không để ý, tiếp tục đi tới.
Quả đấm của hắn nhanh hơn so với thân thể lướt tới.
Ông!.
Quyền phong mang theo vô số tinh huy lóe lên, xé loạn kiếm phong, đánh thẳng về phía Hoàng Sơn Cốc đệ tử.
Trong mắt của hắn, chiếu ra vô số tinh huy, còn có vô số khiếp sợ cùng khó tin.
Hiên Viên Phá không phải là tân sinh của Trích Tinh học viện sao? Không phải mới vào Quốc Giáo học viện không tới mấy ngày sao? Không phải là đứng cuối Thanh Vân bảng hay sao? Cánh tay phải của hắn không phải đã tàn phế sao?
Vậy tại sao hắn có thể đánh ra một quyền như thế? Tinh huy như vậy, không phải là dấu hiệu Tọa Chiếu thượng cảnh mới có thể biểu hiện hay sao?
Hoàng Sơn Cốc đệ tử không có cách nào tiếp tục suy tư.
Bởi vì quyền của Hiên Viên Phá đã trực tiếp đánh bay kiếm của hắn, rơi vào trên người của hắn.
Oanh!
Hoàng Sơn Cốc đệ tử giống như tảng đá, bay đi hơn mười trượng đập vào trên vách tường của Tẩy Trần lâu.
Cuồng phong gào thét, bụi mù nổi lên.
Hoàng Sơn Cốc đệ tử từ trên vách tường tụt xuống, áo tan vỡ, cả người là máu.
Hiên Viên Phá dừng bước, nhìn nắm tay của mình một chút, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, nghĩ thầm vì sao hắn không đỡ đòn?
Tẩy Trần lâu vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Hơn mười vị giám khảo chạy tới nơi này, dùng tốc độ nhanh nhất bắt đầu cứu trị cho vị Hoàng Sơn Cốc đệ tử kia.
"Ngươi..."
Một gã giám khảo đi tới trước mặt Hiên Viên Phá, chỉ vào hắn muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói điều gì.
Hiên Viên Phá nhận ra giám khảo này là người lúc trước nói chuyện, nhìn Hoàng Sơn Cốc đệ tử đang được cứu chữa, có chút bất an, lúng ta lúng túng hỏi: "Ta không làm sai gì chứ? Ngài lúc nãy vừa nói đánh không chết người, nếu như hắn... Hắn xảy ra vấn đề gì, không liên quan gì tới ta."