Quyển - 1 - - Chương - 193: Ba người đã từng (p2)

Trạch Thiên Ký

Miêu Nị 25-07-2021 13:28:32

Người thứ hai hư hư thực thực Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công nhân là Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ. Thái Tông Hoàng Đế có rất nhiều danh hiệu, tỷ như thiên cổ minh quân, một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhìn lại vào lịch sử nhìn có rất ít quân vương xuất sắc như hắn, công trạng cả đời đều được vạn dân tán dương, đó là suất lĩnh liên minh nhân loại và Yêu tộc chiến thắng Ma tộc hùng mạnh. Theo thời gian trôi qua, cùng với Đại Chu triều đình cố ý thao túng, mọi người chỉ nhớ rõ Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ suất lĩnh liên quân mấy lần bắc chính, đánh Ma tộc chạy tứ tán, ngoại trừ những người có tâm nghiên cứu lịch sử, rất ít ai còn nhớ lúc Đại Chu bắt đầu lập quốc, trước quân tiên phong của Ma tộc khuất nhục cầu hòa, kéo dài hơi tàn. Cái minh ước lúc trước và cái được mọi người nhắc tới hoàn toàn khác nhau. Thái tổ Hoàng đế đăng cơ trước Thiên Thư Lăng đến năm thứ ba, Ma tộc đại quân ngang nhiên xâm nhập phía nam, lúc đó Trung Nguyên đã đình chiến từ lâu, dân sinh điêu lung, thực lực của một nước suy nhược, căn bản không thể ngăn cản, Thái tổ Hoàng đế bị buộc bắt xưng thần tiến cống, sau đó Đại Chu với thực lực của một nước tiệm phục, ý đồ chân chính nhét Nam Cương vào lãnh thổ. Ba đứa con của thái tổ lãnh binh nam chiến, chỉ để lại Tề vương Thái Tông Hoàng Đế trấn thủ kinh đô, Ma tộc thừa dịp này xâm nhập phía nam, chiếm thiên thủy quận, tiên phong tới Lạc Dương uy hiếp nhân loại. Thái Tông Hoàng Đế bị bắt dùng kế nghi binh, tự mình dẫn chư tướng Tề vương phủ và mưu sĩ rời Lạc Dương đi gặp Ma quân, nghe nói là Ma quân thấy quân chu chỉnh tề uy vũ, lại nghe nói là Chu Độc Phu lặng lẽ cầm năm cành liễu, tóm lại đại chiến chưa bắt đầu, Thái Tông Hoàng Đế đã dâng lượng lớn tài vật, lại tỏ vẻ thần phục, song phương dùng thú màu trắng một sừng làm tế, ký kết minh ước, Ma tộc đại quân về lại phương bắc. Lạc liễu chi minh, là điều ước khuất nhục và bất đắc dĩ. Ở trên sử sách, Thái Tông Hoàng Đế có thể nói là con người toàn vẹn, chọn đúng người, khiêm tốn nạp gián, nhưng mà là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thì đương nhiên phải có kiêu ngạo của mình, sao có thể quên được lịch sử nhục nhã này? Bách Thảo Viên thay đổi được ba năm, Thái Tông Hoàng Đế và thần tướng huyền thoại kia bắt đầu chuẩn bị đòi lại Ma tộc vinh quang và tôn nghiêm của mình, một cuộc chiến cứ như vậy bắt đầu. Đại Chu được hai đời minh quân thống trị, quyết chí tự cường, thực lực cường thịnh, tu hành giới lần thứ hai bộc phát, vô số nhân vật huyền thoại giống như Vương Chi Sách không ngừng xuất hiện, hơn nữa Thái Tông Hoàng Đế và Yêu tộc kết minh, được cường viện, liên quân lần đầu tiên Bắc Phạt đã giành được chiến quả đáng mừng. Mấy chục năm sau, chiến hỏa trên thảo nguyên phương bắc không hề dừng lại, Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ và các cường nhân huyền thoại không ngừng phát động công kích, đến lần thứ ba bắc chinh, song phương rốt cục phân ra thắng bại, Ma tộc thảm bại lui về Tuyết Lão Thành, không dám nam tiến thêm một bước. Nhân loại chiến thắng Ma tộc có thể tìm được vô số lý do, tỷ như lý do lúc trước đã đề cầm là minh quân, nước mạnh thì còn có cường nhân xuất hiện lớp lớp, nhưng nếu nhìn kỹ đoạn lịch sử này, cũng có rất nhiều chỗ khó giải thích, vì sao trong mấy chục năm ngắn ngủn, ma tộc từng hùng bá đại lục phương bắc, ngạo mạn kia cứ như vậy bị đánh bại rồi, vì sao xu thế song phương mạnh yếu bị đảo ngược nhanh như vậy. Tựa như trong bóng tối có lực lượng phù hộ Thái tổ Hoàng đế, dường như trong bóng tối cũng có một loại lực lượng bảo vệ Đại Chu triều, không ngừng tiêu giảm tinh thần của Ma tộc. Lực lượng trong bóng tối kia là gì? Là lực lượng của vận mệnh sao? Thái Tông Hoàng Đế cải biến vận mệnh của mình, cũng cải biến vận mệnh của thế giới loài người? Người thứ ba hư hư thực thực Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công vẫn còn sống. Nàng chính là đương kim chủ nhân của nhân loại, Thánh Hậu nương nương. Hoặc chính là vì còn sống, cho nên việc Thánh Hậu nương nương Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công ít được nghe đồn nhất, không có nhiều người dám nói chuyện này, mặc dù là ở trong nhà mình cũng không dám. Nhưng có rất nhiều người phỏng đoán. Là nữ tử thống trị thế giới, trở thành đại quân vương, Thánh Hậu nương nương ngoài Nghịch Thiên Cải Mệnh, chứ không làm sao có thể đè ép cả thiên hạ không hỗn loạn? Thái tổ, Thái Tông cùng với Thánh Hậu nương nương là ba người đã từng trong truyền thuyết hư hư thực thực Nghịch Thiên Cải Mệnh thành công. Theo phán đoán của Trần Trường Sinh, thậm chí không có hai chữ hư hư thực thực hai này, bởi vì rời khỏi Tây Ninh trấn, sư phụ Kế Đạo Nhân từng nói, chỉ có ba người từng cải mệnh thành công. Tuy rằng dùng chữ chỉ có, nhưng là ý khẳng định. Muốn thay đổi vận mệnh thì phải thay đổi vị trí ngôi sao số mệnh, Trần Trường Sinh đến kinh đô, tham gia Đại Triều Thí, tiến vào Lăng Yên các là muốn phải tìm được cách thay đổi vị trí ngôi sao số mệnh. Phương pháp kia hẳn bí pháp mà Thái tổ Hoàng đế âm thầm vận dụng, Thái Tông Hoàng Đế và Thánh Hậu nương nương cũng có thể đã dùng phương pháp kia. Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, nếu là quốc giáo bí pháp, vì sao sư phụ không bảo mình nghĩ cách vào Ly Cung hỏi thăm mà bảo mình vào Lăng Yên các, đi tới trước bức họa của Vương Chi Sách, Vương Chi Sách có là huyền thoại cũng không thấy được loại chuyện như Nghịch Thiên Cải Mệnh. Ngay vào lúc này, trong tường đá vang lên một tiếng rắc nhỏ. Hắn đã tỉnh táo nhìn lại, chỉ thấy đống dây đồng phức tạp lúc trước đã biến thành đồ án hoàn toàn khác xa ban đầu, vị trí cũng đã thay đổi, hộp đã được mở ra. Mười bảy liên hoàn vô cùng phức tạp, nhưng hắn chỉ dùng một lần đã cởi bỏ được, không thể không nói đây là chuyện rất may mắn. Hắn lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, dùng lưỡi liếm liếm môi, bắt tay mở hộp ra. Trong hộp có một quyển sách. Trong Lăng Yên các ngăn cách thanh âm và ánh mặt trời có một quyển sách chôn giấu trong tường, qua mấy trăm bìa cũng đã giòn, nhưng bên trong vẫn tuyết trắng như mới, chữ cũng như vừa mới viết lên vậy. Quyển sách này trên mặt bìa không có chữ, Trần Trường Sinh nhìn tờ đầu tiên, chữ viết không hề cạnh sắc mà tròn kình cổ sơ, rất có phong vị. - Vị trí là tương đối. Nhìn năm chữ này, Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, hoàn toàn không rõ là có ý gì, nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút phát hiện vẫn không có gì rõ ràng liền tiếp tục lật xem. Trên tờ thứ hai chữ viết đầy tràn, bút tích phóng khoáng, nhìn tờ giấy này, hắn xác nhận quyển sách này là bút ký của Vương Chi Sách.