Hoài Nhân nhìn mặt Bằng Hiên, thần sắc trầm như nước nói: "Ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
Bằng Hiên bình tĩnh nói: "Sư phụ, Thánh Nữ đem Nam Khê trai giao cho đệ tử tạm thời quản lý, đệ tử vẫn rất buồn khổ vì không biết làm như thế nào, bây giờ nghĩ lại, thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi, những người ngu dốt như ta, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần dựa theo ý tứ của Thánh Nữ mà làm là được, như vậy sẽ không xảy ra sai lầm gì."
Hoài Nhân quát lên: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh Nữ là một người không biết phân biệt thị phi ư?"
Bằng Hiên nói: "Ta chỉ biết nếu như Thánh Nữ có mặt ở nơi này, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào dùng bất kỳ lý do gì để uy hiếp tới sự an toàn của Giáo Hoàng Bệ Hạ."
Từ Hàn sơn đến kinh đô, nếm trải bụi đất mấy vạn dặm đường, đây là chuyện mà nàng cùng rất nhiều đệ tử Nam Khê trai tận mắt chứng kiến, tuyệt đối sẽ không sai lầm được.
Hoài Nhân lạnh giọng nói: "Cho dù Biệt Thiên Tâm thật sự do hắn giết chết?"
Bằng Hiên nói: "Sư phụ, ta đã nói rồi, bất kỳ lý do nào cũng không được."
Hoài Nhân khó nén được thất vọng, nói: "Cho dù ngươi biết rõ như vậy sẽ đem Thánh Nữ phong ta đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục ư?"
Bằng Hiên nói: "Nếu như đây là ý nguyện của Thánh Nữ."...
Vô Cùng Bích đi tới ngoài mười trượng trước đài.
Nàng nhìn các thiếu nữ Nam Khê trai lớn tiếng quát lên: "Muốn ỷ đông người mà bắt nạt hai lão già đáng thương như chúng ta ư?"
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh quả thật là chuyện đáng để thương cảm, nhưng nàng cùng Biệt Dạng Hồng chính là cường giả khắp thế gian đều biết, ai có thể bắt nạt được bọn họ đây?
Các thiếu nữ Nam Khê trai rất lo lắng, đây là đối thủ mạnh nhất mà cuộc đời này các nàng gặp phải, nhưng kiếm trận tạo thành uy thế vẫn vững chắc như cũ.
Đỉnh núi hơn ngàn người tu đạo, cũng lo lắng nhìn chăm chú vào bên này.
Một bên là cường giả đại lục chân chính, trong thần thánh lĩnh vực đã chìm đắm không biết bao nhiêu năm.
Một bên là kiếm trận trong truyền thuyết, từng lập nên vô số trận chiến khó có thể tưởng tượng.
Hai bên gặp nhau , ai sẽ mạnh hơn đây?...
Một tiếng kêu to vang dội cả đỉnh núi.
Phất trần trong tay Vô Cùng Bích từ trên trời rơi xuống, hướng trên đài đập mạnh xuống.
Phất trần phá không mà lên, mang theo vô số sợi tơ, mỗi một sợi như một tia chớp, cắt rách không gian, sinh ra những vệt không gian màu trắng.
Vô số ý vị tịch diệt như ẩn như hiện trong các vệt không gian này, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
Diệp Tiểu Liên đứng phía trước nhất, giơ kiếm nghênh đón, trước đài lóe lên một đạo kiếm quang.
Vô Cùng Bích mang đến uy áp kinh khủng, đỉnh núi chợt trở nên hàn lãnh, mờ mờ ảm đạm, đạo kiếm quang ở trong đó lộ ra vẻ yếu ớt nhỏ bé đến cực điểm.
Giống như một mảnh bè gỗ nhỏ bé giữa đại dương mênh mông cuồn cuộn, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, sau đó yên diệt vô tung.
Ngay sau đó, lại có mấy đạo kiếm quang lóe lên, đem thiên địa mờ mờ chiếu sáng thêm chút ít.
Đại dương mênh mông có thêm vài chiếc bè gỗ nhỏ, tựa như hợp thành một chiếc thuyền, vẫn không lớn lắm, nhưng đã tương đối chắc chắn hơn một chút.
Một khắc sau, hơn mười đạo kiếm quang đồng thời sáng lên, đỉnh núi chợt sáng ngời, tựa như trở lại ban ngày.
Bè gỗ, thuyền nhỏ bị bọt sóng cuốn chung một chỗ, biến thành một chiếc thuyền lớn, lướt qua triều dâng cao vút, đâm rách mây đen dày đặc, tránh thoát một tia chớp.
Đây không phải là kết hợp một cách đơn giản.
Cho dù ngàn vạn tấm ván gỗ ghép chung một chỗ, xếp thành một tòa núi nhỏ, chỉ cần đi vào trong biển, sẽ linh tán khắp nơi, căn bản không cách nào thừa nhận sóng lớn.
Chỉ có chân chính tổ hợp chung một chỗ, mới có thể biến thành cự thuyền đón gió lướt sóng mà đi.
Hơn mười đạo kiếm quang sáng tối không đồng nhất chiếu sáng cả đỉnh núi, mấy chục kiếm chiêu bất đồng phá không mà lên, hô đáp trao đổi với nhau, biến thành một chỉnh thể.
Quá trình này vô cùng nhanh chóng, cộng thêm tựa như nước chảy thành sông, không hề có chút kẽ hở, không bàn mà hợp với pháp lý trong thiên địa, thần kỳ nhất chính là, tựa như ghép gỗ thành thuyền, mấy chục kiếm chiêu kết hợp lại thành lượng biến, kiếm thế đột nhiên tăng mạnh, uy lực so với kiếm chiêu của một đệ tử Nam Khê trai cường đại hơn vô số lần!
Đây chính là Nam Khê trai kiếm trận nổi tiếng thiên hạ!
Kiếm thế bao la bao phủ đỉnh núi nhai bình, kiếm quang chiếu sáng thiên địa, xé rách mây đen, cùng với chiếc phất trần vượt xa phàm tục kia gặp gỡ.
Kếm ý bén nhọn lành lạnh đột nhiên bộc phát, chém vào giữa những tia chớp cùng khe không gian, đối địch với khí tức tịch diệt vô cùng kinh khủng kia.
Vô số thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, có tiếng xé rách, có tiếng nổ tung, mà phần nhiều là gặp nhau mà yên diệt, lặng lẽ không tiếng động, nhưng càng thêm hung hiểm.
Cuồng phong gào thét mà lên, cây xanh trên đỉnh núi cong mình gánh chịu, dường như sắp sửa không chịu nổi loại uy lực này nữa.
Mấy tông phái phía nam như Ly Sơn kiếm tông cùng Hòe viện đứng tương đối gần, vội vàng phóng thích khí tức, vận dụng pháp khí, bảo vệ an toàn cho các đệ tử.
Bụi mù dần tan, thân ảnh của Vô Cùng Bích đã hiển hiện ra, vẫn đứng ở vị trí ban đầu, hẳn là không thể tiến thêm một bước nào nữa!
Mười mấy thiếu nữ tạo thành Nam Khê trai kiếm trận, lại có thể ngăn cản được một chiêu của cường giả thần thánh lĩnh vực!
Có ba đệ tử bị thanh thế của Vô Cùng Bích chấn nhiếp, đạo tâm khẽ loạn sau đó bị thương, đã không còn năng lực để tái chiến.
Tiếng xé gió tiếp tục vang lên, rất nhanh đã có đệ tử Nam Khê trai khác thay thế vị trí của ba đệ tử này, hơn nữa còn càng thêm tự tin hơn.
Như vậy vẫn chưa kết thúc.
Bằng Hiên bình tĩnh nói: "Kết đại trận."
Lời còn chưa dứt, các đệ tử Nam Khê trai lúc trước chưa kịp xuất thủ đã cực nhanh lao đi.
Trong lúc nhất thời, kiếm quang không dứt, kiếm ngân không ngừng trên đỉnh núi nhai bình.
Hơn ba trăm đệ tử Nam Khê trai tạo thành kiếm trận đầy đủ, lúc đó đã thành hình!
Váy trắng bồng bềnh, tựa như bọt sóng, trọn đời bất diệt.
Kiếm ý lành lạnh, tựa như thiên phong, trọn đời không ngã.
Đây mới là Nam Khê trai kiếm trận nổi tiếng thiên hạ!...
Đỉnh núi nhai bình vô cùng an tĩnh, trong mắt mọi người vẫn còn vương lại thần sắc khiếp sợ.
Có rất nhiều người từng nghe nói về Nam Khê trai kiếm trận, nhưng rất ít người có cơ hội tận mắt chứng kiến.
Nam Khê trai kiếm trận quả nhiên cường đại như trong truyền thuyết, chỉ bằng các đệ tử Thông U cảnh, đã có thể ngăn trở cường giả thần thánh lĩnh vực như Vô Cùng Bích!
Vô Cùng Bích thần sắc ngập tràn thô bạo, nàng biết Nam Khê trai kiếm trận rất lợi hại, tương truyền ngàn năm trước người mạnh nhất dưới tinh không như Chu Độc Phu xông lên Thánh Nữ phong , vì phá vỡ Nam Khê trai kiếm trận cũng hao phí không ít thời gian, mặc dù nàng còn có rất nhiều thủ đoạn chưa thi triển, cũng không thể nào mạnh hơn Chu Độc Phu được, nhưng Nam Khê trai kiếm trận dù lợi hại như thế nào, cũng không thể ngăn cản cước bộ của nàng, bởi vì nàng muốn báo thù cho đứa con mà nàng thương yêu nhất, hôm nay nàng nhất định phải giết chết Trần Trường Sinh!
Thời điểm nàng chuẩn bị xông vào Nam Khê trai kiếm trận một lần nữa, thế cục xảy ra chút biến hóa.
"Bổn vương cho rằng việc cần làm nhất bây giờ, là để cho Chu Sa mau mau hiện thân nói rõ chuyện ngày đó, vô luận là hiểu lầm hay là như thế nào, cũng có thể phán đoán rõ ràng."
Tương Vương từ trong ghế đứng dậy, nâng đỡ đai lưng bằng vàng bên hông, thở hổn hển mấy cái , nhìn Trần Trường Sinh trên đài mỉm cười nói: "Thế nhân đều biết, Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng người thủ hộ tự có cảm ứng, nghĩ đến việc báo cho nàng không phải là việc khó, mà huyền sương cự long trong nháy mắt có thể đi ngàn dặm, vô luận lúc này nàng ở nơi nào trên đại lục, nói vậy cũng có thể trở về kịp trong hôm nay, nếu như Giáo Hoàng Bệ Hạ cảm thấy đề nghị này của bổn vương không sai, mọi người không ngại uống vài chén trà, chờ nó trở về rồi hãy nói."
Biệt Dạng Hồng trầm mặc chốc lát, nói: "Có thể."
Vô Cùng Bích tự nhiên không nghĩ như thế, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, nhưng vẫn không có nói gì.
Tất cả mọi người nhìn Trần Trường Sinh, trong suy nghĩ của bọn hắn, đề nghị của Tương Vương không có bất cứ vấn đề gì, đúng là có lòng muốn hai bên làm rõ mọi chuyện.
Chẳng qua là Giáo Hoàng Bệ Hạ có thể lo lắng cho an nguy của hắc long, không muốn gọi nàng trở về, hoặc giả là... không dám gọi nàng hiện thân hay không?
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, nói: "Ta sẽ không gọi nàng hiện thân."
Toàn trường ồ lên.
Tương Vương thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Vậy bổn vương thật sự không thể ủng hộ Bệ Hạ được nữa rồi."
Không ủng hộ chính là phản đối, không nói rõ nhưng thái độ đã rõ ràng.
Đây là thái độ của hắn, cũng có thể lý giải là thái độ của triều đình .
Khi thanh âm của Tương Vương còn đang quanh quẩn trên đỉnh núi nhai bình, đã có rất nhiều người chậm rãi đứng dậy.
Những người này là cao thủ triều đình, là mấy vị đạo nhân áo xanh đến từ Lạc Dương Trường Xuân quan, là cường giả tông phái sơn môn cũng đã sớm đầu nhập vào triều đình, ít cũng trăm người.
Bắt mắt nhất , lại là tên thần tướng vẫn ngồi bên cạnh của Tương Vương.
Vị thần tướng kia từ đầu tới cuối không nói một lời, vẻ mặt hờ hững, nhưng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Bởi vì vẻ ngoài của hắn rất đặc sắc, hai hàng lông mày giống như bị nhuộm, trắng như tuyết, làm người ta nhìn thấy cũng khẽ run.
Cũng chính bởi vì dung mạo đặc dị của hắn, cho nên rất nhiều người đã nhận ra thân phận của hắn.
Bạch Hổ thần tướng, cảnh giới Tụ Tinh đỉnh phong, đứng vị trí thứ hai trong các thần tướng trong thiên hạ!