Quyển - 5 - Chương 94: Đó là một ngọn núi lớn màu đen

Trạch Thiên Ký

Miêu Nị 25-07-2021 13:32:04

Mấy đạo thân ảnh màu đen như núi, đi tới đỉnh cao nhất của tuyết phong. Vượt qua nơi này, chính là thế giới nhân loại, mặc dù vô luận trên quân tình hay là trên bản đồ, nơi này đều rất hoang tàn vắng vẻ. Ma tộc cường giả cầm đầu chỉ có một tay, lúc này giơ tay lên, ý bảo dừng lại. Gió lạnh gào thét, phất động quần áo, đem mái tóc đen của hắn nhấc lên, lộ ra hai cái ma giác không nhận ra thật giả. Đồng tử của hắn màu xanh biếc u dị, lãnh khốc chí cực, thân hình cao lớn tỏa ra khí tức vô cùng cường đại, cho dù ai thấy, cũng sẽ sinh ra vô cùng sợ hãi. Ma Tướng thứ hai Hải Địch. Vô luận trong Tuyết Lão thành hay trên cánh đồng tuyết, vô luận Ma tộc hay là Nhân tộc, cũng đã quen xưng hô hắn là Hải Địch đại nhân, bởi vì tôn kính hoặc là sợ hãi. Hắn là đại nhân vật có địa vị sánh ngang với Ma Soái trong quân đội của Ma tộc, giết chết vô số binh lính cùng người tu đạo của Nhân tộc, hung danh lan rộng khắp nơi. Mấy năm trước trên cánh đồng tuyết, Ma tộc phục giết Tô Ly, hắn chính là một trong những chủ lực tham chiến. Lúc ấy Tô Ly một kiếm chém đứt một cánh tay của hắn, hắn cũng để lại một vết thương khắc sâu trên vai Tô Ly. Có thể thương tổn được Tô Ly, có thể hiểu được thực lực của tên đại nhân vật Ma tộc này kinh khủng đến cỡ nào. Hải Địch từ trên cao nhìn xuống phiến trang viên trong tuyết lĩnh, gương mặt lãnh khốc cực kỳ hiếm thấy khẽ run run. Chuyện trên thế gian này có thể làm cho hắn giật mình đã vô cùng ít. Phiến trang viên này cách đỉnh tuyết phong còn cự ly rất xa xôi, có thể hơn nghìn trượng, mà trang viên ở trong mắt các Ma tộc cường giả trên đỉnh núi, giống như một bồn cây cảnh. Tinh quang rơi vào trong bồn cây cảnh, trên cầu có một nam tử trẻ tuổi, nhỏ tựa như cát sỏi, nếu không phải là Hải Địch, căn bản không cách nào thấy rõ ràng bộ dáng nam tử trẻ tuổi kia. Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên mới giật mình. Đúng lúc này, nam tử trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi. Cách ngàn trượng tuyết phong, bọn họ trầm mặc nhìn nhau một thời gian rất ngắn. "Không ngờ lại là Bệ Hạ ngài." Hải Địch mặt không chút thay đổi nói. Hắn nói tất nhiên chính là tiếng nói của Ma tộc, thanh âm trầm thấp mà ẩn ẩn có chút quỉ mỵ... "Mau rời khỏi nơi này, sau đó sẽ có chuyện phát sinh, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được các ngươi nữa.." Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh cảm ứng được thần trượng ở nơi cực sâu truyền đến ba động. Điều này cảnh báo cho hắn biết Ma tộc đã đến, hơn nữa tới hẳn là cường giả kinh khủng mà mình không thể nào đối phó được. Tầm mắt của hắn đi lên, đi tới chỗ cao nhất trên tuyết phong, nhưng không thấy rõ hình ảnh ở nơi đó. Vô luận thị lực của hắn tốt đến cỡ nào, cũng không cách nào nhìn thấu phiến bóng đêm tưởng như vô tận kia. Nhưng hắn biết ai đang ở đó. An Hoa cùng tướng quân đám người giật mình, bởi vì những lời này của hắn không phải là ta không có tâm tư để bảo vệ các ngươi, mà là bảo vệ không được... Ngay cả Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng không thể bảo vệ bọn họ, địch nhân sắp đến rốt cuộc là ai? Trên hồ vốn dĩ yên tĩnh tươi đẹp như xuân bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, gió rét trong tuyết lĩnh phá tan thời tiết bốn mùa mà đến, ở trên mặt hồ cuồng lướt qua lại, tạo thành trận trận âm thanh chói tai. Trong tiếng gió gào thét không ngừng, mơ hồ còn kèm theo một chút thanh âm khác. Trừ An Hoa, mọi người đều hiểu đó là tiếng nói của Ma tộc, bản thân tướng quân còn nghe rõ được từ Bệ Hạ này. Mọi người biến sắc, mới biết thì ra địch nhân là Ma tộc, hơn nữa chắc chắn là cường giả Ma tộc! Không ai chạy trốn, mọi người vội vã rút ra đao kiếm bên hông, nhanh chóng đứng phía sau Trần Trường Sinh. Tướng quân để cho An Hoa đi chăm sóc tên trận sư trẻ tuổi trên băng ca, chính mình đi vào trong đình, đánh ngất vị Dương tiên sinh kia. Chiến đấu với Ma tộc cường giả sắp bắt đầu, ngay tại lúc này, hắn sẽ không cho phép trong trận doanh của mình có nhân tố bất thường nào. Chu Sa nhìn tướng quân một cái, có chút thưởng thức. Trần Trường Sinh nhìn đỉnh núi xa xôi, cảm khái nói: "Ta cũng không nghĩ tới, tối nay lại gặp được ngươi." Hơn một năm trước, cũng là lần cuối cùng hắn xuất hiện trước mắt thế nhân, chính là trên chiến trường giữa Nhân tộc cùng Ma tộc. Lúc ấy hắn mang theo Chu Sa, mai danh ẩn tích lẻn vào trong quân phủ, một mặt làm y quan cứu người, một mặt lặng yên không một tiếng động giết ma, cho đến hôm đó, tình hình của Nhân tộc quân đội thật sự quá mức nguy hiểm, hắn vạn bất đắc dĩ phải lộ ra thân phận, ngàn kiếm xuất kích, mạnh mẽ nghịch chuyển chiến cuộc khi đó, nhưng mà... cũng dẫn tới vị cường giả Ma tộc kinh khủng kia. Hải Địch từ trên trời rơi xuống, chỉ dùng một chiêu đã làm hắn trọng thương. Chu Sa mạo hiểm thần hồn lưu ly , lẩn tránh được cảm giác của Hải Địch, từ dưới đất mang theo hắn rời khỏi chiến trường, nhưng ai có thể ngờ được, sau đó ở trong dãy núi mênh mông, bọn họ liên tục gặp phải mấy vị cường giả Nhân tộc đánh lén. Sau đó bọn họ tự nhiên rõ ràng, các cường giả Nhân tộc này đều đến từ triều đình, chính xác hơn là đến từ Thiên Cơ các đã bị triều đình thu phục. Tình hình lúc đó vô cùng hung hiểm, nếu không phải nhờ cớ Lưu Thanh tựa như một con quỷ lặng lẽ xuất hiện, có lẽ hắn đã chết rồi. Đây là một đoạn hồi ức có chút thảm thống, càng làm Trần Trường Sinh cảm thấy lạnh lẽo, cho nên hắn mới chọn ẩn cư trong tuyết lĩnh hoang vu vắng vẻ này. Mà ngọn nguồn mọi chuyện, đều bởi vì Hải Địch. Tối nay, hắn lần nữa gặp phải đối phương, chẳng lẽ cảnh tượng trước kia sẽ lập lại lần nữa hay sao? Đỉnh núi lạnh lẽo, Hải Địch quan sát mặt hồ trong tuyết lĩnh trông như một hạt trân châu, trên mặt không có chút tâm tình nào cả, lãnh khốc tới cực điểm. "Ta phụng lệnh của quân sư, tới đây để lấy mạng ngươi." Hắc Bào muốn giết chính là chủ nhân của Chu Sa đan. Nếu để cho hắn biết được, chủ nhân của Chu Sa đan chính là Trần Trường Sinh, tự nhiên càng muốn giết chết hơn. ——tuyết lĩnh hoang tàn vắng vẻ , Giáo Hoàng tuổi trẻ không có cường giả chân chính bảo vệ, nếu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chắc chắn Tuyết Lão thành sẽ bị Nguyệt thần ruồng bỏ. Không biết tại sao, Hải Địch cũng không lo chuyện Trần Trường Sinh chạy trốn, không vội vàng lao xuống tuyết lĩnh bên dưới, mà đứng ở đỉnh núi cùng hắn nói chuyện với nhau. Chuyện diễn ra sau đó đã đưa ra đáp án, thì ra hắn không cần lướt xuống tuyết lĩnh, hắn tin chắc Trần Trường Sinh không còn kịp rời đi. —— Hải Địch từ trên đỉnh núi nhảy xuống. Trong bầu trời đêm lóe lên một vệt lửa, sau đó nhanh chóng dập tắt. Cuồng phong gào thét, tinh quang đột nhiên mờ nhạt, chính là bóng đêm tựa như cũng bị xé rách biến hình. Trước đó không lâu, Ninh Thập Vệ từng đánh văng một khối đá lớn, nện gãy cầu gỗ trên hồ. Hải Địch lại đem mình biến thành một tảng đá, không, đem mình hóa thành một tòa núi lớn. So với thanh thế của hắn, tảng đá của Ninh Thập Vệ thật sự yếu ớt đến mức nực cười. Cùng với thanh âm không khí bị chèn ép rít tới chói tai, bóng đen như núi bao trùm cả mặt hồ. Một đạo lực lượng kinh khủng khó lòng tưởng tượng rơi xuống trên hồ. Ầm! Trong tiếng va chạm trầm muộn ầm ầm như sấm, nước trong hồ trong nháy mắt đã bốc hơi, sương mù tràn ngập, che đậy nửa tòa tuyết lĩnh. Đình viện hủy hết, hóa thành phế tích, cầu gỗ như con rắn chết đứt thành từng khúc, nằm dưới đáy hồ tràn đầy bùn đất. Mọi người đến từ Tùng Sơn quân phủ hoặc chết hoặc trọng thương, hoặc hôn mê bất tỉnh. Một mảnh thanh diệp lan tỏa trước người An Hoa, bảo vệ nàng cùng với trận sư trên băng ca. Vị tì tướng kia còn sống, ngã trong đống đá sỏi, không ngừng hộc máu, nhìn khí tức cuồn cuộn trong bóng đêm vẫn tàn sát bừa bãi, lộ ra thần sắc tuyệt vọng. Lúc này, có tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên. Vô số kiếm ý từ bốn phương tám hướng ập tới, mang theo mưa gió chém về phía thân ảnh màu đen như núi lớn kia.