Quyển - 5 - Chương 53: Người hiểu rõ ngươi nhất trên đời này đã đến

Trạch Thiên Ký

Miêu Nị 25-07-2021 13:31:58

Cung trang mỹ nhân đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh mặt trời trong đình viện, lặng yên không nói. Ánh mặt trời rơi vào trên mặt của nàng, nhưng không cách nào mang đến quá nhiều ấm áp, mặt mày xinh đẹp thủy chung có vẻ lạnh lùng cùng tiều tụy không thể xóa đi. Trong phòng bếp rất an tĩnh, hình ảnh rất quỷ dị, cứ như vậy ở ánh mặt trời từ từ kéo dài, sau đó lên men. Không biết qua thời gian bao lâu, thuốc sắc xong, phụ nhân kia hai tay bưng bình thuốc đặt vào trong chậu nước đá đã chuẩn bị trước, chờ thuốc nguội đi. Giống như Chu Thông, mỹ nhân cung trang cũng rất am hiểu bí pháp phương diện tinh thần, phụ nhân không nhìn thấy nàng bên cửa sổ, rất có thể là bị ảo cảnh mà nàng tạo ra mê hoặc. Cuối cùng, phụ nhân kia vẫn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, chứng minh tất cả cũng không phải là hư ảo, mà là chân thật. Cung trang mỹ nhân tựa tại bờ cửa sổ, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo hết thảy tiến hành bình thường... Thuốc không thể để thật sự nguội hoàn toàn mới uống, như vậy sẽ tổn thất một chút dược lực hoặc nhiều hoặc ít, chén thuốc bưng đến trước mặt Chu Thông còn đang tỏa ra nồng nặc nhiệt vụ. Chu Thông có chút cảm giác say mê nhiệt vụ mang đến nóng bỏng, loại cảm giác này sẽ làm hắn cảm thấy tràn đầy sức sống, mà khi hắn cầm chén thuốc uống cạn toàn bộ, có chút không vừa ý, bởi vì thuốc nóng làm hắn rộp lợi —— không phải trách cứ phụ nhân kia, mà là không hài lòng về tâm tình của mình —— quá mức vội vàng. Không bị bỏng, nhưng vẫn còn có chút không thoải mái, hắn dùng đầu lưỡi liếm liếm. Đầu lưỡi truyền đến một trận cảm giác ngòn ngọt, có chút giống mùi rỉ sắt. Hắn biết đó là mùi máu, không khỏi khẽ cau mày, từ bên cạnh bàn lấy cái gương, hướng về phía đó quan sát một chút. Hắn không phát hiện bất cứ dị thường nào, chính là lợi hơi sưng, có chút máu rỉ ra. Mùi máu dần dần biến mất, còn dư lại chính là cay đắng của thuốc, hắn từ trong đĩa bắt lấy ra hai viên kẹo đường, ném vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt. Từ lúc còn rất nhỏ, hắn đã rất sợ uống thuốc, bởi vì thuốc quá đắng, cho nên mỗi lần uống thuốc, cũng sẽ chuẩn bị một chút đồ ngọt để ăn. Hắn một mặt nhai kẹo đường, một mặt nghĩ tới chuyện chính mình hôm nay gặp phải. Tiết Hà quanh năm lãnh binh ở phương bắc cánh đồng tuyết, có thể lấy được loại kịch độc này cũng đương nhiên, nhưng mới vừa rồi trong nhà giam trong lòng đất, hắn hạ độc như thế nào? Muốn độc chết chính mình, báo thù cho Tiết Tỉnh Xuyên, để cho thế nhân cảm thấy đây là báo ứng hay sao? Vấn đề là muốn độc chết chính mình, không phải chuyện dễ dàng như vậy. Chu Thông khóe môi hiện ra cười lạnh, ánh mắt u lãnh có thêm chút ít đắc ý. Kẹo đường ăn thật ngon, vấn đề duy nhất chính là hơi dính răng, hắn lấy ra cây tăm tinh chế làm bằng bạc, một mặt xỉa răng một mặt tiếp tục suy nghĩ. Tiết Hà lúc này rất có thể đã trốn khỏi Chu ngục, nhưng không sao cả, thiên hạ này tuy lớn, nhưng đã không có chỗ cho người của Tiết gia dung thân. Chu Thông tầm mắt lướt qua cửa sổ rơi vào trên tường viện hàng xóm, nghĩ thầm chuyện làm thỏa đáng, mau đem Tiết Hà bắt lại, sau đó độc chết, từ từ độc chết. Hắn đã nghĩ kỹ sẽ dùng loại độc nào, có thể làm cho Tiết Hà chết chậm nhất, lại thống khổ nhất. Một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên trong miệng của hắn, cắt đứt suy nghĩ không bờ bến, tràn đầy khoái cảm của hắn. Một cái răng của hắn đã gãy, gãy tận gốc, an tĩnh nằm ở lòng bàn tay của hắn, vết gãy khắp nơi đều là tia máu cùng vết bẩn, nhìn rất dữ tợn. Nhìn cái rang gãy, thân thể Chu Thông mới vừa ấm áp không có bao lâu lần nữa trở nên hàn lãnh. Hắn trầm mặc một lát, cầm lấy gương lần nữa nhìn qua. Chỉ liếc mắt đã kinh tâm động phách. Lợi của hắn đã biến thành màu tím đen, hàm răng lung lay vô cùng lợi hại, phảng phất một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, đã có thể rơi xuống. Chỗ răng gãy truyền đến thống khổ càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khó chịu được, để cho thân thể của hắn lại một lần nữa run rẩy. Hắn chỉ muốn xỉa chút đường dính trên răng, nhưng đã nạy rơi xuống một cái răng. Mũi que tăm bạc đã hoàn toàn biến thành màu đen, giống như là than, nhìn thấy mà giật mình. Tất cả đều là ảo giác, hắn tự nói với mình. Đối với loại chuyện như dùng động, hắn thật sự rất có kinh nghiệm, hắn tin tưởng mình tuyệt đối không phán đoán sai lầm, phương pháp giải độc của hắn, cho dù không thể hoàn toàn xóa đi độc tố trong cơ thể, nhưng tuyệt đối có thể tạm thời chế trụ độc tố kia, sau đó hắn sẽ có rất nhiều thời gian, từ từ đem vấn đề này giải quyết. Nhưng vì sao rõ ràng mình đã uống thuốc, độc trong cơ thể chẳng những không bị áp chế, ngược lại trở nên càng thêm đáng sợ, đã xâm phệ đến hàm răng? Chu Thông nghĩ mãi mà không rõ, trầm mặc thời gian rất lâu. Cho đến lúc này, hắn vẫn không nghĩ đến, thuốc hắn dùng không có vấn đề, nhưng trong quá trình sắc thuốc có thể sẽ phát sinh vấn đề. Hắn chưa từng hoài nghi tới phụ nhân. Hắn lấy ra hai viên đan dược trân quý, đưa vào trong miệng, trực tiếp nuốt vào trong bụng, tạm thời chế trụ độc đang bộc phát. Hắn lúc này cảm thấy có chút choáng váng, có chút hoa mắt. Nếu như không phải hoa mắt, hắn làm sao lại thấy phụ nhân đi tới cửa tiểu viện. Trên cánh tay phụ nhân có một bao vải đựng quần áo. Bao vải kia rất nhỏ, rất đơn giản, không có biện pháp mang theo quá nhiều đồ. Đúng vậy, đương nhiên rồi, những năm qua hắn mua cho nàng nhiều thứ đáng giá đến vậy, bao quần áo nhỏ như vậy làm sao đựng được. Cho nên không thể nào là nàng chuẩn bị rời đi, nàng không thể nào chuẩn bị bỏ rơi chính mình, không thể nào là nàng có vấn đề, không thể nào là nàng hạ độc. Như vậy chính là mình hoa mắt, độc này thật lợi hại, lại làm cho mình sinh ra ảo giác. Chu Thông nói với mình như vậy, sau đó từ trong ghế đứng dậy. Gian phòng cùng cửa chính cách ước chừng mười trượng cự ly, ở giữa đình viện tràn đầy ánh mặt trời. Hắn cùng với phụ nhân cách ánh mặt trời trên đất, nhìn nhau xa xa. Phụ nhân ánh mắt yên tĩnh, an bình ôn hòa, nhẹ nhàng cúi chào, tựa như mỗi lần cùng hắn cáo biệt, chẳng qua hôm nay người cáo biệt là nàng. Thì ra tất cả cũng không phải là ảo giác. Tại sao? Chu Thông không hỏi, bởi vì hắn biết rất rõ chuyện này sẽ có vô số lý do, nhưng nếu chính hắn trước kia không phát hiện, như vậy hiện tại cần gì phát hiện. Chuyện tàn khốc nhất thế gian này, chính là thời điểm ngươi không muốn biết đáp án, có người lại ra sức muốn đem đáp án này nói ra cho ngươi nghe. "Nàng không thích ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ngươi." Vị cung trang mỹ nhân kia đi tới ngoài cửa, nói với hắn: "Nàng chẳng qua rất sợ ngươi, cho nên mới không dám rời đi." Tại sao hôm nay không sợ? Tự nhiên là bởi vì hắn sắp chết. Chu Thông không có bởi vì sự xuất hiện của nàng mà cảm thấy giật mình. Trên thực tế, lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, không phải là thuốc của mình không dùng được, mà là có người hạ một loại độc khác vào trong thuốc. Từ lúc bắt đầu hiểu ra chuyện này, hắn liền biết có người tới tòa tiểu viện này, thậm chí biết được người kia là ai. Người hiểu rõ ngươi nhất, dĩ nhiên không phải là thân nhân, nếu không Tiết Tỉnh Xuyên làm sao chết thảm như vậy, sau khi chết còn kém chút nữa đã phơi thây hoang dã. Người hiểu rõ ngươi nhất, cũng không phải như trong sách nói, là địch nhân của ngươi, bởi vì ngươi sẽ có cảnh giác đối với địch nhân, sẽ phòng bị trước rất nhiều. Người hiểu rõ ngươi nhất, cũng không phải là bằng hữu của ngươi, bằng hữu như trước cũng rất tốt đẹp, nhưng thời gian các ngươi ở cạnh nhau quá ít, cự ly giữa hai tòa thành thị quá xa, gặp nhau cuối cùng uống rượu, nhớ lại chuyện cũ, triển vọng tương lai, thống mạ lão sư trước kia cùng triều đình hiện tại, rất khó có cơ hội hàn huyên tới những chi tiết nhỏ. Cho nên người hiểu rõ ngươi nhất, thường thường là đồng nghiệp làm việc với người. Ở trong công việc kéo dài năm này qua năm khác, các ngươi muốn không biết nhau cũng rất khó khăn, các ngươi sẽ uống chung rượu rất nhiều lần, hàn huyên rất nhiều chi tiết, hơn nữa bởi vì quan hệ cạnh tranh hoặc trong tối hoặc ngoài sáng, các ngươi sẽ đem những chuyện này nhớ đặc biệt rõ ràng, để chuẩn bị sau này tùy thời có thể sẽ dùng đến. Tỷ như hắn biết ngươi thích ăn cơm nhà ai nhất, ngươi biết hắn thích ăn mỳ sợi nhà nào, hắn biết ngươi ghét người lãnh đạo nào, ngươi biết hắn thích nhất lĩnh vực gì, hắn biết ngươi những năm qua có mấy người bạn gái, ngươi biết hắn tháng này đi mấy cái thuyền, sáng sớm sau đêm bình an, các ngươi thậm chí có khả năng từ cùng nhà tửu điếm đi ra ngoài, sau đó nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì rất có thể nhà tửu điếm này là nơi thích hợp để bàn công việc. Theo đạo lý mà nói, Chu Thông không có đồng bạn trong công việc, bởi vì Thanh Lại ty là nha môn rất đặc thù, trực tiếp chịu trách nhiệm đối với Thiên Hải Thánh Hậu, không cần cùng bất luận kẻ nào trong triều đình giao thiệp, Trình Tuấn cùng Bát Hổ, đề kỵ đều là thuộc hạ của hắn, nhưng trên thế giới này thường có chút tồn tại tương đối đặc thù, tỷ như vị cung trang mỹ nhân này. Thiên Hải Thánh Hậu khống chế quân đội Đại Chu dựa vào Tiết Tỉnh Xuyên, Thiên Chùy, Từ Thế Tích các thần tướng, mà nàng nắm giữ triều đình, tiện đà thống trị hàng tỉ dân chúng Đại Chu, chủ yếu là thông qua hai người, một người là Chu Thông, một người khác dĩ nhiên chính là Mạc Vũ. Bọn họ là phụ tá đắc lực của Thiên Hải Thánh Hậu trên triều đình, bị rất nhiều người bí mật nói là cấu kết với nhau làm việc xấu, bọn họ ở chung một chỗ hợp tác rất nhiều năm, mặc dù chưa nói tới tâm ý tương thông, nhưng đã có ăn ý tồn tại, vô luận đối mặt Thiên Hải gia hay là đối mặt quân đội cường thế ý chí, loại ăn ý này vẫn phát huy tác dụng rất chính diện. Bởi vì có loại ăn ý này, bọn họ rất hiểu nhau. Chu Thông biết chút lòng phản nghịch cùng không cam lòng núp chỗ sâu nhất trong tâm Mạc Vũ, thậm chí mơ hồ nhận thấy được ý nghĩ của nàng đối với người khác. Mạc Vũ biết hắn giấu diếm sự sợ hãi đối với Thánh Hậu nương nương rất tốt cùng với tòa tiểu viện rải đầy ánh mặt trời này, cho nên hắn hôm nay tìm đến nơi này, sau đó hướng hắn phát ra một kích trí mạng nhất... Nhìn Mạc Vũ từ ngoài cửa đi tới, Chu Thông rất nhanh đã bình tĩnh lại, thậm chí so với chính hắn nghĩ còn nhanh hơn. Những ngày sau Thiên Thư lăng chi biến, hắn vẫn để cho Thanh Lại ty ở phía nam truy xét hoặc là nói xác nhận tung tích của nàng, hoặc là bởi vì chính điểm này, thật ra hắn cũng đã ở trong lòng sớm chuẩn bị gặp nàng ở kinh đô. Hắn nói với Mạc Vũ: "Ta biết ngươi nhất định sẽ về kinh đô, nhưng không nghĩ lại là hiện tại." Mạc Vũ hỏi: "Tại sao?" Chu Thông nói: "Ngươi đã rất rõ ràng, ngươi trở lại kinh đô, nhất định sẽ chết." Mạc Vũ nhìn hắn nói: "Ta cũng không quá quan tâm chuyện này, chỉ cần ngươi có thể chết ở trước mặt của ta." Chu Thông cũng không biết Trần Trường Sinh trước đó không lâu đã nói lời rất tương tự. Hắn nhìn Mạc Vũ hỏi: "Ngươi trở lại vì muốn báo thù thay nương nương ư?" "Ta không có năng lực như thế, ngươi cũng không phải là kẻ thù của ta, bởi vì ngươi không có tư cách như vậy." Theo Mạc Vũ, hắn chẳng qua là một con chó mà nương nương nuôi: "Ta chỉ tới thay nương nương trừng phạt con chó của nàng." Chu Thông trầm mặc một lát, nói: "Ngươi định trừng phạt con chó này thế nào?" Mạc Vũ nói: "Bỏ vào trong nồi nấu lên? Ta cảm thấy có vẻ không sai." Chu Thông nhìn nàng rất chân thành nói: "Ngươi có thể không làm con thỏ kia." "Không phải là ý tứ thỏ tử cẩu phanh (nghĩa là thỏ chết thì chó săn bị đem nấu, ám chỉ vong ân phụ nghĩa), chỉ là ta không có kinh nghiệm trong việc hành hạ người khác như ngươi, chỉ có thể nghĩ đến đem ngươi nấu đến chết." Mạc Vũ nhìn hắn rất chân thành hỏi: "Ngươi có đề nghị gì tốt hơn không?"