Tựa như Thiên Hải gia cho tới tận bây giờ đều không thể đại biểu cho Thiên Hải Thánh Hậu, ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, Đường gia Nhị gia dĩ nhiên cũng không thể đại biểu Đường gia.
Nếu như hắn muốn biết rõ ràng thái độ của Đường gia, sẽ phải tự mình gặp Đường lão thái gia một lần.
Chủ giáo hiếm thấy tỏ thái độ khó xử, nói: "Theo đạo lý, hắn quả thật hẳn phải tới bái phỏng ngài, nhưng Đường lão thái gia chưa bao giờ gặp người ngoài, trừ phi hắn muốn gặp người khác, Thánh Hậu nương nương năm đó phái Mạc Vũ tự mình đến Vấn Thủy để tuyên hắn vào kinh, lão thái gia... ngay cả thánh chỉ cũng không thèm tiếp."
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta nói là ngày mai muốn đi nhà cũ bái kiến Đường lão thái gia."
Chủ giáo rất giật mình, nghĩ thầm ngài là Giáo Hoàng Bệ Hạ, cho dù từ chỗ Đường gia thiếu gia bàn về là vãn bối, cũng không có đạo lý chủ động đi nhà cũ, làm vậy chẳng phải là mất thân phận hay sao?
Lăng Hải chi vương thần sắc cũng có chút khó coi, chuẩn bị lên tiếng ngăn cản.
Trần Trường Sinh không cho bọn hắn cơ hội như vậy, nói: "Đem lời của ta truyền đi, nói ta chờ hồi âm."
Lúc này mọi người mới mơ hồ hiểu được, Giáo Hoàng Bệ Hạ muốn thông qua chuyện này, phán đoán điều gì đó.
Chủ giáo lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau, Đường gia nhà cũ đã hồi âm.
Đúng như dự liệu của mọi người, Đường lão thái gia không đồng ý.
Nhà cũ bên kia đưa ra lý do là —— chẳng may cảm lạnh.
Ai cũng biết, đại nhân vật như Đường lão thái gia, làm sao có thể bị cảm lạnh, đây tự nhiên là lấy cớ.
Dĩ nhiên, Đường gia nhà cũ chịu lấy cớ như vậy, đã coi như cực kỳ nể mặt mũi của Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Đổi lại người khác, cho dù là đại nhân vật như Vô Cùng Bích hoặc là Tương Vương, Đường lão thái gia nói không gặp chính là không gặp, cần gì đến lý do.
Nhưng Trần Trường Sinh cũng không nghĩ đây là Đường lão thái gia nể mặt của mình.
Hắn ở bờ sông lặng yên suy tư thời gian rất lâu, sau đó nở nụ cười.
Ánh nắng chiều thoa khắp thiên không, cũng chiếu sáng gương mặt còn trẻ tuổi của hắn, nụ cười rất sạch sẽ, làm người ta vui vẻ.
Hắn lúc này tâm tình thật sự rất tốt.
Thời điểm còn ở Phản Nhai mã tràng, hắn xác định muốn tới Vấn Thủy, bắt đầu từ ngày đó, hắn vẫn luôn lo lắng một việc.
Hắn lo lắng Đường lão thái gia tâm ý đã định, hắn lo lắng Đường gia Nhị gia làm chuyện kia là tập thể ý chí của cả Đường gia.
Bây giờ nhìn lại, hắn không cần lo lắng chuyện này .
Bởi vì Đường lão thái gia không dám gặp...
Ban đầu ở Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh đã nói với Lâm lão công công, sau cũng đã nói với Giáo Hoàng sư thúc, sư phụ của hắn Thương Hành Chu không dám gặp hắn. Hắn nói không dám, cũng không phải nói sư phụ sợ hắn, hoặc là nói e sợ đối mặt với hắn, mà là chỉ Thương Hành Chu không muốn gặp hắn, do đó phải đối mặt với một vài vấn đề không muốn đối mặt.
Hắn hôm nay cho là Đường lão thái gia không dám gặp mình, cũng là tương tự ý tứ, cũng không có nghĩa là Đường lão thái gia không dám đối mặt với hắn, mà là bởi vì Đường lão thái gia không muốn đối mặt một vài vấn đề khi gặp hắn, không muốn bị hắn thuyết phục, mà vừa vặn nói rõ bản thân Đường lão thái gia cũng rõ ràng có khả năng sẽ bị Trần Trường Sinh thuyết phục.
"Chuẩn bị một chút, ngày mai các ngươi theo ta cùng đi nhà cũ."
Trần Trường Sinh nhìn mọi người nói, rồi nói với Quan Phi Bạch: "Ngươi bị thương, ở lại trong đạo điện."
Mọi người không hiểu, nghĩ thầm Đường gia nhà cũ không phải là đã cự tuyệt thỉnh cầu, lão thái gia không chịu gặp, chẳng lẽ còn có thể xông vào hay sao ?
"Lão thái gia chẳng may cảm lạnh, cho nên không gặp khách, cho dù ta là Giáo Hoàng, cũng không tiện."
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng vừa lúc ta cũng là một thầy thuốc."...
Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng không có cách nào xông vào Đường gia nhà cũ, hiện tại có thêm một cái thân phận thầy thuốc, chẳng lẽ có thể có điều bất đồng?
Cho dù vị thầy thuốc này am hiểu chữa trị cảm lạnh, vậy thì như thế nào? Đúng là cần phải đi trước thông báo mới được. Đêm hôm đó, đạo điện liền đem ý tứ Giáo Hoàng Bệ Hạ ngày mai chuẩn bị vấn an Đường lão thái gia lần nữa truyền cho Đường gia nhà cũ, hơn nữa minh xác nói Giáo Hoàng Bệ Hạ vô cùng quan tâm thân thể của lão thái gia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Trường Sinh đám người được Quốc Giáo kỵ binh cùng giáo sĩ hộ tống , rời khỏi đạo điện.
Cho đến Giáo Hoàng thần liễn xuất hiện tại trên con đường thẳng của Vấn Thủy thành, Đường gia nhà cũ vẫn không có tin tức xác nhận truyền đến.
Trần Trường Sinh không tiếp tục đợi chờ, phân phó cho liễn giá tiếp tục đi về phía trước.
Ngày hôm qua hắn đi trang viên thăm Đường gia đích tôn đại gia, hôm nay là muốn đi nhà cũ thăm bệnh cho lão thái gia, hắn mang theo vô số dược liệu trân quý Quốc Giáo chuẩn bị, còn mang theo vô số thiện ý, chẳng lẽ Đường gia sẽ tức giận, đem con đường thông nhà cũ phong kín hay sao?
Chuyện không có đạo lý như vậy, không phải là chuyện gia tộc ngàn đời như thế có thể làm ra được.
Vô luận rất nhiều người ở Đường gia không muốn hắn đi nhà cũ, không muốn hắn cùng với Đường lão thái gia gặp nhau, giờ phút này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thần liễn của Giáo Hoàng chậm rãi đi qua phố dài, đi qua phiến từ đường mái đen tường trắng, cách nhà cũ càng ngày càng gần, mà không có bất kỳ biện pháp nào.
Đường gia từ đường đã đóng chặt cửa, tên kia bị giam ở bên trong lúc này đang làm cái gì?
Trần Trường Sinh không nhìn cửa từ đường một cái, nhưng tự nhiên sẽ nghĩ tới những chuyện này, sau đó hắn nhớ tới, lúc này trời còn sớm, theo tính tình bại hoại của tên kia, chỉ sợ lúc này còn đang ngủ, căn bản không biết mình cùng Chiết Tụ đang đi qua cửa nhà hắn.
Thời điểm đến Đường gia nhà cũ, có thể cũng chỉ có thể đại môn đóng chặt hay không?
Đây là chuyện Lăng Hải chi vương đám người hiện tại lo lắng nhất, thoạt nhìn tựa như cũng là hình ảnh rất có khả năng sẽ phát sinh.
Trần Trường Sinh không lo lắng sẽ bị sập cửa ngay trước mặt.
Ai cũng không thể lý giải, nếu Đường lão thái gia không muốn gặp, vì sao hắn có vẻ tự tin như thế.
Nghĩ đến Đường lão thái gia nhận được tin tức, cũng sẽ đối với chuyện này thật sự tò mò...
Đường gia nhà cũ ở khu vực phía nam nhất của Vấn Thủy thành, từ đạo điện đi đến cự ly rất xa, muốn đi một thời gian không ngắn.
Cửa thành cũng đã sớm đóng chặt, chính xác hơn hẳn là đêm qua cửa thành đóng lại, còn chưa mở ra, mặc dù thời gian đã qua sáng sớm khá lâu.
Trừ Quốc Giáo thần liễn cùng kỵ binh, trên đường cũng không thấy bất luận kẻ nào, Đường gia không phái quản sự đi trước, ngay cả người chỉ dẫn cũng không có.
Phố dài yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe được tiếng chân chiến mã thong dong cùng với thanh âm bánh xe chèn lên mặt đá xanh.
Có trận gió từ trên mặt sông sau phố thổi qua, phất ra một tờ giấy cũ, nhìn tờ giấy kia tràn đầy vết dầu, có thể là giấy gói thịt.
Một con chó đen từ trong ngõ chạy ra, cúi đầu hít hà tờ giấy kia, không có hứng thú gì, xoay người rời đi.
Trần Trường Sinh chú ý tới con chó đen này đã khá già, nhưng bề ngoài vẫn bóng loáng, nuôi vô cùng tốt, cần cổ có con hạng quyển, rõ ràng là được nuôi ở trong nhà.
"Ở trong Vấn Thủy thành không thể nhìn thấy chó hoang."
Hắn nghĩ đến chuyện này, cảm thấy có chút kỳ quái.
Theo đạo lý mà nói, địa phương giàu có và đông đúc như Vấn Thủy thành, chó hoang ở chỗ này sống rất thoải mái mới đúng.
Chẳng lẽ bởi vì hắn đến, Vấn Thủy thành đem toàn bộ chó hoang cưỡng chế di dời rồi?
Lăng Hải chi vương nhớ tới nhiều năm trước lần đầu tiên tới Vấn Thủy thành sinh ra nghi vấn giống nhau, nói: "Nơi này không có chó hoang."
Trần Trường Sinh hỏi: "Vì cái gì?"
Lăng Hải chi vương nói: "Hoặc là bị bắt về nhà nuôi, hoặc là bị giết chết, hoặc là bị ăn, tóm lại, không có chó hoang."
Những lời này nghe có vẻ như lời kể thật thà, vừa tựa như cất giấu rất nhiều thâm ý, để cho người nghe được cảm thấy hàn lãnh.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm từ ý nào đó mà nói, Đường lão thái gia cùng sư phụ của hắn Thương Hành Chu thật sự là hai người rất giống nhau...
Thế hệ đó rất giống nhau.
Đúng vậy, ba năm trước Thiên Cơ lão nhân đã chết, Giáo Hoàng đã chết, năm nay Ma Quân cũng đã chết.
Trừ Vương Chi Sách vân du không biết nơi nào, người trong thế hệ đó chỉ còn lại có Thương Hành Chu cùng Đường lão thái gia.
Thế hệ đó là thế hệ nào?
Là một thế hệ trải qua năm đó vạn dặm khô cằn, dân chúng lầm than, Ma tộc xâm lấn, Lạc Dương bị vây, sinh tử tồn vong chỉ trong mấy ngày.
Chính bởi vì trải qua nhiều đau khổ cùng bi tráng như vậy, thừa nhận áp lực mà nhân loại hiện tại không cách nào tưởng tượng ra được, cho nên những người đó ý chí vô cùng kiên nghị, như viên đá cứng trên đỉnh cô phong, như gốc thanh tùng sinh tồn trên đá cứng, vô luận đối mặt cảnh ngộ thê thảm thậm chí tuyệt vọng thế nào cũng sẽ không từ bỏ, vẫn bình tĩnh đối mặt, thủy chung ôm lý tưởng trong lòng.
Giống như trước bởi vì bọn hắn trải qua quá nhiều, gặp qua quá nhiều lịch sử tàn khốc mà hắc ám, cho nên bọn họ không có chút nào ngoài ý muốn trở thành người kiên định chủ nghĩa hiện thực nhất, nhà âm mưu lãnh khốc nhất, thủ đoạn âm hiểm cùng ý chí uyên bác còn có mục tiêu thật xa trong thân thể ngày càng già yếu của bọn hắn hài hòa chung đụng, không chút nào xung đột.
Cuối cùng, bọn họ trở thành lão nhân đáng giá tôn kính nhất, cần được kính sợ nhất, để cho toàn bộ sinh mạng cũng sợ hãi trên thế giới này.
Đường lão thái gia hôm nay Trần Trường Sinh muốn gặp, chính là người như vậy...
Đường gia nhà cũ ở thành nam, không giống thế nhân tưởng tượng, diện tích nhà cũ cũng không phải là lớn như vậy, xa xa không bằng hai mảnh trang viên của đích tôn cùng chi thứ hai, hơn nữa không ở bên Vấn Thủy, theo một gò núi có chút thấp bé mà xây, nhìn có chút bình thường, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt.
Trần Trường Sinh mấy người từ đạo điện một đường đi tới, thủy chung không nhìn thấy bóng người, tới đây rốt cục thấy được người.
Hôm qua ở trong trang viên gặp qua vị quản sự nhà cũ kia, thần thái nhún nhường đứng ở bên cạnh, ở phía sau hắn còn có một vị lão giả.
Vị lão giả kia ánh mắt đạm mạc, giống như thiên không ngày thu, vẻ mặt hờ hững, khí tức thu liễm không hề lan tỏa.
Nhìn lão giả kia, sâu trong tròng mắt Chiết Tụ chợt sinh ra vẻ tinh hồng, Nam Khách buông lỏng ống tay áo của Trần Trường Sinh .
Là hai người cảm giác nhạy bén nhất đối với nguy hiểm, Chiết Tụ cùng Nam Khách trước tiên cảm thấy trình độ đáng sợ của lão giả này.
Lăng Hải chi vương sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng dị thường, trầm giọng nói: "Nửa bước thần thánh!"
Nếu không phải là Đài sở có bức họa, hắn thậm chí sẽ cho là vị lão giả này chính là Đường lão thái gia mà Giáo Hoàng muốn gặp.
Vị lão giả này cảnh giới thực sự có chút sâu không lường được.
Trần Trường Sinh đám người cũng không biết, vị này là một trong ba lão cung phụng Đường gia, năm đó Thiên Thư lăng chi biến, ở thời khắc trọng yếu như vậy, vị lão cung phụng này vẫn theo bên cạnh Đường gia Nhị gia, có thể hiểu được địa vị cùng thực lực của hắn ở Đường gia thế nào.
Nhưng vị lão cung phụng cảnh giới đã nửa bước thần thánh này, hôm nay ở Đường gia nhà cũ chẳng qua là người dẫn đường.
Vấn Thủy Đường gia ẩn giấu thực lực rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu?
Đến giờ phút này, Lăng Hải chi vương mới phát hiện, thế nhân tưởng tượng đối với Đường gia chỉ sợ khoa trương như thế nào, tựa hồ cũng vẫn không kinh người bằng sự thật.
Hắn sinh ra rất nhiều cảnh giác, rất lo lắng an toàn chuyến này của Trần Trường Sinh.
Nhưng mà, vô luận là hắn hay là Chiết Tụ, Nam Khách đều không thể đi theo Trần Trường Sinh đi vào Đường gia nhà cũ.
Bởi vì vị lão cung phụng kia mặt không thay đổi nhìn hắn một cái.
Sau đó, Trần Trường Sinh lắc đầu.