Bên bờ Lạc Thủy liễu đêm phơ phất.
Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng rất vui vì có thể quen biết ngài."
Đường Tam Thập Lục gãi gãi đầu, cảm thấy tựa như đến thời điểm cần chính mình tỏ thái độ, nói: "Được rồi, ta cũng rất hân hạnh được quen biết mọi người."
Trần Trường Sinh nói rất thật lòng —— thời điểm ở Tây Ninh trấn miếu cũ quyết định tới kinh đô, hắn làm sao nghĩ đến gặp được nhiều chuyện như vậy, biết nhiều người như thế, chính hắn chỉ là một thiếu niên bình thường, lại có thể làm quen với thiếu gia của Vấn Thủy Đường gia, thiếu niên thiên tài trên Thanh Vân bảng, còn có thể biết con gái của Bạch Đế, Yêu tộc Công chúa Điện hạ thân phận tôn quý nhất trên phiến đại lục này.
"Ngươi không cần tự coi mình là thiếu niên bình thường."
Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn, liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Ở ngày khảo hạch nhập viện Thiên Đạo viện, ta đã xác định, ngươi không phải một người bình thường, ngươi là thiên tài... Tại sao ta có thể xác định ngươi là thiên tài? Bởi vì ngay cả thiên tài như ta cũng muốn thân cận với ngươi."
Trần Trường Sinh nghĩ tới lúc ở khách sạn, người này tựa như cũng đã nói lời tương tự, nhìn như đang khen ngợi chính mình, thật ra thì vẫn là đang ca ngợi chính hắn.
Lạc Lạc cảm thấy Đường Tam Thập Lục nói rất có lý, nàng vẫn cho rằng Trần Trường Sinh là người có tài nhất trên thế giới này.
"Hơn nữa ngươi là hôn phu của Từ Hữu Dung."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cảm khái nói: "Chỉ bằng điểm này, trên phiến đại lục này còn ai dám cho rằng ngươi là một người bình thường?"
Lạc Lạc vỗ tay nhỏ bé, trên mặt tràn đầy than thở, nói: "Đúng vậy a, đúng vậy."
Trần Trường Sinh ngây người, nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Ta làm sao cảm thấy ngươi còn muốn nhấn mạnh điều gì?"
"Ta muốn nhấn mạnh là, chuyện rất hay như vậy, sau này phải nhớ nói cho chúng ta biết trước tiên."
Đường Tam Thập Lục đem tay đưa đến trước mặt hắn, nói: "Lấy ra xem một chút."
"Ngươi muốn xem cái gì?" Trần Trường Sinh không rõ ý tứ của hắn.
"Đương nhiên là phong hôn thư kia."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói: "Đây chính là hôn thư với Từ Hữu Dung a!"
Phong hôn thư này ở trên điện sau khi biểu thị công khai, đã trở lại trong ngực của Trần Trường Sinh. Nhìn ánh mắt Đường Tam Thập Lục đầy mong đợi, hắn không nỡ nói lời từ chối, nhưng nghĩ tới trên hôn thư có ngày sinh tháng đẻ của Từ Hữu Dung, hắn đem hôn thư lấy ra nhưng không mở, tỏ vẻ xem một chút phía ngoài được thôi.
Đối với chuyện này, Đường Tam Thập Lục không có dị nghị, có thể tiếp xúc đến hôn thư của Từ Hữu Dung, hắn đã rất thỏa mãn, chính là Lạc Lạc cũng tò mò bu lại.
Đường Tam Thập Lục lấy tay vuốt mặt ngoài hôn thư, cảm khái vạn phần, nói: "Từ Hữu Dung a Từ Hữu Dung... Không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay."
Trần Trường Sinh đem hôn thư thu hồi bỏ vào trong ngực, không giải thích được hỏi: "Ngày nào cơ?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Ngày lập gia đình."
Trần Trường Sinh không giải thích được, nói: "Nữ tử phải lập gia đình không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Nữ nhân giống như Từ Hữu Dung... Vốn làm cho người ta một loại cảm giác, nàng cả đời cũng sẽ không lập gia đình."
Trần Trường Sinh có chút im lặng, lại nghĩ đến cái tên thường xuyên cùng Từ Hữu Dung xuất hiện, hỏi: "Vậy... Thu Sơn Quân thì sao?"
Đường Tam Thập Lục cảm thấy người này rất không thú vị, nói: "Tối nay vốn cực kỳ vui vẻ, ngươi cũng không nên nói chuyện không vui chẳng phải sao?"
Lạc Lạc hỏi: "Cho dù nàng lập gia đình, ngươi vui vẻ vì cái gì?"
Đường Tam Thập Lục chính sắc nói: "Ta vui vẻ thay cho những những người tuổi trẻ năm qua ở trên Thanh Vân bảng bị nàng trấn áp vô cùng cực khổ."
Lạc Lạc gật đầu, nói: "Ngươi cũng là một trong những người tuổi trẻ kia sao."
Đường Tam Thập Lục có chút lúng túng, nói: "Vậy thì như thế nào? Dù sao nàng phải lập gia đình, đến lúc đó còn không biết xấu hổ ngày ngày ở bên ngoài đánh đánh giết giết hay sao?"
Lạc Lạc nói: "Vì sao không thể? Ai nói nữ tử sau khi lập gia đình không được bước ra ngoài cửa? Thánh Hậu nương nương cũng sẽ không đồng ý với cách nhìn của ngươi."
"Chỉ cần người khác đồng ý cách nhìn của ta là đủ."
Đường Tam Thập Lục nhìn về Trần Trường Sinh nói: "Quản giáo vợ của ngươi thật tốt vào, đừng làm cho nàng đi ra ngoài để cho đám người chúng ta chán ốm."
Trần Trường Sinh cười cười, không có nói gì...
Trở lại Quốc Giáo học viện, đêm đã thật khuya, Hiên Viên Phá bị đánh thức đi ra ngoài mở cửa, đèn lồng chiếu rọi, cánh tay phải của Yêu tộc thiếu niên được băng vải, tay trái chống quải trượng, nhìn giống như chiến binh giải ngũ mới từ trên chiến trường trở về, thê lương vất vả nói không ra lời, làm cho người ta lo lắng hắn có thể đứng vững hay không.
"Ngươi không phải đang trị thương cho hắn ư? Làm sao càng lúc càng hỏng bét?" Đường Tam Thập Lục có chút giật mình, nhìn Trần Trường Sinh nói.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ, nói: "Nếu như ngươi có thế để cho hắn ngồi im hai ngày, không nên nhìn thấy cây liền muốn nhổ lên, nhìn tảng đá liền muốn đi đá, có thể thương thế của hắn sẽ bình phục nhanh hơn."
Hiên Viên Phá ngượng ngùng sờ sờ đầu, nói: "Sau này sẽ không như thế, nếu không giống như tối nay phải bỏ qua Thanh Đằng yến, thật quá đáng tiếc."
Kim Ngọc Luật biết tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Điện hạ nhất định sẽ cùng Trần Trường Sinh đám người bàn luận một hồi, lưu lại mấy câu nói, liền đánh xe ngựa về Bách Thảo Viên trước.
Bốn người từ viện môn đi tới trong tàng thư quán, Hiên Viên Phá hỏi mấy câu tối nay Thanh Đằng yến chuyện tình, Lạc Lạc còn chưa kịp nói cái gì, Đường Tam Thập Lục đã nói: "Đúng vậy, chúng ta thắng."
Nói những lời này, hắn ánh mắt yên tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ, phất phất tay, giống như phất một hạt bụi, cực kỳ phong thanh vân đạm.
Hiên Viên Phá là thiếu niên Yêu tộc thật thà, rất khó lĩnh hội phong phạm mỹ học này, đàng hoàng hỏi: "Thắng ai?"
"Ly Sơn kiếm tông muốn khiêu chiến Quốc Giáo học viện chúng ta, cuối cùng chúng ta chiến thắng."
Đường Tam Thập Lục nói: "Đúng rồi, đã quên nói cho ngươi biết một việc, ta hiện tại cũng là học sinh của Quốc Giáo học viện, ngươi có thể gọi ta là Đường sư huynh."
Hiên Viên Phá đối với chuyện người này bỗng nhiên biến thành đồng học của mình cũng không cảm thấy hứng thú nhiều, hắn mặc dù đàng hoàng thật thà, cũng sẽ không thật sự thật thà gọi người này là sư huynh, chẳng qua nghe hắn nói Quốc Giáo học viện thắng Ly Sơn kiếm tông, không nhịn được nói: "Hơn nửa đêm đem ta đánh thức, lại muốn kể chuyện chọc cười ta sao?"
"Không phải chuyện cười." Lạc Lạc nhìn hắn nói: "Chúng ta thật sự thắng Ly Sơn kiếm tông."
Hiên Viên Phá ngẩn người, vẫn cảm thấy mọi người đang nói chuyện trong mơ, chẳng qua là... người nói đùa là Điện hạ, hắn không dám phản bác.
Cho đến ngồi vào trên sàn nhà đen nhánh của tàng thư quán, vị thiếu niên Yêu tộc này mới biết được bọn họ nói thật, nghĩ đến chính mình bởi vì ngày hôm trước nhất thời ngứa chân, đem tảng đá bên bên đá nát, từ đó làm cho xương chân bể nát, tiện đà không cách nào tham gia Thanh Đằng yến, hắn liền tức giận chính mình, không thể thấy hình ảnh tối nay, thật là đáng tiếc.
Đêm dài dằng dặc, những người trẻ tuổi kia không có lòng dạ đi ngủ, ba người tham gia Thanh Đằng yến đã vô cùng mỏi mệt, tinh thần lại như cũ phấn chấn, đều có đạo lý riêng, Đường Tam Thập Lục là bởi vì tự do, Lạc Lạc là bởi vì thắng lợi, Trần Trường Sinh là bởi vì chứng minh, tóm lại bọn họ rất muốn tiếp tục hàn huyên một chút, đem phần khoái trá này duy trì thời gian lâu hơn một chút.
Trần Trường Sinh lấy ra sao mạch trà trân quý, nói: "Đêm khuya uống trà này, không những không hao tổn tinh thần, còn có ích tinh khí."
Lạc Lạc làm sao có thể để hắn đi làm, nhận lấy trà sau đó đi pha.
Không lâu lắm, trà đã pha xong.
"Cho dù ngươi đi, cũng chỉ có thể làm người đứng xem, vạn nhất bị đám người phía nam dùng lời lẽ ép buộc xuất chiến, vậy chúng ta nhiều nhất chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay, bởi vì ngươi nhất định sẽ thua, Trần Trường Sinh cũng nhất định sẽ thua."
Đường Tam Thập Lục nhận lấy trà mà Lạc Lạc đưa tới, nhìn Hiên Viên Phá tùy ý nói.
Sau đó hắn mới nhớ tới, trà này là Lạc Lạc Điện hạ pha, cũng là Lạc Lạc Điện hạ tự mình đưa đến trong tay mình, nhất thời cảm thấy chén trà trong tay nóng hổi vô cùng, suýt nữa không có bưng nổi.
Yêu tộc Công chúa Điện hạ tự mình châm trà, lão tổ tông trong nhà cũng còn chưa được uống qua sao.
Trần Trường Sinh người này thật là may mắn, làm sao tùy tiện nhận một nữ sinh, chính là con gái của Bạch Đế chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hắn nhìn Trần Trường Sinh có chút ít khác thường.
Vừa đúng lúc này, Hiên Viên Phá hâm mộ nói: "Đứng xa một chút xem các ngươi tỏa sáng cũng được."
Nghe lời này, Đường Tam Thập Lục càng thêm căm tức, đem chén trà để xuống, nói: "Tỏa sáng? Đều cũng làm cho Trần Trường Sinh người này một mình chiếm đoạt, chúng ta chính là hai tượng gỗ."
"Tiên sinh để cho ngươi lui, ngươi cũng có thể không lui sao?"
Lạc Lạc nói: "Nếu như không muốn, cũng có thể đàng hoàng chống đỡ."
Một mảnh an tĩnh, có chút tẻ ngắt.
Đường Tam Thập Lục có chút nghẹn họng chuyển đề tài: "Chuyện kia các ngươi thật sự không có hứng thú muốn biết sao?"
"Chuyện gì?"
"Tại sao ta muốn rời khỏi Thiên Đạo viện."
Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc không nói tiếp, Hiên Viên Phá cúi đầu uống trà, biểu lộ thái độ của mình.
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói: "Trang Hoán Vũ là con của Trang phó viện trưởng, do vợ trước sinh ra, phải, mẹ của hắn đã sớm chết rồi, hắn khi còn bé tại gia hương sống rất khổ... Sau lại đến kinh đô mới phụ tử gặp lại, mà rất nhiều năm trước, Trang phó viện trưởng cùng mẫu thân của ta... Tóm lại, các ngươi hiểu."
Đây là một ân oán gia đình cũng không phức tạp, không có quá nhiều vai diễn, hắn có thể nói là bị vạ lây.
Trần Trường Sinh không nói tiếp, chuyện liên quan tới tư ẩn của người khác, biết đại khái là được, hắn cảm thấy hứng thú đối với ân oán giữa Kim trường sử cùng Ly sơn trưởng lão Tiểu Tùng Cung hơn.
Nghe vấn đề của hắn, Đường Tam Thập Lục nhìn Lạc Lạc nói: "Nhân vật anh hùng như Kim tướng quân như vậy, có thể nào làm phu xe quản gia được? Mặc dù Điện hạ thân phận tôn quý, chuyện này cũng không thỏa đáng."
Lạc Lạc nói: "Kim thúc thúc nguyện ý xử lý tiền tài chuyện nhỏ, ngay cả phụ hoàng đều không lay chuyển được hắn, ta có thể làm sao."
Kim Ngọc Luật cùng Tiểu Tùng Cung chuyện xưa giống như trước cũng không phức tạp, chẳng qua thiết huyết hơn một chút.
Rất nhiều năm trước, ở trong tràng đại chiến với Ma tộc, Ly Sơn kiếm tông Tiểu Tùng Cung cùng với mấy vị sư huynh đệ chịu trách nhiệm áp tải lương thảo những đánh mất kỳ, lấy quân pháp bàn về nên chém, lúc ấy Tiểu Tùng Cung cùng mấy vị sư huynh đệ cũng là tuổi trẻ tài tuấn tiền đồ vô lượng, cùng Thần Quốc Thất Luật hiện nay địa vị xấp xỉ, liên quân Nam nhân tướng lãnh đau khổ cầu xin giúp, Kim Ngọc Luật chịu trách nhiệm hậu cần sự vụ lại kiên quyết không đồng ý, liên tiếp giết ba người, rốt cục giết tới Tiểu Tùng Cung mà Ly sơn coi trọng nhất, Ly sơn Chưởng môn khẩn cầu Đại Chu Thái Tông Bệ Hạ tự mình ra mặt, Bạch Đế ban ra mấy đạo thánh chỉ liên tiếp, Kim Ngọc Luật mới miễn cưỡng đồng ý.
Vì chuyện này, Ly sơn Chưởng môn đem Ly sơn kiếm pháp tổng quyết tặng cho Bạch Đế tạ ơn. Nhưng cũng bởi vì chuyện này, sau khi chiến tranh cùng Ma tộc chấm dứt, Kim Ngọc Luật kiên quyết không chịu tiếp nhận ban thưởng phong tước của Bạch Đế, ở sườn đông của Vong Xuyên cuộc sống cung canh, cho đến khi Lạc Lạc ra đời, hắn mới một lần nữa trở về hoàng cung Bạch Đế thành.
Năm đó chuyện xưa cũng nói rồi, lần nữa trở về hiện tại.
Vui vẻ tối nay sắp sửa trôi đi, ngày mai âm vân giăng đầy.
Các thiếu niên trong tàng thư quán bắt đầu suy tư, Quốc Giáo học viện kế tiếp gặp phải những vấn đề nào.
Trần Trường Sinh thở dài, nói: "Ta không biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, nhưng ta nghĩ, nhất định sẽ có phiền toái rất lớn."