Thu Sơn gia chủ có chút giật mình, hỏi: "Tuy nói ta không biết người sắp đặt âm mưu này là ai, nhưng lại biết chuyện này làm gì có quan hệ tới ngươi chứ?"
Thu Sơn Quân đem cá nướng đặt xuống trên đá, rất chân thành giải thích: "Người xem, nếu như âm mưu này thành công, có phải đã chứng tỏ Trần Trường Sinh rất ngu hay không?"
Thu Sơn gia chủ nói: "Trần Trường Sinh có chút thiên phú trong phương diện kiếm đạo tu hành học thức, nhưng phương diện trí mưu thì không xứng để xách giày cho ngươi."
Thu Sơn Quân có chút bất đắc dĩ nói: "Ta không định lên núi nữa, cho nên ngài không cần dùng những phương pháp này để kéo dài thời gian làm gì."
Thu Sơn gia chủ mặt mày hớn hở nói: "Ngu xuẩn."
Đây là câu trả lời đối với vấn đề lúc trước.
Thu Sơn Quân nói: "Thế nhân đều biết, Hữu Dung rất thích Trần Trường Sinh, nếu như Trần Trường Sinh thật sự là một kẻ ngu dốt, vậy có phải Hữu Dung cũng là kẻ rất ngu hay không?"
Thu Sơn gia chủ suy nghĩ một chút, nói: "Suy luận này có vẻ vô lý, nhưng có thể không ít người sẽ nghĩ như vậy."
Thu Sơn Quân nói: "Như vậy chẳng phải đã rõ ràng, nếu Hữu Dung rất ngu, như vậy ta rất thích nàng, chẳng phải là còn ngu xuẩn hơn sao?"
Thu Sơn gia chủ không phản bác được, nói: "Cho dù ngươi muốn phá giải cục diện thay cho Trần Trường Sinh, cũng không có chứng cớ, chẳng lẽ chuẩn chuẩn bị giống như trong Vấn Thủy thành hao phí thanh danh của mình, danh vọng không dễ kiếm a, cũng không thể tùy tiện đánh mất trong những chuyện như vậy, chớ đừng nói chi tên kia còn là đối thủ của ngươi."
Thu Sơn Quân cười cười, không nói thêm gì nữa, bắt đầu hết sức chuyên chú ăn cá nướng...
Trên đỉnh Thánh Nữ phong, thanh quang chiếu khắp, gió nhẹ phất động thanh đằng trên thạch bích, phát ra thanh âm tuôn rơi. Ngay sau đó, khu rừng rậm rạp cũng vang lên rất nhiều thanh âm tuôn rơi, vô số linh thú từ bụi cỏ cùng dưới lớp lá thông ló đầu ra , mở to đôi mắt đen lúng liếng, nhìn phương hướng thạch bích, tựa như biết trước sắp phát sinh đại sự, còn có vô số chim quý phi điểu từ ngàn tòa núi xanh trong Lạc Mai sơn mạch bay tới, vây quanh đỉnh núi không ngừng bay lên, biến thành một dải màu xinh đẹp.
Ở sâu trong động phủ bên kia thạch bích, tinh thạch như hạt cát phô bày trên mặt đất vẫn lóng lánh chói mắt, cả khối hàn ngọc chạm thành giường so với đầy đất tinh thạch càng thêm làm cho người chú ý, nhưng thực sự có thể hấp dẫn tất cả tầm mắt, vẫn là vị nữ tử tuyệt mỹ khoanh chân ngồi trên ngọc sàng.
Từ Hữu Dung nhắm mắt minh tưởng tìm hiểu, da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, bị tinh thạch minh châu trong động chiếu rọi, lại phảng phất cũng tỏa sáng, lông mi dài nhỏ lẳng lặng đáp ở phía trên, giống như vách núi sinh ra vài gốc thanh diệp, cực kỳ xinh đẹp.
Không biết tại thời khắc cụ thể nào, hẳn là lúc gió nhẹ phất động thanh đằng bên ngoài thạch bích, lông mi của nàng tựa như cũng bị phất động, nhẹ nhàng mà chớp chớp, sau đó nàng tỉnh lại, lúc mới tỉnh, đôi mắt động lòng người còn vương lại chút ít cảm xúc ngơ ngẩn, nhìn qua ngây thơ khờ dại tựa như hài tử.
Thời gian như nước ở trên tâm linh cùng thân thể của nàng chảy qua, tâm tình ngơ ngẩn trong mắt dần dần nhạt đi, trở lại lạnh nhạt cùng bình tĩnh như dĩ vãng, liền giống núi rừng bị mưa bụi trong tiết thanh minh rơi xuống rửa sạch, tràn đầy ý vị thanh tân, chỉ cần nhìn lên một cái, tựa như sẽ không bao giờ nguyện ý rời đi.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên mệnh tinh bàn ở trước người, tinh quỹ phức tạp trên mệnh tinh bàn, bắt đầu tự vận chuyển, lặng yên không một tiếng động tổ hợp tiêu tán, trong thời gian rất ngắn trước sau đưa ra hơn ba mươi loại tinh đồ, mà cuối cùng chỉ hướng tới Tinh hải cực kỳ mênh mông và hung hiểm.
Ánh mắt của nàng trở nên ngưng trọng, nhìn về một chậu hoa bên tay phải của mình.
Bồn hoa vô cùng tiên diễm, giữa đám lá xanh nhạt hiện ra một đóa hoa hồng rực rỡ. Lá xanh hoa hồng tôn nhau lên, vốn phải là hình ảnh thông tục tươi đẹp nhất, nhưng bởi vì ... loại tươi đẹp này tiến vào đến một cảnh giới cực hạn, ngược lại thăng hoa thành biểu tượng mỹ cảm nào đó, thậm chí ẩn giấu thiên địa pháp lý, làm người ta động dung.
Đại tục chưa chắc đã thành phong nhã, thậm chí phần lớn đều không thể trở thành phong nhã, nếu như có thể làm được, lúc đó đã có thể khẳng định: đại đạo không xa.
Nhìn bồn lá xanh hoa hồng này, cảm xúc của Từ Hữu Dung có chút phức tạp.
Một lát sau, toàn bộ tâm tình biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt cùng bình tĩnh.
Đó là kiên định cùng không lay động thực sự.
Chẳng qua khó tránh khỏi còn có chút tiếc nuối.
Nàng mỉm cười nói: "Không thể toàn thịnh, đáng tiếc thay."...
Lễ hợp trai cũng không diễn ra tại Thánh Nữ phong, mà là nhai bình trên một ngọn núi khác cách hơn mười dặm.
Thời điểm Thu Sơn Quân nướng cá ăn, thời điểm Từ Hữu Dung ngắm hoa ngộ đạo, Trần Trường Sinh đang gặp phải một lần khảo nghiệm cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại tất cả mọi người cho rằng Chi Chi giết chết Biệt Thiên Tâm, hắn dĩ nhiên biết không phải, nhưng không có bất cứ chứng cớ gì, thậm chí không có cách nào để cho Chi Chi xuất hiện đối chất, cho nên trong suy nghĩ của nhiều người, đây là biểu hiện chột dạ, thậm chí có thể trực tiếp chứng minh, hắn mới là kẻ chủ mưu của trận mưu sát kia.
Nam Khê trai các đệ tử kết thành kiếm trận, đứng trước người của hắn, tin tưởng còn có một chút người sẽ nguyện ý ủng hộ hắn, tỷ như Cẩu Hàn Thực cùng đệ tử Ly Sơn kiếm tông, tỷ như Hòe viện, nhưng cùng Tương Vương đại biểu thế lực triều đình còn có các tông phái sơn môn đã thuần phục triều đình mà nói, số lượng này thật sự là quá ít. Mấu chốt nhất chính là, đối thủ của hắn lần này là hai cường giả thần thánh lĩnh vực là Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích, hơn nữa đối phương còn có nỗi đau mất con, căn bản không để ý đến thân phận của hắn.
Trần Trường Sinh làm sao mới có thể phá giải cục diện trước mắt? Chẳng lẽ thật phải dựa vào Nam Khê trai kiếm trận ngăn cản, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn ư? Phải biết rằng Nam Khê trai kiếm trận cho dù cường đại hơn nữa, cũng không thể đồng thời chống lại cường giả chân chính thời gian quá dài, chớ đừng nói chi là địch nhân của các nàng hôm nay nhiều như thế.
Tất cả mọi người muốn biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào, ở trong lòng càng không ngừng phỏng đoán .
Nhưng hắn đưa ra lựa chọn vẫn ngoài dự liệu của mọi người.
Trần Trường Sinh nhìn Biệt Dạng Hồng nói: "Ta hiểu là tất cả chứng cớ đều rất bất lợi cho ta cùng với Chu Sa, nhưng chính mình dĩ nhiên biết chuyện này không phải do nàng làm, lại càng không phải ta bảo nàng làm, nhưng ta nguyện ý theo ngài rời đi, trước lúc chuyện này chưa rõ chân tướng, ta sẽ đi theo ngài."
Nghe được câu này, rất nhiều người đều khiếp sợ không nói được thành lời.
Nếu nói cùng đi theo, dĩ nhiên không phải ám chỉ một động tác đơn giản, mà là ý nghĩa hắn từ bỏ chống cự, đem tánh mạng của mình hoàn toàn giao vào trong tay Biệt Dạng Hồng.
Đối với Giáo Hoàng mà nói, đương nhiên là nỗi nhục thật lớn, mấu chốt hơn chính là, nếu như Biệt Dạng Hồng trực tiếp giết hắn thì làm sao bây giờ?
Thiên nam đạo điện chủ giáo vẻ mặt đột biến, run giọng nói: "Bệ Hạ, vạn lần không được!"
Bằng Hiên cùng một vài thiếu nữ Nam Khê trai rất giật mình, nghĩ thầm làm sao có thể được, Hộ Tam Thập Nhị cũng bày tỏ cảm xúc không đồng ý, làm một vị chủ giáo, vô luận thế nào hắn cũng không thể cho phép an nguy của Giáo Hoàng Bệ Hạ bị người khác thao túng trong tay, Đường Tam Thập Lục cùng Cẩu Hàn Thực lại trầm mặc không nói, như có điều suy nghĩ.
Người hiểu rõ Trần Trường Sinh nhất nơi này, chính là Đường Tam Thập Lục cùng Cẩu Hàn Thực.
Bọn họ biết Trần Trường Sinh không thể nào vì an nguy của mình, để cho Thánh Nữ phong hôm nay máu chảy thành sông, tử thương vô số, nếu vậy muốn giải quyết chuyện này, đây có thể nói là phương pháp duy nhất có thể làm được, chẳng qua không ai biết, hắn đem mình giao vào trong tay Biệt Dạng Hồng, đến tột cùng là một lần mạo hiểm thành công, hay là đánh cược cực kỳ ngu xuẩn.
Biệt Dạng Hồng tính tình trầm ổn, phẩm hạnh cao thượng, nhưng dù sao hắn cũng là một vị phụ thân, nỗi đau mất con có thể làm cho hắn làm ra một chút chuyện điên cuồng hay không?