Trần Trường Sinh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nghe.
Đường lão thái gia phụ tử nói chuyện với nhau, cũng không có ý che giấu hắn.
Cho nên hắn nghe được rất nhiều bí mật, không phải là bí mật thực chất của Đường gia, mà là bí mật sâu trong nội tâm của đôi phụ tử này.
Nhất là nghe được đoạn văn cuối cùng này, hắn có chút giật mình, nhưng điều này cũng không đại biểu hắn hoàn toàn không biết gì đối với chuyện này.
Trên thực tế, người để Đường gia Nhị gia ghen ghét bất an kia sở dĩ ba ngày trước xuất hiện tại nhà cũ, vốn là nhận lời thỉnh cầu của hắn.
"Ngươi nếu biết hắn tới, vậy ngươi còn có cơ hội gì chứ?" Đường lão thái gia nói.
Đường gia Nhị gia khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Hắn không chịu đổi họ, sẽ không có tư cách quản chuyện Đường gia ta. "
Đường lão thái gia mặt không chút thay đổi nhìn hắn nói: "Nếu như ta để cho hắn quản tới thì sao?"
Đường gia Nhị gia trầm mặc một lát sau nói: "Ta mời người giữ chân ở phía ngoài, nên hắn không tới được."
Đường lão thái gia nói: "Dù vậy, ngươi còn có thể làm gì?"
Đường gia Nhị gia bình tĩnh nói: "Ta có thể không làm được gì nhiều, nhưng ít ra còn có thể đem đứa cháu tài giỏi kia của ta giết chết."
Lúc nói những lời này, hắn quá mức bình tĩnh, phảng phất đang kể một câu chuyện tầm thường, cho nên vô luận Trần Trường Sinh hay là Đường lão thái gia cũng không kịp phản ứng.
"Nếu như Đường ca nhi chết, phụ thân ngươi trừ ta ra, cũng không còn lựa chọn nào khác."
Lần này Đường lão thái gia cùng Trần Trường Sinh đã hoàn toàn hiểu lời của hắn, sau đó đồng thời nhớ tới một câu chuyện xưa trong Đạo Tàng.
Câu chuyện kia quá mức xa xưa, không có chứng cứ xác thực, mà giống như truyền thuyết, hoặc là thần thoại.
Tương truyền ở thời xa xưa, từng có một đế quốc cường đại dị thường, một ngày nào đó Hoàng Đế đi dò xét tiền tuyến đột nhiên bệnh chết, Hoàng Hậu cùng Thái tử đi theo bị một cơn mưa sa giữ chân ở hoang nguyên, mà vị hoàng tử ở lại kinh đô được tỷ tỷ của hắn cùng với các đại thần ủng hộ giả tạo di chiếu, bước lên ngôi, đế quốc lâm vào nội loạn.
Ngay thời khắc ấy, các quốc gia trên thế gian này hướng về đế quốc kia phát khởi chiến tranh, thế cục vô cùng nguy hiểm.
Mấy chục ngày sau, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái tử dưới sự bảo vệ của một vị cố mệnh đại thần trở lại kinh đô.
Công chúa điện hạ cùng với đại thần trong triều ủng hộ tân quân tỏ vẻ nguyện ý vì chuyện này trả giá, hi vọng song phương có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đoàn kết tất cả lực lượng, đối kháng thế lực ngoại bộ xâm lược, lúc ấy thế lực của tân quân vẫn rất cường đại, vì đại cục, đây tựa như là con đường duy nhất, nhưng vị cố mệnh đại thần này không nghĩ như vậy.
Trên đại triều hội sáng sớm ngày hôm đó, vị cố mệnh đại thần kia trực tiếp một đao chém đứt đầu của tân quân.
Sau đó hắn nói với vị công chúa điện hạ kia cùng với các đại thần trung với tân quân, hiện tại đế quốc chỉ có một vị Hoàng Đế .
Các ngươi không biết nên lựa chọn tương lai thế nào cho đế quốc ư? Ta đây sẽ giúp các ngươi loại bỏ một cái lựa chọn, như vậy các ngươi không cần lo âu thống khổ và đau khổ nữa.
Bởi vì lựa chọn duy nhất chính là lựa chọn tốt nhất.
( Chú thích: Câu chuyện xưa này đến từ một bộ tiểu thuyết rất cố chấp là Tương Dạ. Nhưng xin minh giám, điều này cũng không có nghĩa là Tương Dạ chính là phát sinh ở trước Trạch Thiên Ký, ta có thể khẳng định chắc chắn, cũng không phải như vậy, chỉ là ta gần nhất lại đang đọc lại Tương Dạ, không nhịn được muốn nhắc lại một chút, chủ yếu là tiện tay a... )...
Giờ phút này lời nói cùng việc làm của Đường gia Nhị gia, cùng Đạo Tàng đề cập tới câu chuyện thần thoại kia, ở một trình độ nào đó giống nhau.
Nếu như Đường Tam Thập Lục chết, Đường lão thái gia còn có thể có lựa chọn nào khác chứ?
Dĩ nhiên, đầu tiên hắn phải làm được như lời hắn nói.
"Ngươi cảm giác mình có năng lực như thế ư?" Đường lão thái gia quan sát ánh mắt của Đường gia Nhị gia nói.
Đường gia Nhị gia nghĩ tới lúc trước nhận được những tin tình báo kia, hình ảnh phát sinh trong kho lương thực, bên bờ sông xuất hiện năm loại người, hơi có chút thất thần.
"Đúng vậy, cho tới hôm nay ta mới biết mình chưa hoàn toàn hiểu thấu gia tộc của mình."
Hắn nhìn phụ thân nói: "Đường gia tựa như ngài, vẫn là một chiếc giếng cổ sâu không thấy đáy, nhưng dù sao ta cũng là người của Đường gia, ta rất rõ ràng từ đường bên kia không có bất kỳ bố trí nào cả, chỉ cần người của ta qua đó, nhất định có thể giết chết được hắn."
Sau đó hắn nhìn Trần Trường Sinh nói: "Dĩ nhiên cũng muốn cảm tạ Giáo Hoàng Bệ Hạ đã đến, Vấn Thủy thành đã khẩn trương hai ngày, hôm nay đại loạn cũng là do một tay của Bệ Hạ ngài, nhưng càng hỗn loạn bao nhiêu, ta càng dễ dàng thừa dịp hỗn loạn an bài một ít chuyện."
Trần Trường Sinh không nói gì, trực tiếp đứng dậy.
Đường lão thái gia nhìn Đường gia Nhị gia nói: "Ngươi cảm giác mình còn có thể sai khiến được lòng người ư?"
Chuyện xảy ra hôm nay đã chứng minh, Đường gia vẫn là Đường gia của Đường lão thái gia, bất kể Đường gia Nhị gia âm thầm kinh doanh bao nhiêu năm, chỉ cần Đường lão thái gia lên tiếng, thuộc hạ trong ngày thường trung thành cảnh cảnh đối với Đường gia Nhị gia, vẫn không dám tùy tiện động một bước, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
"Nếu như là người của Đường gia, tự nhiên ta không thể sai khiến được."
Đường gia Nhị gia bình tĩnh nói: "Cũng may Thương viện trưởng đưa cho ta một nhóm thích khách rất tốt."
Thích khách giỏi nhất đại lục thuộc về thế lực phương nào? Trước kia là Thiên Cơ các.
Thiên Cơ các hiện tại, phần lớn sản nghiệp đã thuộc về Đường gia, nhưng chút ít lực lượng trong bóng tối lại thuộc về triều đình.
Chính xác hơn là lực lượng đáng sợ trong bóng tối hiện tại do Lạc Dương Trường Xuân quan chịu trách nhiệm xử lý.
Những chuyện này đương nhiên là bí mật, nhưng không thể nào giấu diếm được Đường lão thái gia cùng Trần Trường Sinh.
Cho nên bọn họ biết Đường gia Nhị gia không nói dối, cũng không phải là đang phô trương thanh thế.
Nếu như thích khách của Thiên Cơ các thừa dịp hỗn loạn tiềm nhập Vấn Thủy thành, lúc này đã vào từ đường...
Trần Trường Sinh đi ra ngoài phòng.
Đường gia Nhị gia nhìn hắn nói: "Không còn kịp nữa rồi."
Trần Trường Sinh dừng bước.
Nhà cũ một mảnh an tĩnh, gần như tĩnh mịch.
Không ai ngờ tới, Đường gia Nhị gia, trực tiếp vận dụng thủ đoạn lôi đình như thế.
Hiện tại hồi tưởng lại, lúc trước hắn trầm mặc, thậm chí biểu hiện vô năng, tự nhiên cũng là ngụy trang để cho Đường gia nhà cũ cùng Quốc Giáo phương diện buông lỏng cảnh giác.
Đường lão thái gia ánh mắt dị thường sâu thẳm, có thể là bởi vì hắn biết, lần này cháu của hắn thật sự sẽ chết .
Đường gia lão cung phụng còn ở từ đường.
Nhưng Đường gia Nhị gia cũng không nhắc đến.
Chuyện này ý vị như thế nào, Đường lão thái gia vô cùng rõ ràng.
Đường gia Nhị gia nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh nói: "Giáo Hoàng Bệ Hạ ngươi hôm nay có thể cũng sẽ chết, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt hay chưa?"
Nếu như Đường Tam Thập Lục chết, Trần Trường Sinh nhất định sẽ nghĩ biện pháp để giết chết Đường gia Nhị gia.
Đường lão thái gia đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đứng về phía con của mình.
Quốc Giáo cùng Đường gia tất nhiên sẽ phát sinh chiến tranh.
Như vậy Đường lão thái gia sẽ phải làm sao?
Đáp án không hỏi cũng biết...
Vương Phá đứng ba ngày trên Kê Minh sơn ở ngoài Vấn Thủy thành.
Gió tuyết tới, hắn là cố nhân.
Không phải bởi vì thân tình mà e ngại, do đó không dám vào.
Ba ngày trước hắn đã vào thành, đi qua nhà cũ, cùng Đường lão thái gia nói chuyện một lần, nhưng không thể thuyết phục được đối phương.
Không thể thuyết phục đối phương, còn có thể như thế nào? Chẳng lẽ thật sự không hợp một lời sẽ rút đao khiêu chiến?
Đường lão thái gia lạnh lùng quan sát thế giới đã mấy trăm năm, chỉ sợ đối với con trai ruột của mình cũng cực kỳ lãnh khốc, duy chỉ có đối với hắn vô cùng tốt, không thể nào bác bỏ.
Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể xuất thủ với Đường lão thái gia, dĩ nhiên, cho dù hắn xuất thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Đường lão thái gia.
Cho dù là hắn, đến hiện tại cũng không biết cái giếng ở nhà cũ này sâu đến bao nhiêu.
Nhưng hắn đứng ở ngoài thành, chính là ủng hộ đối với Trần Trường Sinh, giống như áp trận.
Bất quá lúc này cảm ứng được động tĩnh từ nhà cũ, nhìn phía từ đường mơ hồ phát sinh xôn xao, hắn vẫn không xuống núi.
Bởi vì có hai cỗ kiệu đi tới trên Kê Minh sơn.