Cái mâm ngọc xuất hiện trên chín tầng trời, chậm rãi xoay chuyển, bên trong còn thấy rõ sáu loại ánh sáng lưu chuyển. Mâm ngọc này xuất hiện ngay thời khắc Trần Cảnh vừa tiến nhập vào cõi âm, hay cũng là thời điểm mà Diệp Thanh Tuyết vừa giết chết chủ nhân phủ Thần Tiêu Ngọc Thanh. Có lẽ Trần Cảnh biết rõ việc này, cũng có lẽ hắn không biết nhưng tất cả điều này đã không trọng yếu nữa. Dường như hết thảy mọi chuyện phát sinh trong trời đất này đều do sinh linh tự mình thúc đẩy phát triển cả. Nhưng mà lúc này, Trần Cảnh lại cảm giác như trời đất như đang thúc đẩy hành động của tất cả mọi người, nhất là những kẻ tu hành như hắn.
Trong lòng Trần Cảnh, trời đất là có ý chí. Đôi khi, đó là ý chí của chúng sinh trong trời đất, chỉ khi ý chí của chúng sinh hợp nhất ngưng kết lại với nhau, lúc đó sẽ ảnh hưởng vô hình đến tiến trình của trời đất. Ngày hôm nay, ý chí của chúng sinh trong trời đất này là cần có một trật tự. Không chỉ một mình Trần Cảnh cảm nhận được mà những người tu hành khác cũng cảm nhận được điều này. Cho nên mới có nhiều người tu hành rời núi, làm tọa hạ dưới trướng sáu vị đại đế với mong muốn xây dựng được một trật tự trời đất hoàn chỉnh.
Lúc Trần Cảnh phát hạ chí nguyện to lớn xuống, cũng cảm nhận được tiếng gào thét từ những vong hồn sau khi chết đi mà không tiêu tán được trong hư vô xa xăm. Ý nguyện sau khi chết của bọn họ là thứ tối cơ bản nhất, đơn giản chỉ là hi vọng có chỗ quy về. Tuy rằng rất nhiều ý nguyện rồi sẽ tiêu tán đi, nhưng vẫn có một chút lưu lại trong trời đất, hóa thành ý chí của trời đất này. Lục đạo luân hồi đã sớm tồn tại, chỉ là vận chuyển không hoàn mỹ. Trải qua hơn ngàn năm thai nghén, rốt cuộc cũng đã bắt đầu dung hợp với thế giới này.
Lần quay trở lại cõi âm này, Trần Cảnh biết được thời gian giữa dương thế và âm thế đã không còn là một ngày bằng một năm nữa, mà ở dương thế là một ngày thì ở cõi âm cũng chỉ là một ngày mà thôi. Lần này, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy được bốn chiều. Trước kia, mỗi lần tiến vào hắn đều không phân biệt trên dưới thế nào, còn lần này lại rõ ràng được bản thân đang đứng trên bầu trời cõi âm.
Mười tòa Vương điện cõi âm như thể nối liền với nhau bằng một sợi dây xuyên suốt xuất hiện trong mắt Trần Cảnh. Dĩ nhiên, sợi dây kia không tồn tại, chỉ tồn tại trong mắt Trần Cảnh mà thôi. Trước đây hắn không nhìn thấy, hiện tại đã nhìn thấy rõ ràng là vì cõi âm có biến hóa, mà chính Trần Cảnh cũng có đổi thay.
Trong đó, có một tòa thành thỉnh thoảng lại lóe sáng. Ánh sáng như xuyên thấu cả bầu trời cõi âm, muốn chiếu thẳng vào dương thế.
Ánh sáng nhấp nháy.
Trên không trung của tòa thành có một người, thân thể to lớn như một đám mây. Ánh sáng tản ra từ tòa thành lại không cách nào chiếu sáng được đến người này.
Thành này là thành Tần Quảng, ánh sáng là từ Nghiệt Kính đài trong thành tản ra.
Trần Cảnh không nhìn thấy Hư Linh. Hắn chỉ đứng trên lưng Hồng đại hiệp, xuất hiện giữa không trung đang đầy cuồng phong bão táp. Hồng đại hiệp cưỡi mưa lướt gió đi xuống, bước chân như mãnh hổ lướt đi trong núi rừng, mang theo phong thái không sợ hãi thứ gì trong thiên hạ mà xông thẳng xuống bầu trời cõi âm.
Đột nhiên bóng người bồng bềnh như mây nơi đầu tường thành Tần Quảng quay đầu lại. Đó là một người phụ nữ không thể nhìn ra tuổi tác được, không thể nói là xinh đẹp cũng tuyệt đối không thể nói là xấu xí được. Ánh mắt nàng ta như thể cất chứa tang thương ngàn năm của trời đất bên trong, lại không chứa chút tâm tình kinh ngạc hay thù hận gì cả. Như thể dù có chuyện gì phát sinh trước mặt, nàng ta đều có thể tiếp nhận, hoặc có thể dự đoán trước được.
Trong lúc tung người nhảy trong hư không, thân thể Hồng đại hiệp càng lúc càng biến lớn. Mỗi lần tung nhảy, người nó lại biến lớn thêm vài phần. Thân thể nó đã cứng rắn như pháp bảo, những nơi nó đi qua, hư không dưới chân nhộn nhạo như sóng nước.
Mưa gió đầy trời hóa thành một kiếm.
Một kiếm đâm ra, mưa gió đầy trời.
Đó là Thừa Thiên nương nương, một trong sáu vị đại đế.
Nàng quay đầu lại, kiếm kia đã đâm tới giữa trán nàng.
Đó là một luồng gió mưa điên cuồng.
Thế nhưng Thừa Thiên Hiệu Pháp nương nương lại rất thờ ơ, chỉ nhìn Trần Cảnh như vậy. Rồi nàng như hòa vào trong màn mưa gió này, bay tản đi mất. Bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy Thừa Thiên Hiệu Pháp nương nương bị một kiếm của Trần Cảnh giết chết mà tan biến đi, thế nhưng trong mắt Trần Cảnh lại khác. Thừa Thiên Hiệu Pháp nương nương căn bản không chết, hay nói là nàng vốn không tồn tại, cũng có thể nói kỳ thật nàng ta vẫn luôn tồn tại trong trời đất này.
Ngay lúc một kiếm kia đâm vào trán nàng ta, Trần Cảnh mới biết được lai lịch của nàng. Hóa ra nàng ta chính là ý niệm được sinh ra khi Tổ Vu lấy thân lấp vào trong luân hồi năm xưa. Cũng có thể nói đó chính là khúc mắc chưa hoàn thành tâm nguyện của Hậu Thổ, của Đế Giang, của cả mười hai Tổ Vu.
Lúc này, nàng ta cảm nhận rốt cuộc luân hồi lại muốn tái hiện. Hơn nữa không phải vì ngoại lực tác động, mà tự ý chí bản tâm của trời đất muốn vậy, cho nên nàng ta lại lần nữa hóa nhập vào trong trời đất.
Những thần tắc mà nàng ta định hạ đã theo mưa gió biến thành kiếm dũng mãnh tràn vào lòng Trần Cảnh, xuất hiện bên trong miếu thần, in lên vách tường của tòa miếu.
"Nàng luôn luôn tồn tại, nàng vĩnh viễn tồn tại trong trời đất này." Đột nhiên trong lòng Trần Cảnh nảy sinh một câu nói như vậy.
Hồng đại hiệp tung nhảy một cái, rơi vào trong vương thành Tần Quảng.
Bóng tối như thủy triều rút đi.
Hư Linh đứng đó, bên cạnh nàng vẫn là hai con khỉ mặt chó Đại yêu và Tiểu yêu cũng đã như lột xác hẳn so với lúc trước. Hồng đại hiệp chỉ nhìn Hư Linh, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau, Hư Linh mới nói:
- Trời đất này biến hóa quá nhanh, nhanh đến người khác không kịp trở tay.
Trần Cảnh không trả lời, nàng nói tiếp;
- Ta có một trực giác, rất nguy hiểm.
Nàng ngập ngừng, lại nói:
- Càng cường đại, lại càng nguy hiểm.
Giọng nói nàng như thể nhớ lại một cơn mộng mị, Trần Cảnh bèn tiếp lời:
- Có lẽ cô không biết, hơn một trăm năm trước ta đã cảm giác được nguy hiểm này rồi.
Hắn xoay người lại, nhìn lên bầu trời, nói;
- Đó là lúc còn ở trong thành Bá Lăng. Ta nghe được mọi người trong thành trước khi chết đã hô to lên rằng, hi vọng toàn bộ tiên thần đầy trời đều biến mất. Cô không thể tưởng tượng được cảm giác của ta lúc đó đâu.
- Bọn họ đều thành Thiên ma.
Hư Linh nói.
- Đúng vậy, bọn họ đều thành Thiên ma. Thành một tồn tại thúc đẩy trời đất biến đổi.
Trần Cảnh nói:
- Khi đó mỗi lời kêu lên đều là nỗi lòng chân thật của bọn họ. Ta nghĩ, dù bọn họ có kính nể thần, tiên bao nhiêu, có tế tự thành kính đến thế nào thì đều là bọn họ không tình nguyện. Nếu không có những thần, tiên với một niệm có thể định ra sinh tử bọn họ như chúng ta đây, có lẽ bọn họ nhất định sẽ cảm thấy cuộc sống tự do hơn nhiều.
- Cho nên, chúng ta không nên tồn tại hay sao?
Hư Linh hỏi.
Trần Cảnh không trả lời.
Hư Linh nói tiếp:
- Có lẽ đã không nên tồn tại từ lâu rồi. Trận thiên kiếp kiếm hà ngàn năm trước, hay như lục đạo luân hồi được kiến lập kia cũng đều là ý định cấu trúc một trật tự thiên địa của số ít người trong trời đất này. Chỉ là sau khi chúng sinh cảm nhận được ý chí phù hợp với trời đất này thì luân hồi và trật tự mới có thể chân chính xuất hiện.
- Ngàn năm trước đã có đủ mọi điều kiện, chỉ thiếu ý chí của chúng sinh.
Đột nhiên Trần Cảnh cảm thán nói.
- Hiện tại Thiên ma đang tàn sát bừa bãi khắp thế gian. Lẽ nào toàn bộ người tu hành đều không tránh khỏi sao?
Hư Linh hỏi.
- Không ai tránh được cả. Thế nhưng không phải bản tâm người tu hành nào bị Thiên ma ập xuống cũng đều không kiên định được. Chúng ta tu hành trong trời đất này phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, hiện tại chẳng qua chỉ là Thiên ma kiếp mà thôi.
Trần Cảnh đáp.
- Vậy còn chúng ta đây?
Hư Linh nói:
- Trời đất này đang ép vào như thể hai khối đá mài. Chúng ta thì đang ở giữa, có làm thế nào cũng là nghịch hướng mà đi. Mọi thứ như thể hư vô, bất hủ hay trường sinh đều như trăng trong nước, như hoa trong gương, gần ngay trước mắt lại không chạm tới được. Là gần, nhưng cũng lại xa cực xa.
- Người chưởng quản trật tự Thiên đạo sẽ không có việc gì.
Trần Cảnh lại nói.
- Người đó là sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ngươi. Khi nàng tụ tập được Tinh Đấu trận đồ từ năm đại đế khác vào tay, lúc đó sẽ đưa tất cả những người tu hành trong thiên hạ vào vòng trật tự, mà nàng thì cũng tích tắc đó sẽ thoát thân khỏi vòng trật tự. Khi đó nàng sẽ tiêu dao ngoài trời đất, không thuộc tam giới ngũ hành. Nhưng nếu nàng không nhảy ra được, vậy phải vĩnh viễn bị vây trong trật tự, sẽ mãi cố thủ trong Thiên đình, phải tuân theo Thiên điều.
Trần Cảnh biết Hư Linh nói đúng. Mà gần đây hắn cũng mới nghĩ đến những điểm này. Hơn nữa, Thiên điều mà Hư Linh nói không phải do Diệp Thanh Tuyết định ra trong tương lai, mà đã tồn tại trong lòng chúng sinh. Đó chính là Thiên điều mà Thừa Thiên Hiệu Pháp nương nương cùng với năm vị Đại đế còn lại định ra, đã sớm tán lạc trong trời đất này.
- Nếu không cách nào thoát khỏi trời đất này, vậy khi trời đất đã hình thành trật tự rồi có thoát ly được chăng?
Trần Cảnh chợt nghĩ. Có điều trời đất trọng định lại luân hồi có đủ các loại diễn biến mênh mông cuồn cuộn, trong mơ hồ xa xăm đó tất có cực đại cơ duyên chỉ có thể ngộ mà không thể cầu được. Cho nên, người tu hành tuy có e ngại nhưng cũng đầy mong đợi.
- Ngươi nắm chắc sống sót trong tay nàng chứ?
Hư Linh vội hỏi.
- Ta sao?
Trần Cảnh thấp giọng lẩm bẩm.
- Trên người ngươi có bia thần Ti Vũ, trong ba trăm sáu mươi sáu tấm Tinh Thần bia, không thể thiếu tấm nào được.
Hư Linh nói.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Trần Cảnh chợt lấp lánh tựa như ánh sao trời.