"Một con sâu, lúc vừa ra đời đã có thể tự thu nạp linh khí đất trời để sống, không biết trời, không biết đất, không biết cha không biết mẹ, cũng không có anh em. Đến một ngày, nó cảm thấy mình có thể rời khỏi nơi đang ở, thế là nó bò đi, nhưng cơ thể lại bị bóng tối vây chặt, nên nó dùng đầu húc mạnh vào bóng tối đó, cố gắng giãy giụa, thấy mệt thì nghỉ, nghỉ xong lại bắt đầu húc tiếp. Thấy đói, nó sẽ nuốt linh khí để ăn, không ngủ không nghỉ, cứ liên tục như vậy. Cuối cùng có một ngày, bóng tối bao trùm nới bớt ra, chậm rãi vỡ dần, từng chút từng chút một, hình thành một lỗ hổng thật nhỏ. Nó bò theo lỗ hổng, bò mãi bò mãi trong bóng tối như thật dày kia, dần dần đến một ngày, trói buộc của bóng tối không còn nữa."
"Nhưng mà trước mặt nó vẫn là bóng tối vô tận, càng thêm tối tăm, càng thêm lạnh lẽo. Tại sao lại như vậy, thế giới này hẳn phải là ánh sáng rực rỡ khắp nơi, mùi hoa tràn ngập, hoa nở vô vàn từ trên trời xuống dưới đất mới đúng chứ? Thế là, trong bóng tối vô biên bắt đầu nở ra hoa, đỏ vàng lam lục, muôn hồng nghìn tía, cả một biển hoa. Con sâu rất vui, muốn bay lượn trên biển hoa ấy, mới phát hiện thân thể đã thay đổi hình dạng, mọc ra một đôi cánh đen thui, nhưng mà cánh này rất yếu, không bay lên được. Nên nó lại tiếp tục hút linh khí trên trời, gia tăng sức mạnh cho đôi cánh, cuối cùng có một ngày, nó cũng bay được, tung tăng khắp nơi."
"Nhưng sau một thời gian, trong biển hoa xuất hiện thêm những vật khác, không biết chúng là quái vật gì, có người có thú, loại nào cũng dữ tợn. Nó rất không thích, nó cảnh cáo bắt bọn chúng rời đi, nhưng chỉ có một số ít đi thôi, đa số vẫn đứng đó nhìn nó, có mấy con còn muốn hái hoa. Nó rất giận, nên đánh vào chỗ mà nó cảm thấy là yếu nhất trên người bọn chúng. Đánh vào rồi, nó mới phát hiện, bọn chúng đúng là lập tức ngã xuống đất không dậy được nữa. Nó rất vui sướng. Từ đó, nếu có bất kì thứ gì tiến vào trong biển hoa, nó sẽ đều cảnh cáo trước, sau đó sẽ nhằm vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương mà công kích, không một kẻ nào thoát được."
Trần Cảnh ngồi một mình trong tĩnh lặng, cả người như hòa vào với bóng tối. Bóng tối vô biên, không biết sinh ra hay giấu diếm cái gì nguy hiểm, nhưng luôn có thứ gì đó tới gần, lạnh đến thấu xương, song chỉ tới gần hắn trong vòng ba trượng, thì đều dừng lại bất động. Thanh kiếm Trần Cảnh đang nâng trên tay rung lên, tiếng kiếm ngân nhè nhẹ, mơ hồ dâng lên sát khí. Có một số thứ lạ thường kia vội vàng xoay thân chạy vụt đi, nhưng đa số đều đứng thẳng bất động. Kiếm được xuất ra, bay múa mềm mại như một con bướm, mang theo tiếng kiếm ngân vang xẹt qua hư không, sau đó tới khi kiếm trở lại, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
- Hà Bá gia, Hà Bá gia...
Không biết từ lúc nào, Hư Linh xuất hiện ở phía xa. Nàng không dám tới gần, chỉ đứng từ xa xa mà gọi không ngừng. Nàng nhìn thấy trên thân kiếm mà Trần Cảnh đang nâng trên tay, có một con bướm màu đen lặng lẽ nằm ở đó.
Trong sương mù mờ ảo, Trần Cảnh cảm giác có người đang gọi mình. Hắn nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng xác định đúng là đang gọi hắn. Hắn mở mắt, Hư Linh vẫn không dám tới gần, đứng từ xa nói:
- Hà Bá gia, đã tới ngày vong hồn dưới Địa ngục được trở lên dương thế, cửa thành đã mở.
Hư Linh không nhìn ra trạng thái hiện giờ của Trần Cảnh, nàng rất kinh ngạc khi thấy Trần Cảnh vẫn còn sống, vẫn còn có ý thức bản ngã. Một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Trần Cảnh vọng ra:
- Cô dùng Chiếu Hồn bảo giám chiếu vào ta một cái.
Không hề thấy Hư Linh đưa tay vào ngực áo để lấy gương, nàng chỉ khẽ lật tay, trong bàn tay đã xuất hiện một cái gương màu đen, đủ thấy nàng đã sử dụng cái gương này đến mức vô cùng thuần thục. Không thể nhìn ra hình dáng của cái gương, vì nó luôn có khói đen mông lung bao phủ.
Trong gương có hình ảnh một người đang ngồi, là thần hồn của Trần Cảnh, trên thần hồn của hắn, những đốm lấm tấm màu đỏ đã nhiều thêm, có một số đã chuyển thành màu xanh, song những đốm lấm tấm ấy đều nằm im thin thít, như chìm trong hôn mê.
Trên bàn tay của linh hồn có hình dạng Trần Cảnh kia có thêm một con bướm, con bướm được bao phủ trong một lớp sương đen, nằm im an tĩnh. Lớp sương đen ấy và linh hồn của Trần Cảnh gần như đã hòa vào với nhau. Hư Linh nhìn kĩ, lòng đoán Trần Cảnh có thể sống tới bây giờ, hẳn là nhờ con bướm không biết tên kia. Nàng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhìn thấy đôi cánh của con bướm khẽ động, biến thành một đóa hoa, ngay sau đó một biển hoa xuất hiện, tỏa ra mùi thơm nức mũi, khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái, thực muốn nằm xuống biển hoa ngủ một giấc, mà vừa mới nghĩ vậy, mí mắt đã nặng nề muốn sụp xuống.
"Đinh..."
Một tiếng kiếm ngân vang, Hư Linh run lên, như có một khối băng rơi vào cổ áo, trượt xuống dọc sống lưng, khiến cả người lạnh toát. Nàng giật mình tỉnh lại, không nhịn được lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn về phía Trần Cảnh. Hắn đã đứng lên, những đốm xanh hồng đã biến mất, ngoài cái trán nhìn tương đối dọa người thì nhìn chung vẫn có thể đánh giá là thanh tú. Thế nhưng Hư Linh lại cảm thấy trên người Trần Cảnh, ngoài sự an tĩnh, còn có một sự trống rỗng kì lạ.
- Nhân gian một ngày, Âm thế một năm, ta đã ở đây hơn ba trăm năm rồi hay sao?
Trần Cảnh thở dài. Hư Linh còn chưa kịp trả lời, Trần Cảnh đã nói thêm:
- Ra khỏi thành rồi, cô có biết cách nào rời khỏi Âm phủ này không?
- Ta biết có một chỗ, nhưng mà rất nguy hiểm.
Hư Linh lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh.
- Nguy hiểm gì?
- Ta không biết, ta chỉ nhớ có thể rời khỏi ở nơi này, nhưng là nguy hiểm gì thì không nhớ rõ.
Trần Cảnh hơi nhíu mày, nhưng không hỏi nữa, chỉ hỏi làm sao để rời khỏi nơi đây.
Hư Linh chỉ về một hướng:
- Mời Hà Bá gia nhìn xem, đó chẳng phải là cửa thành sao?
Quả nhiên, không biết lúc nào nơi đó đã lặng lẽ xuất hiện một cái cửa thành, giống hệt cái Trần Cảnh đã thấy trước lúc vào đây. Lúc này không ngừng đang có vong hồn từ trong cửa thành đi ra ngoài. Lúc trước, Trần Cảnh từ bên ngoài thành nhìn vào, thì chỉ thấy một vùng tối đen, ngoại trừ khoảng không nhỏ bé quanh cửa thành thì không nhìn thấy gì ở bên trong cả. Hiện tại Trần Cảnh lại ở trong thành, tuy nhìn ra bên ngoài có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng lại không hề nhìn thấy vong hồn sau khi ra khỏi thành, chỉ thấy từng vong hồn nghiêng ngả lảo đảo lết tới cửa thành, mà vừa ra qua cửa thành thì tốc độ liền không ngừng tăng lên, giống như pháp lực đã được khôi phục.
Hư Linh đi tới ngoài thành, mới nhận ra Trần Cảnh không hề đi theo nàng, vội quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang đứng ở bên trong cửa thành nhìn lại vào trong thành, không biết hắn nghĩ gì. Một lúc lâu sau, hắn mới quay đầu, bước ra đứng cạnh Hư Linh.
- Hà Bá gia nhìn gì vậy?
Hư Linh hỏi.
- Ta đang nghĩ cái thành này là do trời đất sinh ra hay do người xây nên? Nó bao hàm toàn diện, như tự tạo thành một thế giới, trong trời đất liệu có ai xây được một cái thành như vậy!
Hư Linh không trả lời, mà như suy nghĩ.
Bầu trời vẫn âm u, nhưng không còn là một màu đen kịt không nhìn thấy gì khác, mà là bầu trời đầy mây giống như nhân gian.
Gió lạnh thổi ngàn dặm, vong hồn loạn trăm dặm.
Trần Cảnh đột nhiên hỏi:
- Ở nhân gian hiện đang là rằm tháng bảy, những vong hồn này là đang trở lại nhân gian, sao chúng ta không đi theo họ?
- Có theo bọn họ hay không cũng không khác gì cả. Những chỗ có thể từ cõi âm trở lại nhân gian không ít, mà cõi âm có mười thành, mỗi thành đều có rất nhiều vong hồn, nhưng những kẻ có thể trở lại nhân gian vào ngày này thì không có bao nhiêu.
Hư Linh vẫn luôn cố nhớ xem cái chỗ rời đi kia có nguy hiểm gì, nhưng nàng không thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ rằng rất nguy hiểm.
Trần Cảnh cũng không nói đến chuyện muốn theo sau những vong hồn kia nữa. Tuy Hư Linh nói nơi có thể thoát ra có nguy hiểm, nhưng chí ít nàng cũng đã từ đó đi ra ngoài, và tới giờ vẫn còn sống, nên Trần Cảnh nghĩ, có lẽ cũng không đến nỗi.
Những vong hồn lúc đầu bước đi đều rất khó nhọc, sau khi qua cửa thành lại chuyển sang một tư thái hoàn toàn khác, phiêu nhiên như gió, ẩn độn vô phương. Trần Cảnh không khỏi thầm nghĩ không biết lúc sống họ là ai, mà sau khi chết rồi, biến thành tàn hồn lại vẫn còn pháp thuật như vậy.
Trần Cảnh cứ theo sát Hư Linh mà đi, phía trước cũng có không ít vong hồn đang di chuyển. Những vong hồn này như được dẫn dắt, tứ tán theo những hướng riêng biệt.
Đi không bao lâu, Trần Cảnh lại nhờ Hư Linh cầm "Chiếu Hồn bảo giám" chiếu một cái vào mình. Mỗi lần chiếu, Hư Linh lại phát hiện những đốm đỏ trên linh hồn của Trần Cảnh đã tăng thêm.
Hư Linh hiểu ngay, lúc những đốm đỏ ấy hoạt động, thì nhất định Trần Cảnh sẽ phải lâm vào cuồng loạn. Và bây giờ, những đốm đỏ luôn nằm im đã bắt đầu nhúc nhích, nàng nhìn vào mặt Trần Cảnh, cố gắng kéo giãn cự ly ra với hắn. Trần Cảnh thì như không biết, thế là hai người từ đi sát vai nhau trở thành cách nhau một trượng.
Cũng may Trần Cảnh luôn luôn bình tĩnh, cứ thế im lặng bước đi, tới khi tới một ngọn núi mới ngừng lại.
Núi này không cao, cũng không hiểm trở, nhưng lại làm Trần Cảnh cảm giác nhìn không thấu, giống như nó không chỉ có bấy nhiêu đây, cảm giác rất không chân thực, như còn cách một tấm màn, vì chỉ cần lùi hơi xa một chút là ngọn núi sẽ đột nhiên biến mất, giống như không gian bị dịch chuyển.
Trần Cảnh và Hư Linh đứng ở ngoài núi, những vong hồn khác cũng bồi hồi không dám đi vào, mà thi nhau gầm rú. Trên bầu trời, mây đen tụ tập, gió lạnh rít lên từng hồi, làm ai cũng cảm thấy có nguy hiểm.
- Con đường mà Tần Thành Hoàng dẫn chúng ta đến đây hình như là không có nguy hiểm? Hơn nữa họ cũng rời khỏi rồi, ta nghĩ bọn họ nhất định biết con đường an toàn.
Trần Cảnh đột nhiên nói.
- Ngài ấy là Thành Hoàng, là thần linh thuộc dòng Địa phủ, đương nhiên có khả năng câu thông âm dương hai giới.
Hư Linh đứng cách Trần Cảnh hơn ba trượng, cũng nghi hoặc nhìn vào ngọn núi. Trần Cảnh nghe vậy, cũng hiểu đại khái vì sao Tần Thành hoàng lại phải hợp tác với Giang Lưu Vân. Một người có thể tự do xuất nhập âm dương hai giới, một người trên tay có chí bảo, có thể vào thành Tần Quảng thành mà không hãm trầm luân.
Đột nhiên, Trần Cảnh biến sắc, trong mắt lóe ánh sáng đỏ.
- Không được tới gần ta.
Trần Cảnh hô to, ngã ngồi xuống đất, mắt nhắm chặt lại.
Hư Linh khẽ vọt lên, đột ngột biến mất, sau đó xuất hiện trên một sườn núi nhỏ cách đó hơn một dặm, từ xa nhìn Trần Cảnh.