Từ sau khi Trần Cảnh đứng trên không trung của Linh Tiêu bảo điện phát ra chí nguyện to lớn thì hắn chưa từng xuất thủ qua. Không ai biết được thực lực hắn đã phát triển đến mức nào. Người khác đã không thể nào cảm ứng được một Trần Cảnh ngồi trong miếu thần nữa, mà thân thể nguyên ma trong trời đất lại không đại biểu cho thực lực của hắn.
Dù vậy, không ai nghĩ rằng lúc này Trần Cảnh không chỉ có được thực lực tự bảo vệ mình khi đối diện với đại đế Yêu tộc uy thế tối thịnh, mà còn muốn một lần hành động, đánh chết đối phương ngay trong miếu của mình.
Miếu thần biến hóa trong tích tắc này khiến cả một vùng hư không nơi đây nổi lên gió giục mây vần. Chung quy lại miếu thần cũng chưa thể tự hình thành nên một không gian riêng, vẫn chưa độc lập với phiến trời đất này. Cho nên lúc Trần Cảnh an tọa bất động trong miếu, tất nhiên sẽ không người nào tìm ra được hắn. Thế nhưng một khi trong miếu có Đại đế yêu tộc, lại đang tiến hành chém giết với Trần Cảnh, thì dấu vết này cũng bị bộc lộ ra.
Cuồng phong gào thét trên chín tầng trời, gió cuốn xuống tận mặt đất, nối thông với tầng tầng mây đen tạo thành cơn mưa tầm tã như trút nước. Bên trong mây đen là sấm sét đánh xuống liên miên không dứt, cắt ngang qua cả khoảng trời đất tối tăm này. Trong mưa gió sấm sét như có vô số quái thú đang gầm thét, rít gào.
Tích tắc này, kí ức chôn sâu trong lòng Tử Vi đại đế chợt hiển hóa. Ông ta thấy được sấm sét đánh xuống, nhìn thấy Yêu thần rơi rớt, nhìn thấy cả luân hồi sụp đổ. Tất cả đều là kí ức của ông ta, là nỗi sợ hãi đã sớm bị ông ta chôn sâu trong lòng nay được gợi lên, khiến thâm tâm ông ta run rẩy.
Đây chính là điểm đáng sợ của Huyễn Sát.
Lửa trên trời cuồn cuộn ập xuống người Tử Vi đại đế. Ông ta điên cuồng bỏ chạy, mặt đất dưới chân nứt vỡ, rồi dung nham nóng chảy phun thẳng lên. Ông ta kinh hoảng nhảy lên cao tránh né. Lúc này, bất chợt có một luồng ánh kiếm từ phía xa chân trời cuốn đến. Ông ta hốt hoảng. Ánh kiếm tuyệt sát như vậy chỉ có ở bốn thanh tuyệt sát kiếm của Thông Thiên giáo chủ và Thanh Nhan kiếm mà thôi, dù là thanh kiếm nào thì ông ta cũng không thể chống cự nổi. Cho nên, dưới chân ông ta hiện lên cầu vồng, dùng độn thuật hóa cầu vồng chạy trốn.
Có điều ông ta không biết được, ánh kiếm này không chỉ là hư ảo, cũng không phải là những kí ức trong lòng ông ta, mà là ánh kiếm của Mê Thiên kiếm chân chính. Thật hay giả chỉ cách nhau một ý niệm, ai có thể phân rõ chân thực cùng hư ảo? Đây chính là điều Trần Cảnh tự nhiên lĩnh ngộ ra từ khoảng thời gian trầm mê giữa những ý cảnh hư thực vô thường, không phải phép thuật, không phải là thần thông, thế nhưng chỉ một niệm có thể hình thành nên thần thông thuật pháp, có tên là Huyễn Sát.
Những kí ức hư ảo trong lòng Tử Vi đại đế không thể làm thân thể ông ta bị thương nhưng có thể giết chết ý chí tinh thần ông ta. Mà công kích chân thực của Trần Cảnh lại dung nhập trong kí ức hư ảo trong lòng ông ta, khiến ông ta cảm giác được phần ký ức kia như hiển hiện trở lại đầy chân thực, lại càng thêm phần hung hiểm và khó lượng. Mọi diễn hóa hư ảo dung hợp với chân thực bên trong miếu thần, lại đan xen trong lòng Tử Vi đại đế đều hiển hiện rõ trong mắt Trần Cảnh.
Tử Vi đại đế đang không ngừng phi thiên độn địa nơi thế giới trong lòng mình. Còn thế giới bên ngoài, miếu thần của Trần Cảnh đang không ngừng ẩn hiện. Không gian bên trong miếu như đã hình thành nên một vùng trời đất riêng, có phương viên độc lập đang tựa hồ sắp hiển hóa ra thế giới này.
Pho tượng đá bên trong miếu như mãi tồn tại, lạnh lùng nhìn vào sự biến thiên của trời đất này.
Tử Vi đại đế đã không phân rõ chân thực và hư ảo nữa, ông ta đang điên cuồng chạy trốn. Trong tích tắc luồng ánh kiếm kia hạ xuống, ông ta đầy kinh sợ, nỗi sợ hãi hơn ngàn năm trước cũng trong khoảnh khắc này mà bộc phát đi ra.
Ông ta chỉ cảm thấy ánh kiếm trước mắt trùng điệp, dù cho nắm giữ được độn thuật hàng đầu trong thiên hạ thì vẫn không chỗ độn đi. Ông ta có độn lên trời xuống đất thì ánh kiếm kia vẫn vĩnh viễn xuất hiện trước mắt, đâm thẳng vào hai mắt mình.
Ông ta tựa hồ như quên mất bản thân đang ở trong miếu thần nho nhỏ này, căn bản không thể nào tránh né khỏi Mê Thiên kiếm được cả. Chỉ thấy trong miếu thần có một điểm sáng như cầu vồng bay lượn, xuyên qua tầng tầng ánh kiếm.
Ánh kiếm chụp xuống người Tử Vi đại đế, mùi vị tử vong kề cận ông ta. Có thể nói lúc này phép lực ẩn trong ánh kiếm nhiều hay ít đã không quan trọng, bởi lúc ánh kiếm rơi vào người cũng là lúc lòng ông ta đã phóng đại uy lực của ánh kiếm kia đến vô hạn, đến mức đẩy ông ta vào trong hoàn cảnh tất phải chết. Tư tưởng ông ta trong tích tắc đó như ngưng đọng lại. Lúc này, cái cảm giác tử vong, cách thức tử vong tiến đến y hệt như bản thân ông ta từng tưởng tượng ra trong suốt ngàn năm qua. Tất cả cứ tự nhiên như vậy, không có chút gì ngoài ý cả.
Là ông ta đang tự sát, mà tử vong chính là ý thức bản thân ông ta.
Có điều chính trong lúc này, hai mắt của Trảm Tiên hô lô trong tay ông ta chợt lóe lên, rồi tắt ngúm, Tử Vi đại đế chợt tỉnh lại. Trong tích tắc vừa rồi, ông ta đã chết một lần thế nhưng lại có thể tỉnh lại được. Là Trảm Tiên hồ lô đã thức tỉnh ông ta. Trảm Tiên hồ lô này chẳng những có chứa tinh khí thái dương chí cương trảm tiên thần, mà còn có vài diệu dụng quỷ bí khác. Tuy rằng Lục Áp đã không còn, Tử Vi đại đế không thể thoải mái sử dụng tự do Trảm Tiên hồ lô, thế nhưng thuật chết thay của hồ lô vẫn còn đó. Ông ta không cần phải vận dụng mà sau khi tế luyện xong Trảm Tiên hồ lô này thì thuật này đã tồn tại rồi. Hơn nữa, thuật này lại chuyên đối phó với những loại sát phạt mê huyễn giết người không chút dấu hiệu.
Tử Vi đại đế tỉnh lại, nhìn thấy Trảm Tiên hồ lô trong tay xuất hiện một vết nứt, lập tức hiểu được tích tắc vừa rồi mình đã chết đi, chẳng qua nhờ Trảm Tiên hồ lô thế mạng lại. Thuật chết thay của Trảm Tiên hồ lô đến từ Lục Áp, cho nên dù Tử Vi đại đế tế luyện được cũng không biết đến năng lực này.
Ông ta tỉnh lại khỏi thế giới nội tâm mình, chỉ ngẫm nghĩ một chút đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Nhìn ánh kiếm chụp xuống cùng với những vết kiếm khắp người mình, trong lòng ông ta giận dữ.
Vết kiếm này không thể tạo thành vết thương chí mạng được, bởi ông ta có thuật hóa cầu vồng hộ thân, lại có yêu thân vô cùng cường đại. Thuật hóa cầu vồng có thể làm suy yếu ánh kiếm Mê Thiên, còn yêu thân cường đại đủ khiến kiếm kia cắt sượt qua bên ngoài da mà thôi. Hơn nữa, kiếm ý xâm nhập vào cũng sẽ bị Trảm Tiên hồ lô ngăn chặn lại.
Tích tắc vừa rồi, không chỉ có Tử Vi đại đế ở bên bờ sinh tử luân hồi, mà Trần Cảnh cũng mấp mé nơi đó vài lần. Vừa rồi hắn định nhân cơ hội giết chết Tử Vi đại đế cho nên đã dốc hết toàn lực, chỉ là khi hắn xâm nhập vào ý thức của Tử Vi đại đế, định gạt bỏ tất cả chúng thì có một phi đao đỏ đậm từ trong hư vô lao ra. Ngoại trừ mang một màu đỏ thẫm, phi đao còn khiến Trần Cảnh mơ hồ cảm nhận được một loại khí tức khủng bố kèm theo. Ý thức của hắn lập tức thoát ra khỏi ý thức và thân thể của Tử Vi đại đế, có điều thanh phi đao kia lại như có thể xuyên qua thời gian và không gian, cắt qua hư vô chém thẳng về phía Trần Cảnh.
Tâm tình bình tĩnh, sâu thẳm như nước giếng sâu của Trần Cảnh cũng chợt nổi lên gợn sóng. Hắn cảm nhận được khí tức tử vong lướt tới.
Vừa tiếp xúc với thanh phi đao đỏ thẫm kia, Trần Cảnh đã cảm ứng được tinh khí vô địch không gì không phá nổi của thái dương tinh khí, cái loại nóng cháy hắn chưa từng gặp kia nhanh chóng đốt cháy ý thức hắn. Có điều, phi đao này chẳng thể sánh được với bản thể của nó. Chỉ trong một ý niệm đó, Trần Cảnh cũng biết được thanh phi đao kia được ngưng kết từ khí tức chí cương trong thiên hạ mà thành, với ý thức Nguyên thần mà nói thì nó là thứ vũ khí sắc bén không gì không cắt phá được.
Lúc trước, dù cầm Trảm Tiên hồ lô trong tay, Tử Vi đại đế cũng không sử dụng, bởi ông ta không cảm ứng được ý thức bản thể của Trần Cảnh ở nơi nào. Chỉ khi ý thức Trần Cảnh xâm nhập vào trong thân thể của Tử Vi đại đế, trong nháy mắt va chạm vào ý thức của ông ta thì Trảm Tiên hồ lô lập tức cảm ứng được.
Chỉ thấy một thanh phi đao nhỏ phóng thẳng vào mi tâm tượng đá bên trong tấm bia thần. Ngay trong tích tắc nguy cấp này, một thanh tiểu kiếm cũng lập tức bay ra khỏi mi tâm của tượng đá. Thanh tiểu kiếm này trắng muốt như tuyết, mang theo một tầng sương khói mông lung hoàn toàn trái ngược với thanh tiểu phi đao không tản ra chút khí tức nào.
Đây chính là thanh kiếm được Trần Cảnh ngưng kết từ tín ngưỡng mà thành. Lúc hắn phát hạ chí nguyện to lớn thì ngưng kết ra, đáng tiếc do thời gian quá ngắn ngủi mà thanh kiếm vẫn chưa ngưng kết thành thực chất như phi đao Trảm Tiên kia. Đao kiếm chạm nhau, phi đao ngừng lại, kiếm tan vỡ biến mất. Trong lúc nguy cấp này Trần Cảnh vẫn ẩn thân không hiện, phi đao không tìm được ý thức chủ của Trần Cảnh bèn lập tức quay trở về Trảm Tiên hồ lô, như thể chưa từng phát sinh chuyện gì qua.
Tử Vi đại đế nhìn tượng đá Trần Cảnh đang ngồi ngay ngắn trên bệ thờ, lòng giận dữ. Ông ta không khỏi nghĩ tới thiếu chút nữa đã thua trong tay kẻ hậu bối này. Tuy cảnh giới của Trần Cảnh hiện nay đã cực cao, thần thông pháp lực đã đứng hàng đầu trong trời đất, thế nhưng trong lòng ông ta thì Trần Cảnh vẫn mãi là một kẻ hậu bối.
- Ta muốn xem xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa.
Lòng ông ta nghĩ vậy, nhưng miệng không nói gì, tay vạch qua hư không. Hư không như biến thành tờ giấy, bị tay ông ta rạch qua để lại một vết rách dài. Từ vết rách đó nhìn ra, như thể một khe hở từ sâu giữa hai bên vách núi nhìn lên bầu trời, nhìn thấy được một dải sao trời.
Ánh sáng chiếu lên miếu thần mông lung, u ám mà thần bí. Ánh sao từ đường rạch đấy lóe lên, rồi chợt tắt, có điều như tập trung thiêu đốt cả ở trên đầu ngón tay của Tử Vi đại đế. Ông ta điểm một chỉ ngưng kết từ ánh sao về phía tượng đá của Trần Cảnh, bóng tối bị cắt ngang qua, chỉ nhìn thấy một ngôi sao sáng lướt cực nhanh qua bầu trời đêm.
Nếu bị điểm trúng, tượng đá chắc chắn sẽ hóa thành một đống đá vụn.
Trong bóng tối, ánh sao cực nhanh, cực nổi bật, như một ngôi sao vĩnh hằng sẽ không bao giờ tàn. Chẳng qua, nhìn như vĩnh hằng, là bởi luôn luôn tồn tại trong bóng tối này.
Tử Vi đại đế cảm giác tượng thần chỉ cách mình hơn một trượng, nhưng hư không giữa một trượng này lại như biến hàng tỉ dặm. Tử Vi đại đế biết đây chỉ là ảo giác mà thôi, ngón tay phải như kiếm của ông ta chỉ xuống như thể đánh nát cả thế gian, trong nháy mắt đã đâm tới chỉ cách tượng đá vài thước. Thế nhưng cũng chính lúc này, Quảng Hàn kiếm treo bên tường đột nhiên lao ra khỏi vỏ, một luồng ánh trăng thanh lãnh tràn ra, chiếu rọi rõ ràng cả người Tử Vi đại đế.
Ông ta cảm nhận được lực lượng ánh trăng vô hình trong Quảng Hàn kiếm như đang ăn mòn lấy thân thể của mình. Cả người ông ta lập tức lóe lên một tầng sáng cầu vồng, mà ánh sao từ ngón tay ông ta điểm ra cũng lập tức ngưng kết lại, từng điểm điểm ra lại ngưng kết thành từng ánh sao treo cao trên bầu trời.
Những ánh sao được điểm ra bố trí quanh người ông ta, lơ lửng trên không trung hình thành một không gian huyền bí. Trong lúc đó, Trần Cảnh cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, miếu thần được dựng bằng tín ngưỡng của hắn có nguy cơ bị tan vỡ.
Đột nhiên, ngọn đèn trước bàn bùng lên một ngọn lửa xanh. Ngọn lửa dung nhập vào ánh trăng, tạo từng từng đốm lửa nhỏ bay về phía Tử Vi đại đế. Đồng thời hư không nơi đây cũng xuất hiện một hình ảnh, là cảnh tượng chúng sinh linh đang cầu nguyện. Cảm giác miếu thần sắp tan vỡ nháy mắt bị đè nén xuống. Hắn biết lực lượng trên người Tử Vi đại đế là từ tinh không, nếu hắn không thể thật sự thoát khỏi trời đất này, khi đó chắc chắn không thể ngăn cách lực lượng ánh sao của trời đất này không để Tử Vi đại đế mượn dùng.
- Hôm nay, tín ngưỡng của ngươi sẽ phải phân ly khắp thế gian này, không còn chỗ trở lại.
Tử Vi đại đế nói.
Dứt lời, bảy ánh sao quanh người Tử Vi đại đế chợt lóe sáng, tay phải ông tay khẽ miết miệng Trảm Tiên hồ lô, chậm rãi rút một thanh tiểu đao đỏ thẫm ra. Tiểu đao đỏ đậm được ánh sao màu lam từ tay Tử Vi đại đế bao phủ mang đầy mỹ cảm trí mạng.
Trong lòng Trần Cảnh dâng lên cảm giác nguy hiểm, tâm thần nhảy lên. Thời điểm này hắn lại không thể ngưng tụ ý thức mình lại được, bởi nếu vậy sẽ bị một đao của Tử Vi đại đế chém vỡ.
- Ngươi cho rằng mình ẩn nấp được sao?
Dứt lời, tiểu đao trong tay ông ta đã vung lên. Chỉ thấy tiểu đao lướt đi rạch nên một vết rách trong hư không. Cả người Tử Vi đại đế đã hóa thành cầu vồng, cầm Trảm Tiên hồ lô lóe lên trong miếu thần. Phi đao lướt qua, miếu thần xuất hiện vết vết nứt vỡ. Trần Cảnh chỉ cảm giác có từng đao từng đao rạch lên người mình.