Từ sâu dưới đáy biển nhìn lên, chỉ thấy một vầng sáng đang khuyếch tán trong bóng đêm, càng lên cao thì càng ảm đạm, và ở trong đó là một pho tượng bay lên. Đối với những yêu linh chưa từng thoát ra vùng nước sâu này, thì trong tiềm thức chúng cho rằng ở trên mặt biển chính là thiên giới. Nên lúc này trong mắt chúng nó, pho tượng kia đang phi thăng thiên giới trong ánh sáng chói chang.
Nhan Lạc Nương theo sát phía sau tượng đá rồi đến Quy Uyên, cuối cùng là Hồng đại hiệp.
Hồng đại hiệp hô to:
- Lạc Nương muội muội, chờ lão tôm với.
Nó không quên nơi này là địa phương nguy hiểm, nếu nó bị rơi xuống một mình thì chắc chắn sẽ bị đại yêu ở đây nuốt chửng.
Ngay lúc này thì một cái miệng to như vực sâu đã rướn lên muốn nuốt chửng nó. Tuy hoảng sợ, nhưng trong giây phút đấy thì thân thể Hồng đại hiệp đột nhiên co lại, rồi lao ra phía trước hơn mười mét mới may mắn thoát ra được.
Thật không may là hướng mà Hồng đại hiệp lao ra lại nhắm vào lưng của một con tôm thật lớn, thân hình to không kém quái thú kia. Thấy thế nó liền rút ngay ra từ trong mang một thanh kiếm và một cái đinh ba. Đôi mắt nó trừng lên, nhìn chằm chằm vào yêu linh ở bốn phía, thấy mình đã bị bao vây, nó liền hét lên:
- Đến đây đi, ta sẽ cho các ngươi thấy sự lợi hại của thần tướng chở tượng sông Kinh Hà.
Đám yêu linh xung quanh bị chọc giận, từng con uốn éo thân thể tạo thành một tầng sóng ngầm, rồi há miệng lao tới. Ngay lúc này đột nhiên một chiếc đèn lao xuống trung tâm chúng nó, tỏa ra ánh sáng xanh lục làm cho nơi đây phủ lên một tầng ánh sáng như mộng ảo.
Đám yêu linh trong biển sâu lập tức chạy trốn tán loạn, nhưng vẫn có một con bị giết chết, máu tươi tản ra trong nước biển, dưới ánh đèn nhìn tựa như ánh nắng lúc chiều tà.
Hồng đại hiệp liền chém đầu cái xác, móc ra nội đan ở trong rồi nuốt luôn, hung hăng quát lên:
- Đây là kết quả của những kẻ dám coi thường thần tướng chở tượng thần sông Kinh Hà.
Rồi ngay lập tức nó liền bám theo ngọn đèn, hướng lên trên bỏ chạy.
Sau khi bia thần Kinh Hà lao ra khỏi mặt biển, Trần Cảnh lập tức nhìn thấy ở đằng xa là một hòn đảo nhỏ đang phiêu du tại trên mặt nước. Nếu những hòn đảo trước đây hắn từng thấy đều mang đến cảm giác vững vàng, an tâm thì hòn đảo này lại khiến hắn cảm thấy nó tựa như một con thuyền đang trôi đi một cách vô định, hoặc là đang theo quỹ tích của thiên đạo. Có vẻ như nó tồn tại ở trong không gian ảo, chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện ở thực tại.
Trần Cảnh dùng Phá Vọng Nhãn nhìn thấy ở trên không trung của hòn đảo này có một cái bia thần to lớn, bên trên ghi bốn chữ: "Bia thần Bồng Lai".
Trần Cảnh thầm nghĩ: "Bồng Lai tiên sơn quả nhiên là một trong những trận cơ của Chu Thiên Tinh Đấu đại trận ngày xưa."
Ngay sau đó hắn lại thấy được có người xuất hiện trên bầu trời đảo Bồng Lai. Lúc đầu chỉ có một người nhưng rất nhanh đã xuất hiện một đám người, nam có nữ có, già có trẻ có, mặc đủ loại đạo bào khác nhau đại diện cho nhiều môn phái.
- Chính là Bồng Lai.
Quy Uyên chẳng biết đến bên cạnh Trần Cảnh từ lúc nào, nói một cách tự nhiên.
- Hai khối bia thần gặp nhau liệu có phát sinh gì không?
Trần Cảnh hỏi lại.
- Không biết, chuyện như vậy chưa từng xảy ra. Ta chưa từng thấy ai có thể mang bia thần đi như ngươi.
Quy Uyên nói.
- Thật sự không có sao?
- Ta cũng chỉ mới gặp ngươi là người đầu tiên, hoặc cũng có thể ở một nơi khác đã xảy ra việc này nhưng ta không biết. Giả dụ như núi Côn Lôn, bốn phía có tám con sông lớn nhưng giờ chỉ còn lại bốn, bia thần của bốn con sông kia đã biến mất. Mọi người suy đoán rằng chỉ có hai khả năng, một là bị người mang đi, hai là đang bị giấu tại núi Côn Lôn.
Lúc này Hồng đại hiệp và Nhan Lạc Nương đều đi tới bên cạnh Trần Cảnh.
Tượng thần lại bay lên lưng của Hồng đại hiệp, khiến nó cảm thấy bị đè, nhưng trong lòng thì lại an tâm hơn nhiều.
Theo khoảng cách đến đảo Bồng Lai càng ngắn, Trần Cảnh càng cảm thấy sự bài xích càng nặng, giống như hai khối nam châm để gần nhau, hoặc là hút vào, hoặc là đẩy ra. Trần Cảnh câu thông với bia thần Kinh Hà để nó trở lại trong cơ thể mình, thế nhưng dù đã vào trong, nó vẫn tỏa ra hào quang vạn trượng. Còn bên ngoài, ở trên đầu tượng thần thì gió giục mây vần, linh lực tụ tập mà đến, hình thành một con sông chảy xiết từ trên cao xuống, chảy thẳng vào bên trong tượng thần.
Một người từ trong đảo Bồng Lai đi ra, y bước lên mây trắng mà đi, khi tới trước mặt Trần Cảnh liền hành lễ vãn bối, tự xưng là đại đệ tử đảo Bồng Lai, rồi hỏi tên của Trần Cảnh và mọi người. Mục đích chủ yếu của y là hỏi tên Trần Cảnh cùng Quy Uyên, còn y đã nhận ra Nhan Lạc Nương vì đã từng nghe người khác miêu tả hình ảnh của nàng .
Trần Cảnh trả lời:
- Kinh Hà Trần Cảnh cùng bằng hữu bái kiến chưởng môn nhân Bồng Lai.
Trong lời nói của hắn không thể hiện sự gần gũi hay xa cách, như bộ mặt của tượng thần. Điều này khiến cho đại đệ tử đảo Bồng Lai không thể đoán được ý đồ của Trần Cảnh, y đành phải nhìn sang phía Nhan Lạc Nương, trong lòng thầm nghĩ: "Thiên Vân sư đệ nói rằng nàng chính là Nhan Lạc Nương, nhưng gặp ngoài đời thực thì không thấy giống như trong miêu tả."
Tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng y vẫn nói tiếp:
- Hóa ra ngài chính là thần sông Kinh Hà từng dâng sóng nhấn chìm núi Côn Lôn, Thiên Hoang không đón tiếp từ xa, mong Hà Bá thứ tội.
- Ha ha.
Trần Cảnh chỉ cười mỉm liền không nói thêm gì cả, Quy Uyên cũng im lặng, Nhan Lạc Nương tự nhiên cũng không nói gì, nhưng Hồng đại hiệp lại tức giận quát lên:
- Ngươi thì tính là cái thá gì, ngươi cũng xứng để nghênh đón Hà Bá gia nhà ta hay sao.
Thiên Hoang bốc lên lửa giận trong lòng. Y là đại đệ tử đảo Bồng Lai, các sư đệ và sư muội đều cung kính khi gặp y, khi ra bên ngoài, đến bất kỳ môn phái nào cũng đều được tiếp đãi cẩn thận, chưa từng có ai nói như thế với y, lại càng hiếm người dám làm thế.
Trong mắt Thiên Hoang nổi lên sát khí, y nhìn chằm chằm vào Hồng đại hiệp, xung quanh chợt trở lên yên lặng.
Chợt từ phía đảo Bồng Lai bỗng truyền đến một giọng nói ôn hòa nhưng cũng uy nghiêm:
- Thiên Hoang, còn không mau dẫn đường cho Hà Bá gia tiến vào đảo Bồng Lai, làm sao có thể thất lễ với Hà Bá gia như vậy, quên lời vi sư dạy sao!
Thiên Hoang lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, y chỉ cảm thấy gương mặt tượng thần không cảm xúc kia đang tỏa ra sát khí, lại nghĩ tới những chuyện vị Hà Bá này đã làm, khiến cho cả người y toát mồ hôi lạnh. Y liền vội vàng hướng về sau nói:
- Dạ, sư phụ.
Rồi hướng về Trần Cảnh nói:
- Xin mời Hà Bá gia.
Ngữ điệu của y nhẹ đi không ít, càng thêm nhún nhường, chỉ là không rõ rốt cuộc là thực sự nhún nhường hay là do sợ hãi.
Y ở phía trước dẫn đường, Trần Cảnh và Quy Uyên cùng với Nhan Lạc Nương theo ngay phía sau.
Nhan Lạc Nương nhìn chằm chằm vào đảo Bồng Lai, nàng đang tìm kiếm các sư tỷ của mình. Khi tới gần, nàng rốt cuộc nhìn thấy Nguyệt Hà sư tỷ, còn các đệ tử khác của cung Quảng hàn thì không thấy đâu cả.
Nàng hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, thế nhưng việc này không thể do nàng khống chế. Giống như một người yêu thích mà lại bị giữ mãi một chỗ, thì dù có cố áp chế cũng không thể bền được.
- Hà Bá gia đến đảo Bồng Lai, bần đạo chưa thể nghênh đón từ xa, mong Hà Bá gia thứ tội.
Tiếng nói của chưởng môn Bồng Lai khiến cho Nhan Lạc Nương tỉnh táo lại, tuy nội dung giống với của Thiên Hoang nhưng thân phận khác nhau, trọng lượng của lời nói cũng khác biệt.
Đối với đệ tử đảo Bồng Lai, ngôn ngữ của chưởng môn đối với Trần Cảnh đã thể hiện thái độ nhún nhường, cực kì nể trọng Hà Bá gia.
Trần Cảnh đáp lại:
- Đối với ta mà nói, cử hành long trọng điển lễ nghênh đón, hay chỉ cử một người dẫn đường cũng không có gì khác biệt. Lễ nghi chỉ là cách mà người bình thường dùng để phân biệt giai cấp, còn với người tu đạo thì không cần thiết.
- Ha ha, mỗi lời của Hà Bá gia đều ẩn chứa đạo ý trong đó, khó trách chỉ tu hành hơn ba mươi năm mà đã đạt đến cảnh giới này. Chỉ cần là người tu hành đến đảo Bồng Lai thì tại hạ luôn dùng lễ để đối đãi chứ không vì thân phận cao thấp mà phân biệt. Xin mời...
Chưởng môn Bồng Lai nghiêng người, đưa tay mời Trần Cảnh tiến vào đảo.
Trong mắt Trần Cảnh, đảo Bồng Lai được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, tách biệt với bên ngoài.
Đảo Bồng Lai đối với những người muốn tu đạo mà nói thì đó là một bước lên thiên đường, còn với kẻ thù thì là một bước xuống địa ngục.
Trần Cảnh vẫn đứng im, hắn nói ra:
- Chưởng môn chậm đã, hôm nay ta tới đây không phải để tìm người, vì ta không quen ai ở đảo Bồng Lai, cũng không phải đến tìm đạo, vì đảo Bồng Lai không có đạo của ta.
Các đệ tử Bồng Lai ở trong cảm thấy cực kỳ tức giận vì câu nói của Trần Cảnh, họ cho rằng mục đích hắn đến đây để hạ nhục đảo Bồng Lai. Trong đó một người hướng Nguyệt Hà hỏi:
- Hà Bá sông Kinh Hà có quan hệ thế nào với Quảng Hàn cung?
Nguyệt Hà vốn đang thấp thỏm, cảm thấy cực kỳ phức tạp, nghe được câu hỏi thì trả lời:
- Hai bên không có quan hệ gì cả.
- Vậy tại sao hắn lại mang Nhan Lạc Nương tới đây?
- Nhan sư muội đã từng là người ở trong thôn gần Tú Xuân loan sông Kinh Hà, lúc còn nhỏ đã quen biết Hà Bá gia.
Nguyệt Hà thấp giọng nói.
Đệ tử Bồng Lai thầm nghĩ: "Khó trách". Sau đó tất cả cùng cảm thấy khó chịu khi nhìn Trần Cảnh, bởi vì họ cho rằng hắn đến đây với ý xấu. Người xưa có câu thiện giả bất lai, lai giả bất thiện.(người tốt thì không đến mà người đến thì không tốt)
Chưởng môn Bồng Lai có mái tóc nửa trắng nửa đen, vốn dĩ tóc lão đã trắng phau rồi, chỉ là mấy năm gần đây không biết đã giác ngộ được điều gì mà bộ tóc bỗng nhiên đen trở lại. Lão nhìn Trần Cảnh với ánh mắt dò xét, rồi chậm rãi nói:
- Vậy thì Hà Bá gia đến đây để làm gì?
Ngay lúc này Nhan Lạc Nương bước lên, nói to:
- Nhan Lạc Nương bái kiến chân nhân.
- Ồ, ngươi là?
Chưởng môn Bồng Lai nheo mắt nhìn Nhan Lạc Nương, hỏi. Lão tuy hỏi như vậy, nhưng rõ ràng đã nhận ra nàng là cung chủ Quảng Hàn cung bởi Quảng Hàn kiếm đeo trên lưng nàng, hơn nữa nàng đã nói ra họ tên của mình, mà lúc này có rất nhiều người biết cung chủ Quảng Hàn cung đời này là Nhan Lạc Nương. Chưởng môn Bồng Lai lại làm như không biết, lão hỏi thế chỉ để tỏ vẻ chính mình căn bản là không có chú ý đến nàng, nên cũng không biết nàng là ai.
- Ta là cung chủ Quảng Hàn cung.
Nhan Lạc Nương tỏ ra như không biết sự coi thường trong lời nói của lão, ngẩng đầu nói lớn.
- Ha ha, không thể tin được là cung chủ Quảng Hàn cung thế hệ này lại còn trẻ như thế. Không rõ cung chủ đến đây có chuyện gì?
Chưởng môn Bồng Lai cảm thán hỏi.
Nhan Lạc Nương hít sâu một hơi rồi lớn tiếng nói:
- Ta tới đây muốn hỏi chân nhân, đệ tử Quảng Hàn cung ở đâu?
- Đệ tử Quảng Hàn?
Chưởng môn Bồng Lai cười cười, nói ra:
- Bên trong đảo Bồng Lai chỉ có đệ tử Bồng Lai, không có đệ tử Quảng Hàn.
Ngay khi lão dứt lời, không gian như đông lại. Chưởng môn Bồng Lai nói như đang khiêu khích, nhưng lại ẩn chứa một sự cường ngạnh và bá đạo.
- Nói như vậy, Bồng Lai muốn chiếm đoạt Quảng Hàn cung ta sao?
Nhan Lạc Nương hỏi.
Sắc mặt chưởng môn Bồng Lai trầm xuống, sát khí trong mắt lão lóe lên rồi biến mất, mà ánh mắt lại hướng về bên phía Trần Cảnh. Trong mắt lão, đây mới là kẻ địch thực sự, vì tới tận bây giờ lão vẫn chưa dò xét được thực lực của hắn. Lúc trước lão cũng nhìn thấy bia thần Kinh Hà bị thu vào trong cơ thể của tượng thần, lão chỉ cảm thấy Trần Cảnh sâu không lường được.
- Bồng Lai không phải nơi mà ngươi có khả năng dương oai, ta cũng muốn nhìn xem cung chủ Quảng Hàn cung lợi hại như thế nào.
Thiên Hoang lao ra từ trong đảo Bồng Lai, lạnh lùng nói.