- Ngươi chỉ cần giao ra linh hồn cho ta, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.
Đây là tiếng nói vang lên trong lòng Triệu Dũng sau khi gã cầu khẩn. Tuy tiếng nói này cực kì lạnh lẽo, thái độ coi thường nhưng lại tràn đầy ma lực, rồi một ấn ký xuất hiện trong lòng gã khiến gã cảm thấy giống như có một con mắt trên chín tầng trời đang nhìn mình.
Gã vừa cảm thấy sợ hãi, lại hưng phấn điên cuồng.
- Mọi người đều phải chết. Không ai có thể thoát được.
Triệu Dũng thì thầm.
- Cái gì? Dũng ca, huynh vừa nói gì vậy?
Triệu Phụ nghe thấy lời nói của gã bèn hoảng sợ giọng nói có chút cứng ngắc hỏi lại.
- He he.
Triệu Dũng cười lạnh lẽo. Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời, khiến vết thương dãn ra làm cho gã cảm thấy cực kì đau đớn, đến mức phải rên lên. Triệu Phụ vội vàng nói:
- Dũng ca, Dũng ca. Huynh nằm im, đệ bôi thuốc giúp huynh.
Triệu Dũng nằm im. Trong ánh mắt đầy lạnh lùng nhưng Triệu Phụ lại không nhìn thấy được.
Hơn nửa tháng, Triệu Dũng mới có thể đứng dậy, xuống giường đi lại được. Chung đụng sớm chiều suốt nửa tháng, Triệu Phụ cảm thấy mỗi ngày đều có những biến hóa khiến nó đầy sợ hãi. Nó phát hiện, nửa tháng nay, đêm khuya nào Triệu Dũng cũng thì thầm một mình điều gì đó. Dù Triệu Phụ đã cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không thể nào hiểu rõ. Nó chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy, chỉ có thể rúc trong chăn, không dám nhúc nhích.
Trong lòng Triệu Phụ, Triệu Dũng thường hay nói chuyện với mình, kể về những thứ mà nó không thể nào tiếp xúc được, thỉnh thoảng còn bảo vệ nó khi bị bắt nạt. Chính điều này khiến Triệu Phụ cảm thấy ấm áp, nhưng mặc dù vậy nó không cho rằng Triệu Dũng là người tốt. Bởi vì gã luôn bắt nạt người khác, khi nam ép nữ, chuyện xấu nào cũng làm. Thậm chí gã còn từng giết người, rồi vứt thi thể thư sinh nghèo đó xuống sông. Sau đó gã lại cùng với vài người khác cưỡng hiếp vợ của thư sinh nghèo kia, sau rồi cũng vứt xác người đó xuống sông. Gã thậm chí còn kể lại tường tận quá trình và cảm thụ ngay lúc đó cho Triệu Phụ nghe.
- Ngươi không biết cái vẻ mặt của người phụ nữ trinh liệt đầy giận dữ và xấu hổ, kèm với đầm đìa nước mắt kia mê người cỡ nào đâu.
Đến bây giờ Triệu Phụ vẫn còn nhớ vẻ mặt tràn đầy sự hưởng thụ của Triệu Dũng khi kể lại lúc hưởng thụ kia.
- Cả người bị kích thích, run rẩy đến tận linh hồn là cái loại khoái lạc đến cỡ nào chứ!!!
Triệu Phụ đã biết Triệu Dũng không phải là người tốt từ rất lâu rồi, nhưng gã lại là người duy nhất trong cả Triệu gia đối xử tốt với nó nên nó không ghét gã. Triệu Phụ không quen biết với những người trong lời kể của Triệu Dũng, cũng chỉ biết bịt tai lại mỗi khi gã đắc ý nói chuyện này chuyện kia với nó. Chỉ vài ngày sau, nó sẽ lại quên hết những chuyện này như thể hạt cát rơi trên thủy tinh, sau một trận gió sẽ bị cuốn đi sạch sẽ.
Triệu Phụ quên luôn những cái xấu của Triệu Dũng, chỉ nhớ kỹ gã là người duy nhất đối xử tốt với mình. Tuy rằng phần lớn thời gian hai người nói chuyện là ở trong nhà chịu phạt, còn khi ra ngoài nó chỉ dám đứng ở đằng xa nhìn Triệu Dũng.
Nhưng bây giờ, Triệu Phụ lại cảm thấy gã đã thay đổi, khiến nó cảm thấy sợ hãi. Nó cảm thấy trên người gã tỏa ra khí tức âm trầm, như có một đám khí đen quấn quanh mặt gã. Nhưng dường như người khác lại không cảm thấy gì. Nó lắc đầu, cố gắng xua tan những ý niệm trong đầu đi.
Triệu Phụ đến ngồi trên sườn núi vẫn thường ngồi cách khá xa tòa thành và Triệu gia. Nó rất thích đến nơi này lẳng lặng ngồi đây vì không ai nhận biết nó. Dạo gần đây, Triệu gia luôn có người bị bệnh. Tuy không nặng nhưng lại không thể khỏi được. Không ai giải thích được nguyên nhân khiến mình bị bệnh. Một số người dù trời nắng nóng vẫn trùm kín quần áo mùa đông, lại vẫn cảm thấy lạnh run. Có người lại cảm thấy toàn thân khô nóng từ tận trong ra ngoài. Tất cả các thầy thuốc đã khám qua, chỉ nói là bị nhiệt độc và hàn độc. Bọn họ đã uống thuốc theo nhiều đơn khác nhau nhưng vẫn không thể khỏi được. Điều này khiến lão thái gia nổi giận, miệng chửi mắng đám thầy thuốc kia là lang băm thế nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi sợ. Bởi vì ngoài hai loại bệnh này, còn không ít người bị bệnh nhẹ, hoặc bệnh cũ tái phát. Tất cả đều bộc phát cùng một lúc khiến lão thái gia cảm thấy không ổn. Đây là dự cảm của một người đã từng kinh qua mấy chục năm mà có.
Lão thái gia cho rằng trong nhà bị trúng tà. Chính vì thế lão mời một đạo sĩ đến. Nghe nói người này xuất thân từ núi Lao Sơn, chuyên bắt trừ quỷ tà.
- Gia gia, chúng ta mời đạo sĩ Lao Sơn đến, không sợ khiến cho Thành Hoàng gia tức giận sao?
Triệu Bính hỏi lão thái gia. Người này là trưởng tử của Triệu gia, được lão thái gia yêu thích nhất nên luôn dắt theo bên người để chỉ bảo, dạy dỗ. Mỗi khi có nghi vấn, Triệu Bính nhất định sẽ hỏi. Lão thái gia thích điều này nhưng nếu một vấn đề tương tự lại hỏi hai lần thì lão sẽ nổi giận. Triệu Bính chưa bao giờ như vậy nên lão thái gia càng thích y, cảm thấy sau này Triệu Bính có thể chấp chưởng được gia tộc, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đổi địa vị của tôn nhi mình thay cho y. Nhưng bây giờ lão thái gia lại không trả lời Triệu Bính ngay.
Triệu Bính nhìn thấy lão thái gia đang nhăn trán, thầm nghĩ: "Tuy trong nhà có không ít người bệnh nhưng cũng không đến mức khiến gia gia lo lắng đến vậy. Chẳng lẽ còn có việc gì ta không biết?"
Triệu lão thái gia đi lại trong thư phòng, hai tay chắp sau lưng, cầm cái tẩu thuốc màu xanh, thỉnh thoảng hút một hơi. Thuốc lá ở trong điếu là linh hoa và linh thảo phơi khô trộn lẫn vào nhau, có tác dụng nâng cao tinh thần đang rất thịnh hành ở thành Phong Nguyêt này. Chỉ là đại đa số dùng cây trúc làm ống tẩu, thuốc là một số loại lá cây mà thôi. Mọi người gọi món đó là Vi Yên diệp.
Một lúc sau, khói thuốc đã tràn ngập cả căn phòng. Lão thái gia cuối cùng cũng nói chuyện:
- Thành Hoàng ư? Ta cũng lo lắng chứ. Trong thành Phong Nguyệt từng có người mời pháp sư đến nhà làm phép. Sau đó pháp sư đang làm phép đột nhiên bạo thể chết tại chỗ. Trước khi chết chỉ kịp hô lên một tiếng "Thành Hoàng."
Việc này cũng không phải là bí văn nên Triệu Bính cũng nghe qua, y kinh ngạc hỏi:
- Chuyện đó có thật sao?
- Hai mươi năm trước, chính mắt gia gia nhìn thấy.
Triệu lão thái gia trả lời. Việc này truyền khắp thành Phong Nguyệt nhưng rất ít người tận mắt nhìn thấy, phần nhiều chỉ nghe truyền miệng.
Triệu Bính rất bất ngờ khi biết lão thái gia trực tiếp có mặt tại nơi đó, nên hỏi tiếp:
- Lẽ nào gia gia lo lắng điều này sao?
Lão thái gia lắc đầu, trả lời:
- Gia gia không lo lắng điều này. Gia đình ta mời đạo sĩ trừ tà làm phép. Nếu như pháp lực không bằng thì chết cũng là chuyện bình thường nhưng gia gia sợ liên lụy tới Triệu gia chúng ta. Hai mươi năm trước, Phong gia xảy ra chuyện đó, cũng không gặp thêm bất kì việc gì không tốt phát sinh. Nhưng bây giờ tổ nghiệp Phong gia chỉ còn lại hai mươi mẫu đất cằn đủ duy trì cho một gia đình ba miệng ăn mà thôi. Nhớ năm đó, Phong gia bọn họ cũng là nhà giàu sụ trong thành Phong Nguyệt này a.
- Lẽ nào, là...
Triệu Bính không dám nói tiếp hai chữ Thành Hoàng. Lão thái gia lắc đầu. Triệu Bính hiểu ý lão thái gia là không thể nói rõ.
- Vậy tại sao chúng ta còn làm...?
Triệu Bính chần chừ hỏi.
Triệu lão thái gia nói:
- Vốn dĩ, ở nơi đây, Thành Hoàng phi thường linh nghiệm, gần như là có cầu tất ứng. Nhưng không biết từ lúc nào, Thành Hoàng không còn linh nghiệm nữa. Mọi người đều cho rằng Thành Hoàng gặp chuyện không may, đã không còn linh nghiệm. Nhưng sau đó lại có lúc hiển linh. Mọi người hiểu ra không phải Thành Hoàng không linh nghiệm mà có lựa chọn hiển linh. Có người còn đồn rằng mọi hành động của Thành Hoàng đều theo Thiên điều quy định. Điều này không biết do ai đồn ra.
Chẳng rõ từ khi nào, hai từ Thiên điều này đã truyền khắp thành Phong Nguyệt, mới khiến các đạo sĩ pháp sư có cơ hội lợi dụng. Triệu lão thái gia đi đến Phù Vân quan ở ngoại thành cách nơi đây ba dặm. Đạo sĩ kia cũng hỏi qua tình hình của Triệu gia rồi mới dám đồng ý. Triệu lão thái gia cũng uyển chuyển đề cập đến nghi hoặc trong lòng mình ra. Đạo sĩ cười, trả lời:
- Thành Hoàng ở thành Phong Nguyệt là thủ hạ của nương nương trong ở điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, nên phải chịu Thiên điều ước thúc. Thành Hoàng không quản sinh tiền, chỉ quản nhân quả của các ngươi sau khi đã chết. Mà ta thờ phụng Nam Cực Trường Sinh đại đế, tu đạo của Nguyên Thủy thiên tôn nên cũng không bị Thiên điều ước thúc.
Triệu lão thái gia nhìn thấy đạo sĩ tự tin vô cùng, cũng không để ý đến Thành Hoàng. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên lão nghe thấy tên Đại đế khác ngoại trừ nương nương của điện Thừa Thiên Hiệu Pháp. Lão biết rõ vị nương nương này bởi vì mỗi lần đi vào miếu Thành Hoàng đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa trong nhà, ngoài tượng Thành Hoàng còn có linh vị của nương nương được đặt ở vị trí cao nhất.
- Nếu Phù Vân đạo trưởng không sợ thì chúng ta còn sợ gì chứ.
Triệu lão thái gia cúi đầu, lẩm bẩm. Triệu Bính không nghe thấy gì nhưng cũng không dám hỏi nữa.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, Triệu Phụ đang nằm ở trong rừng nghe chim hót, côn trùng kêu. Mấy ngày nay, nó vẫn luôn ở nơi đây cả ngày để chờ Triệu Dũng trở về. Đây là con đường bắt buộc phải đi qua nếu đi từ phía Tây đến Triệu gia. Phía Tây thành Phong Nguyệt không thể so với Phù Vân quan ở phía Đông được. Tuy xung quanh thành đều là ruộng đồng nhưng vẫn có núi. Ở phía đông có Phù Vân quan tụ linh nên rất yên tĩnh, còn phía Tây là nghĩa trang lớn. Tất cả nhà giàu ở trong thành đều chiếm một ngọn núi để làm phần mộ cho gia tộc cả.
Triệu Phụ cảm thấy mình đã phát hiện bí mật của Triệu Dũng, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Ở phía xa, dưới bóng hoàng hôn, Triệu Dũng trở về, trước mặt gã là một người hòa thượng nhỏ gầy đang đi tới. Tuy thế nhưng Triệu Phụ lại cảm thấy hòa thượng đến đây là vì Triệu Dũng.
Hòa thượng và Triệu Dũng gặp nhau. Quả nhiên Triệu Phụ đã đúng, hai bên đều dừng lại. Triệu Phụ không nghe thấy hòa thượng nói gì nhưng lại thấy Triệu Dũng vung tay đẩy hòa thượng ra rồi đi tiếp.
Rất nhanh, Triệu Dũng đã đi ra cánh rừng nhỏ, thoát khỏi tầm mắt của Triệu Phụ.
- Thí chủ, mặt ngươi có chút mờ mịt, có tà khí trên người.
Đột nhiên có tiếng nói vang lên ngay bên cạnh Triệu Phụ. Nó giật mình, nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy hòa thượng khô gầy, già nua đứng ở bên cạnh mình không rõ từ lúc nào. Dù cho tâm tình của nó ôn hòa, không hay tức giận nhưng lại có chút không vui. Bất cứ ai bị một người xa lạ mới gặp nhau đã nói với mình những lời không hay đều như vậy cả.
- Vừa rồi ngươi cũng nói như vậy với Dũng ca phải không?
Triệu Phụ hỏi.
- Hóa ra thí chủ biết người lúc nãy. Thảo nào.
Hòa thượng nói.
Triệu Phụ đang muốn hỏi tại sao lại gọi mình là thí chủ. Hòa thượng đã hỏi trước:
- Thí chủ có biết Phật tổ ở Linh Sơn?