Q1 - Chương 111: Con Đường Xác Chết

Hoàng Đình

Thân Vẫn Chỉ Tiêm 23-07-2021 09:09:57

Đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm còn nói thêm: - Lần này châu Hắc Diệu chỉ có hai trưởng lão tới, một là trưởng lão Diệp Tri Thu của núi Cửu Đỉnh, một là trưởng lão Mộ Dung của Quan Tinh Linh tông. Đạo nhân vừa nói, người đứng sau lập tức hiểu đó chính là thân phận của một nam một nữ đứng phía trước nhất ở đỉnh núi đối diện. Bọn họ không nghe được tiếng nói chuyện của người của châu Hắc Diệu, hiển nhiên là bị pháp thuật che đi. Chỉ thấy có hai đệ tử bước tới, hành lễ trước mặt hai vị trưởng lão. Không biết Diệp Tri Thu dặn dò cái gì, sau đó hai đệ tử kia đi vào dòng sông sương trắng. Một trong hai đệ tử lấy từ trong ngực áo ra một cái lá xanh, im lặng một hồi, tựa như là tĩnh tâm niệm chú, rồi đột nhiên há miệng thổi khẽ. Chiếc lá xanh kia bay lên, phóng to hóa thành một chiếc thuyền bằng lá xanh nổi trên sương trắng. Đệ tử kia bỗng biến mất, tiếp đó xuất hiện lại trên mũi thuyền, ngồi xếp bằng. Một đệ tử khác, hông đeo trường kiếm, vừa sải bước đã xuất hiện giữa thuyền, đứng lặng im. Người của châu Cửu Hoa không biết lai lịch của hai đệ tử này, ai nấy đưa mắt nhìn vào đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm đứng đầu. Quả nhiên, đạo nhân không làm họ thất vọng, nói: - Người dùng lá xanh hóa thành thuyền kia chính là đệ tử núi Cửu Đỉnh. Nhìn cái thuyền do hắn biến hóa ra nội liễm thần quang, trên thân thuyền đầy chữ bùa, hiển nhiên đã tiến vào cảnh giới hóa thần từ lâu rồi. Núi Cửu Đỉnh lấy bùa lá xanh dương danh hậu thế, được xưng là "một chiếc lá rơi, thu hết thiên hạ". Loại bùa này hơi giống Lạc Bảo Kim Tiễn* thời thượng cổ, nhưng lại có rất nhiều điểm khác biệt. Còn người đứng giữa thuyền kia, nhìn trang phục hẳn là đệ tử của Vạn Kiếm môn. Kiếm quyết tối cao của Vạn Kiếm môn này là Vạn kiếm quyết, tục truyền có thể một kiếm hóa vạn kiếm, thuộc loại kiếm thoại có cực ít người luyện thành. Diệp Tri Thu để hai người này cùng vào trận, rõ ràng là muốn một thủ một công. Nhưng ta nghĩ mục đích của bọn họ lần này vẫn chỉ là dò xét hư thực của con sông sương thôi. (Lạc Bảo Kim Tiễn*: loại pháp bảo có khả năng làm tất cả các chí bảo dưới tiên thiên mất tác dụng rồi rơi xuống.) Thuyền lá xanh từ từ chìm vào trong làn sương, từ từ biến mất. Trên trời, mây trắng chậm trôi, nắng vàng rực chiếu khắp thế gian. Chỉ trong chốc lát, thuyền lá xanh đã hoàn toàn biến mất, không còn một dấu vết nào, giống như không bao giờ xuất hiện nữa. Lại một lát sau, vẫn không nghe được động tĩnh gì, tựa như chưa từng có ai tiến vào trong màn sương. Sắc mặt của Diệp Tri Thu trở nên xanh mét. Chỉ thấy môi y mấp máy, ba người phía sau đi tới, mỗi người mắt như điện, thân giống như gió nhẹ. Bọn họ cúi người thi lễ, rồi đột nhiên bay lên trời, xoay quanh trong hư không, thân thể càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành ba luồng gió xoáy màu đen, lại dung hợp cùng một chỗ, lớn lên gấp mấy lần, từ xa nhìn như một cái mũi khoan đen. - Đó là Hắc phong trận của Hắc Phong môn ở châu Hắc Diệu. Trong Hắc phong quyết của môn phái bọn họ có ghi, gió này có thể thổi tan thần hồn của con người, thần tiên trên trời gặp gió này cũng phải rơi xuống. Đạo nhân tướng mạo uy nghiêm nói. Lúc đạo nhân cất lời, cơn lốc xoáy màu đen kia đã chui vào trong con sông sương. Từ rất xa có thể nghe được tiếng gió xé rách không gian, nhưng lại không cảm nhận được một luồng gió nào. Gió xoáy vừa vào sông sương, lập tức như biến thành một cây gậy màu đen quấy loạn con sông lên. Con sông sương trắng vốn cuồn cuộn một hướng tức thì có chút hỗn loạn, theo đó xuất hiện một cái vòng xoáy. Vòng xoáy càng lúc càng lớn, dần dần bao trùm trọn lấy cả Tú Xuân loan. Theo thời gian qua đi, cơn gió xoáy mày đen kia dần chìm vào trong sông sương mù, tuy rằng rốt cuộc không thấy được nó nữa, nhưng lại con sông sương lại vẫn tiếp tục xoay tròn không ngừng nghỉ. Trên đỉnh núi đối diện, Diệp Tri Thu tươi tỉnh hẳn lên, xoay người lại nói vài câu, lập tức có bốn người nhảy ra. Một người trong đó tự dán lên thân mình một lá bùa màu vàng, thân thể y tức thì được bao phủ trong một quầng sáng vàng. Y cũng không đợi người bên cạnh, nhảy vọt lên rồi rơi vào trong sương mù. Có người lập tức hỏi đạo nhân tướng mạo uy nghiêm người kia có lai lịch gì. Đạo nhân tướng mạo uy nghiêm trả lời: - Đây là đệ tử Kim Cương môn, đệ tử vừa nhập môn liền bắt đầu tụng Kim Cương chú, vẽ Kim Cương phù, luyện đến chỗ cao thâm thì thân hóa Nộ Mục Kim Cương (Kim cương trừng mắt), trường sinh bất lão. Khi đạo nhân nói chuyện, lại có một đệ tử đeo một cái hộp kiếm đi ra. Chỉ thấy y khẽ quát một tiếng "Ra khỏi vỏ", một luồng sáng vàng lập tức từ trong hộp bay ra. Luồng sáng kia khẽ uốn lượn trong hư không, rồi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, lộ nguyên hình là một thanh đoản kiếm nhỏ. Ánh kiếm hộ thân, y mang theo cái hộp kiếm, từng bước chìm vào trong sương mù. - Đây là đệ tử Kiếm tông, thủ đoạn tập trung ở cái hộp kiếm kia, được xưng là "một hộp nơi tay, thu hết phi kiếm trong thiên hạ". Hễ là phi kiếm tiến vào cái hộp kiếm kia, không qua mấy ngày đều biến thành của hắn. Lời còn chưa dứt, lại có một đệ tử lấy từ trong ngực ra một cái ngọc phù màu đỏ, phất tay ném ra ngoài. Ngọc phù hóa thành một đám mây đỏ, thân hình y nhoáng lên một cái, đã xuất hiện trên mây, rồi đạp mây mà vào sông sương. - Đây là Đạp Vân tiên môn, trong môn phái có một quyển "Phù diêu quyết", câu đầu tiên là "Đạp mây lên chín tầng trời, trời đất mặc ta tiêu dao". Lại có một đệ tử đột nhiên xoay một vòng ngay tại chỗ, hóa thành một con rắn màu trắng, chui vào trong mây mù, biến mất không thấy gì nữa. - Đây là đệ tử của Cửu Cửu Quy Nguyên tông. Tông môn này chủ tu thuật biến hóa, có một cuốn "Thiên địa huyền biến thuật", bên trong ghi lại mười tám kiểu biến hóa. Đạo nhân tướng mạo uy nghiêm này thuận miệng nói, thế nhưng những người phía sau ông ta đều kinh hãi không thôi. Kinh hãi không chỉ ở pháp quyết thần kỳ của những môn phái kia, mà còn ở việc đạo nhân này lại có thể biết rõ như thế. Điều này không phải chỉ kiến thức uyên bác có thể làm được, bởi có những chuyện có hiểu biết rộng hơn nữa cũng không biết nổi. Trong mắt bọn họ, đạo nhân có tướng mạo uy nghiêm này càng lúc càng có vẻ thần bí. Lúc này có người nói: - Cơn lốc đen ban nãy làm rối loạn con sông sương mù, cho nên Diệp Tri Thu mới có thể nhân cơ hội điều nhiều người đi xuống như vậy. Chỉ sợ Hà Bá Kinh Hà này muốn nguy hiểm. Đạo nhân tướng mạo uy nghiêm kia lại không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn sương, giống như có thể xuyên qua làn sương trắng dày đặc để nhìn thấy tình hình bên trong vậy. Lúc này, Quan Tinh Linh tông Mộ Dung đột nhiên nói với cô gái đứng phía sau một câu. Cô gái mặc áo màu đỏ này khẽ cúi đầu, rồi bật người lên cao, như một dải lụa đỏ bay vào sương mù, biến mất không thấy gì nữa. Tiếp đó, Mộ Dung lấy tay chỉ lên bầu trời ngay chỗ cô gái mặc áo đỏ biến mất. Một luồng sáng xanh tràn ra từ đầu ngón tay nàng ta, điểm trên bầu trời giống như mở một không gian mới, lại như khai phá ra một thế giới khác. Hư không lập lòe một điểm nhỏ, rồi khuếch tán dần, hiện lên một màn sương trắng cuồn cuộn, tiếp đó sương tan dần, hiện ra một cô gái mặc áo màu đỏ đang ngửa đầu nhìn thoáng lên bầu trời, chính là cô gái vừa mới chìm trong sông sương. - Đây là thuật kính tượng của Quan Tinh Linh tông, cần một đạo linh dẫn ở phía trước, linh dẫn đi tới đâu, hình ảnh nơi đó sẽ xuất hiện trong cái gương hiện giữa không trung kia. Cô gái mặc áo đỏ hiện lên chính giữa gương. Chỉ thấy trên người cô gái này bao phủ một quầng sáng đỏ, mái tóc đen được buộc tùy ý sau lưng bằng một sợi dây có đính một cái chuông vàng nhỏ. Cái chuông theo bước chân của cô gái mà rung lắc lên. Nhìn cô gái bước đi trong làn sương, có thể thấy nàng ta đang gặp lực cản thật lớn, giống như mây mù cuồn cuộn kia đã biến thành sóng nước thực sự. Mới qua vài chục bước, trong gương xuất hiện một cái xác. Cô gái ngồi xổm xuống xem kỹ, hình ảnh trong gương lập tức rõ ràng, mọi người nhận ra đó chính là đệ tử Tâm Đăng tông tiến vào đầu tiên. Chỉ thấy cổ họng của y đã bị cắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Cô gái áo đỏ lại tiếp tục đi về phía trước, chưa bao lâu lại gặp hai cái xác nữa, chính là hai gã đệ tử ngồi trên cái thuyền lá xanh ban nãy. Lá xanh trong lòng bàn tay của gã đệ tử ngồi ở mũi thuyền đã bị chém thành hai mảnh giống như thi thể của gã, còn gã đệ tử cầm kiếm đứng giữa thuyền thì nằm trên mặt đất, đè lên thanh kiếm, đầu ngoẹo sang một bên. Người ở bên ngoài nhìn thấy, âm thầm kinh hãi. Cô gái lại đi về phía trước vài bước, lập tức nhìn thấy tiếp ba cái xác, chính là ba vị đệ tử của Hắc Phong môn. Mộ Dung biến sắc, nhìn mặt gương trên hư không mà hô: - Hồng Trần, trở về. Cô gái áo đỏ hiển nhiên nghe được, nhưng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời, lắc lắc đầu, miệng mấp máy, không rõ nói cái gì, cũng không có âm thanh truyền ra. Nàng ta tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa được mấy bước, lại phát hiện một thi thể bị chém đứt đầu và tứ chi, chính là đệ tử của Kim Cương môn. Tiếp tục đi về phía trước từng bước, một thanh phi kiếm màu vàng cắm trên mặt đất, bên cạnh là chủ nhân của phi kiếm, cũng là đệ tử Kiếm tông, còn hộp kiếm của y thì không thấy đâu. Nhìn về hướng khác, cái xác của đệ tử Đạp Vân tiên môn nằm trong vũng máu. - Hồng Trần, mau trở lại, có nghe không. Trên đỉnh núi, Mộ Dung giận dữ quát lên. Nhưng trong gương, cô gái tên Hồng Trần kia giống như bị cái gì đó hấp dẫn, không nghe lời, còn đi nhanh hơn về phía trước. Nơi nàng ta đi qua, có một con rắn màu trắng bị chém thành hai đoạn, tiếp lại có hơn mười cái xác đầu thân một nẻo nằm đó, nữ có nam có, pháp bảo rơi đầy đất. - Hồng Trần, mau trở lại, nguy hiểm. Phía ngoài, rất nhiều người hy vọng cô gái tiếp tục đi về phía trước, bởi vì theo hình ảnh trong gương, tự nhiên có thể nhìn ra được nơi cô gái đang đi là một con đê không rộng lớn, vậy phía trước nhất định chính là miếu Hà Bá. Cô gái áo đỏ đi tới đây thì đột ngột dừng lại. Chỉ thấy cô gái cúi đầu, lấy tay điểm vào giữa hai hàng lông mày, giống như đang niệm pháp chú. Đột nhiên cô gái chỉ một ngón tay ra, cảnh tượng trong gương lập tức mở mộng, chỉ thấy một tòa thần miếu đột nhiên hiện lên. Trong thần miếu được một vầng sáng đỏ bao phủ, nhìn không ra có gì trong đó. Nhưng mà đúng lúc này, một luồng sáng trắng như một dải lụa phóng ra, chói lọi loá mắt, đồng thời có tiếng kiếm ngân lanh lảnh truyền tới. Cái gương trên hư không lập tức vỡ nát, hình ảnh cuối cùng là cô gái áo đỏ xoay người bay lên không mà chạy. - Hồng Trần! Mộ Dung kêu một tiếng, đã nhảy khỏi đỉnh núi, chìm vào trong sương mù trắng. Đồng thời, Diệp Tri Thu cũng từng bước đạp lên hư không như đạp thang trời, vài bước đã tít ở trên cao, lại ném chiếc lá xanh trong tay ra. Chiếc lá hóa thành một ngọn núi lớn màu xanh ép xuống. Sương trắng bỗng càng thêm cuồn cuộn, như là sóng biển rít gào ập cao lên, bao phủ lấy ngọn núi lớn kia, đồng thời một tiếng kiếm ngân vang vang lên. Chỉ thấy một vệt sáng mờ lao tới Diệp Tri Thu, ánh sáng trắng như sợi chỉ bạc, lại giống như một tia sét đánh ngược dưới đất lên. Diệp Tri Thu biến sắc, hai tay khua khoắng, trong phút chốc lá xanh tán loạn đầy trời. Sợi chỉ bạc kia lướt qua những chiếc lá, không một cái lá nào chạm được tới nó. Sắc mặt của Diệp Tri Thu đại biến, xoay người bay vút lên cao. Nhưng y mới bay được một đoạn ngắn, sợi chỉ bạc kia đã đột ngột xuất hiện sau gáy y. Chỉ thấy chỉ bạc khẽ lượn một vòng, cái đầu của Diệp Tri Thu đã từ từ rơi xuống. Thi thể mất đầu lại không phun máu tươi. Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, thi thể kia đột nhiên hóa thành một đống lá xanh rời rạc, mà từ một phía xa khác bỗng thấy có ánh sáng lóe lên, hiện ra một người sắc mặt tái nhợt, không phải Diệp Tri Thu thì là ai?!