Tiểu hòa thượng Mộc Không hét vang dưới trời đêm rất lâu, sau đó nắm chặt lấy mảnh vải áo trong tay, quay trở về chùa, đóng cửa lại, đi vào Phật điện, ngồi xuống cái bồ đoàn chính giữa, nhắm mắt lại, bắt đầu gõ mõ. Ánh đèn dầu trước tượng Phật chiếu sáng gương mặt của tiểu hòa thượng, nhìn rõ dòng lệ chưa khô.
Trong Phật đường trống vắng chỉ còn nghe những tiếng mõ vang vang, theo những khe hở của mái hiên bay ra ngoài, tiêu tan vào màn đêm.
Cả Độ Trần tự chỉ có một mình Mộc Không, một tiểu hòa thượng mười tuổi làm bạn với hương đèn tượng Phật, tiếng mõ quanh quẩn khắp ngôi chùa vắng vẻ.
Tiếng gõ mõ lúc đầu khi mạnh khi yếu, nhưng sau đó từ từ trở nên đều đều. Đến lúc hừng đông, Mộc Không đứng dậy, đi ra sau điện, đứng nhìn bộ áo cà sa chưởng môn rất lâu, sau đó cởi hết quần áo của mình ra, lấy bộ phật y mặc vào. Bộ cà sa màu đỏ vốn rất rộng so với nó nhanh chóng rút nhỏ lại, trở thành vừa vặn.
Nó không hề thấy lạ, vì bộ áo cà sa này vốn là một món bảo vật, chống được dơ bẩn trần tục, chống nước, chống lửa, chống độc, chống ma quỷ, chống mọi điều xằng bậy của thế gian.
Từng món đồ được mặc vào, không nhanh không chậm, cuối cùng là đeo lên người một chuỗi phật châu rất to, nó chỉnh trang lại tăng y cho hoàn hảo, sau đó đi qua hành lang hành lang gấp khúc, đi tới trước cái chuông to treo đằng trước một pho tượng, đẩy thanh gỗ đánh chuông.
Mặt trời vừa mới hiện lên, ánh nắng chiếu lên đầu thanh gỗ.
"Coongggg..."
Tiếng chuông du dương kéo dài mãi như không bao giờ dứt, theo gió bay đi, như muốn báo cho cả trời đất biết ở đây có một ngôi chùa gọi là Độ Trần.
"Coong... coong... coong..."
Tiếng chuông vang lên hai mươi chín tiếng, vang vọng suốt một ngày trong trời đất. Mặt trời đi từ hướng Đông sang hướng Tây, ngay khi tiếng chuông chấm dứt, ánh mặt trời trên đỉnh đầu Mộc Không biến mất, chìm xuống sau núi.
Đây là tiếng chuông báo tin Độ Trần tự có chưởng môn kế vị, Mộc Không nay chính là chưởng môn thứ hai mươi chín của Độ Trần tự, cũng là chưởng môn nhỏ tuổi nhất của chùa từ trước đến nay, là chưởng môn duy nhất mặc áo cà sa chưởng môn mà phải đi đánh chuông. Nhưng những điều này chỉ là sự bắt đầu, từ nay trở đi, nó chính là người đại diện cho Độ Trần tự đối mặt với thế giới. Độ Trần tự có lẽ sẽ bị chôn vùi, hóa thành lịch sử, cũng có lẽ sẽ như tên của chùa, vượt qua phàm trần, đến được bỉ ngạn.
* * *
Lúc Mộc Chân tự cắt đứt góc áo, biến mất dưới bầu trời đêm, thì ở miếu Hà Bá Tú Xuân loan, Trần Cảnh vẫn đang ngồi trước cửa miếu, mà trước mặt hắn là cực nhiều yêu vật khắp nơi gần xa kéo tới đây cầu đạo khai linh. Yêu vật dày đặc chi chít, con ngồi con nằm, con thò ra từ trong nước sông, con đứng trên cành cây. Mọi vấn đề chúng hỏi, Trần Cảnh đều trả lời đầy đủ. Với hắn, mọi vấn đề của người tu đạo, không có cái nào là đơn giản, dù đó là một vấn đề nhìn thấy vô cùng đơn giản, nhưng đến khi hỏi đáp sẽ nhận ra nó không đơn giản chút nào, phải nói rất nhiều mới nói được rõ ràng. Đến khi trả lời xong, cả người hắn chìm trong cảm giác tươi mát lạ lùng, giống như từ trước tới nay vẫn luôn soi vào một chiếc gương bị phủ một tầng bụi mà không biết, sau đó vô tình chùi chiếc gương, mới nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương cũng bị phủ cả một tầng bụi bặm.
- Hà Bá gia, mấy ngày nay tới giờ, vì sao trời đất cứ xảy ra dị tượng, hôm nào cũng có sấm sét vậy ạ? Chẳng lẽ là trời đất sắp đại biến, nếu là vậy, đám tiểu yêu pháp lực thấp kém chúng con phải làm sao mới sống được đây?
Một con khỉ bắt chước bộ dáng con người, ngồi dưới đất, hỏi Trần Cảnh.
Trần Cảnh ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Trời đất vĩnh hằng, âm dương biến hóa, chưa bao giờ dừng lại. Giống như dòng Kinh Hà này, nhìn cứ tưởng không có gì thay đổi, nhưng thực ra nó vẫn luôn không ngừng thay đổi, nước sông trước khi ta mở miệng nói chuyện với bây giờ đã hoàn toàn khác biệt. Nếu nói trời đất giống như Kinh Hà, vậy chúng ta chính là những con cá nhỏ ở trong Kinh Hà, ngươi nói nếu Kinh Hà bị khô cạn, thì cá ở trong đó phải làm thế nào?
- Nếu Kinh Hà khô cạn, cá trong sông dù có làm gì thì cũng vô ích mà thôi, trừ phi con cá đó có thể vượt qua cực hạn của bản thân, có thể sống được trên đất liền.
Con khỉ đáp.
Trần Cảnh nói:
- Tu là tự thân, thoát khỏi trói buộc của trời đất, dĩ nhiên là có thể làm được "trời đất trầm luân chôn vùi, bản thân ta vẫn an nhiên bất động". Nhưng điều này rất hiếm có người làm được, cho nên trong khi tu luyện cũng phải tìm lấy một chỗ để che chở cho cái thân của mình được nghỉ tạm.
- Ở đâu có thể nghỉ thân ạ?
Con khỉ hỏi nhanh.
- Vùng đất thần thánh trong lòng các ngươi nhất định có thể bảo vệ các ngươi.
Trần Cảnh trả lời nhanh không kém.
Trần Cảnh vừa đáp xong, lập tức có một số linh vật rời đi, chỗ trống chúng vừa rời đi lập tức bị những linh vật khác trám vào. Những yêu linh rời đi hiển nhiên là đi tìm vùng đất thần thánh trong lòng chúng, những sinh linh có linh trí đều đã có vùng đất thần thánh trong lòng mình.
Cách đó không xa, một con rắn hai màu trắng đen đan xen lên tiếng hỏi:
- Hà bá gia, lúc trước sao ngài lại để mặc cô gái kia đào bới thần miếu của ngài? Theo con biết, thần miếu và thần linh có quan hệ chặt chẽ với nhau, nếu có người phá miếu, chính là tương đương với tạo một vết thương trên người thần linh, ngài làm như vậy có huyền cơ gì sao ạ?
Trần Cảnh đáp:
- Chúng sinh đều có yêu ghét, nhưng nếu quá yêu bản thân, thì dù mình có làm điều gì sai, cũng sẽ tự tìm lý do mượn cớ cho mình. Lúc đó ta để mặc cô gái ấy, một là để nhắc nhở mình không được quên đi lỗi lầm mình đã gây ra, hai là để cô ấy dần giảm bớt hận ý trong lòng thông qua việc phá miếu. Theo ta nghĩ, một con người có thể can đảm nhìn thẳng vào sai lầm của bản thân, mới là thật sự có dũng khí, chỉ có kiên trì sửa đổi điểm sai lầm của mình, mới là có nghị lực thật sự.
Một con chim sơn ca hỏi:
- Hà bá gia, nếu muốn tu thành đại thần thông, đại pháp lực, có cần bắt buộc phải bái nhập vào trong tiên môn, học pháp thuật pháp quyết cao thâm mới được không ạ?
Trần Cảnh nhận ra con chim sơn ca này đã đến chỗ này của mình từ rất sớm, nhưng tới bây giờ nó mới lên tiếng hỏi. Hắn ngẫm nghĩ một chút, trả lời:
- Ta nghĩ, lúc trời đất mới hình thành, trong trời đất không có cái gọi là pháp quyết, cái gọi là phương pháp tu hành đều là do con người tự ngộ ra mà thôi, sau đó trải qua nhiều đời truyền lưu, kéo dài cho tới bây giờ. Các ngươi có lẽ cũng đều đã nhận ra, người tu hành hiện nay so với người tu hành trong truyền thuyết xa xưa kém xa nhau tới cả vạn dặm, đây là bởi vì pháp quyết chúng ta tu hành đều là do nhiều đời truyền xuống, được các đời truyền lại theo cách hiểu của họ. Cho nên nếu muốn học pháp thuật chân chính, tốt nhất là học thẳng từ trong trời đất, nếu học qua những lời giảng giải của người khác, thì sẽ càng ngày càng cách xa chân nghĩa.
Đột nhiên có một tiếng người từ trong bóng tối vọng tới:
- Hà Bá gia, ta muốn biết cái gì gọi là thần, cái gì gọi là ma, cái gì gọi là tiên, cái gì gọi là linh?
Các sinh linh trước miếu đều quay đầu sang nhìn, ở bên sườn đê không biết từ lúc nào xuất hiện một người bị bao phủ trong khói đen, không nhìn rõ được, cả người tỏa ra khí tức âm lãnh. Những con chim đậu trên cây gần đó đều bị kinh động, giương cánh bay lên trời.
Trần Cảnh nhìn người kia, giống như nhìn những sinh linh tới hỏi đạo khác, không hề có chút kinh ngạc, trầm tư một lúc, trả lời:
- Vạn vật sinh linh có xuất thân và pháp lực cao thấp khác nhau, nhưng nếu muốn định nghĩa thế nào là thần, tiên, ma, linh, đương nhiên không thể dựa vào pháp lực hay xuất thân để phân chia, mà là dựa vào hành vi ứng xử của sinh linh đó. Thần đại diện cho sự che chở, tiên đại diện cho sự tự do, ma đại diện cho bản thân, linh đại diện cho bản tính. Nhưng đây chỉ là cái nhìn của ta mà thôi, người khác phân biệt như thế nào ta không biết.
- Vậy ngươi cảm thấy ta là cái gì?
Người giống như một luồng khói đen kia hỏi, giọng nói lạnh băng.
Trước lúc kẻ này nói chuyện, Trần Cảnh vẫn yên lặng, nhưng sau khi kẻ này vừa hỏi dứt lời, mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm vào làn khói đen ngưng kết thành người kia, lạnh lùng đáp trả:
- Ngươi là oan hồn truyền thế, ma niệm dị vực.
Trong lúc nói chuyện, một luồng ánh sáng từ trong miếu Hà Bá phóng thẳng vào trong khói đen. Làn khói như không kịp né tránh, luồng sáng chiếu lên nó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khói đen tán đi, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu.
Chúng sinh linh sợ hãi, không dám tới gần khu vực kia.
Lập tức liền có một sinh linh hỏi:
- Hà Bá gia, sao ngài biết nó là ma, sao biết là nó đến từ dị vực?
Trần Cảnh đáp:
- Ta từng đi qua cõi âm, có thể cảm nhận được khí tức âm u lạnh lẽo của nó.
Lúc này, trong thôn Hà Tiền vang lên tiếng gà gáy canh năm*, những sinh linh còn muốn hỏi đều lập tức nhịn xuống, hành lễ chào Trần Cảnh rồi xoay người rời đi, trong nháy mắt tất cả đã biến mất.
(Canh năm hay giờ Dần: từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)
Cách Tú Xuân loan hơn trăm dặm có một sơn cốc, trong sơn cốc âm khí xoay vần, chính giữa cốc có một cây đại thụ đen kịt, từ thân tới lá cây đều đen như mực, nhưng lúc này trên một ngọn cây kết ra một đám nụ hoa màu đen, vẻ chỉ cần qua một đêm nữa, chúng nó sẽ nở rộ.
Trên cành cây có một con quạ đen, quanh thân như có lửa đen đang cháy.
Dưới cây có một người bằng khói đen mông lung, nếu nhìn kĩ, sẽ nhìn ra đó là một người phụ nữ, song không thể nhìn ra rõ mặt. Con quạ trên cành cây hỏi:
- Thế nào?
- Đạo tâm rất vững vàng, ta đã dùng rất nhiều trò, biến ảo ra nhiều cảnh tượng khac nhau, nhưng đều không thể lay động đạo tâm của hắn.
Người phụ nữ hình thành từ khói đen đáp.
- Hắn mặc ngươi biến ảo trước mắt hắn, hay là ngươi thừa dịp bất ngờ xâm nhập nội tâm hắn?
Quạ đen hỏi.
Ta không biết.
Người phụ nữ kia trầm mặc một lúc, đáp.