Hư Linh lật tay, "Chiếu hồn bảo giám" xuất hiện trong lòng bàn tay nàng rồi lóe sáng một cái, trong gương hiện ra cảnh những điểm đỏ trên người Trần Cảnh trở nên rối loạn, như những con muỗi bay tán loạn. Hư Linh những tưởng ý thức của Trần Cảnh đã trở nên hỗn loạn, thì con bướm đen ản trong sương mù trên bàn tay của Trần Cảnh bỗng cử động, tạo nên một tầng rung động, khiến Hư Linh như nhìn thấy ảo giác, vội quay mắt đi, không dám nhìn nữa.
Nàng tập trung tinh thần lắng nghe, hình như có tiếng kiếm ngân đâu đó. Nàng chờ thêm một lúc, song không hề nghe thấy tiếng kêu đau đớn hay điên cuồng nào cả, không nhịn được quay qua nhìn Trần Cảnh, thấy hắn vẫn an tĩnh ngồi im như cũ. Trong gương, những điểm đỏ lấm tấm trong linh hồn hắn lại từ từ yên lặng trở lại.
Trần Cảnh ngồi một lần là kéo dài suốt mấy tháng. Đang lúc Hư Linh nghĩ có nên đánh thức hắn dậy hay không, thì hắn đã tự mình tỉnh lại.
- Đi thôi!
Trần Cảnh đứng lên, nói với Hư Linh, giọng nói không lớn, nhưng Hư Linh lại nghe thấy rất rõ.
Hư Linh lắc đầu, Trần Cảnh ngạc nhiên:
- Cô không muốn trở lại nhân gian sao?
- Muốn.
- Vậy vì sao...
Trần Cảnh bỗng ngừng lại, mỉm cười:
- Thế thôi vậy, ta đi trước, ngày khác nếu cô có việc, cứ tới miếu Hà Bá tìm ta, nếu ta không chết, sẽ gặp lại.
Hắn nói xong, xoay người đi theo một lối nhỏ vào trong núi. Hắn đại khái đã nghĩ ra vì sao Hư Linh không muốn đi chung với mình. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không muốn đi chung với một người có pháp lực cao hơn mình rất nhiều, lại lúc nào cũng có khả năng lên cơn điên loạn rồi giết chết mình, mà còn không phải là lần đầu. Hắn có thể thông cảm được, và từ tận đáy lòng, hắn đã coi nàng là bằng hữu.
Hư Linh không nói gì, lặng lẽ nhìn theo Trần Cảnh đi vào trong núi. Mãi tới khi hắn đã đi khuất, không thể nghe được tiếng động từ nơi này nữa, Hư Linh mới thở phào:
- Rốt cuộc cũng xem như trả xong được ân tình, ài, thiếu nợ ân tình của người ta, sống thật khó chịu. Sau này nhất định không bao giờ thiếu nữa, miếu Hà Bá gì đó đương nhiên ta sẽ không tới, ta là cô hồn dã quỷ, làm sao vào được thần miếu chứ.
Nàng thì thào tự nói cho mình nghe, không còn dáng vẻ an tĩnh cẩn thận như khi ở cùng Trần Cảnh.
- Ưm, vẫn là cô hồn dã quỷ có thể sống an nhiên tự tại...
Hư Linh nghiêng đầu, hai tay vuốt vuốt đoạn tóc thả buông trước ngực, nhìn lên trời, hơi híp mắt, thoải mái lẩm bẩm:
- Vậy thì làm một cô hồn đi, làm một cô hồn tự do tự tại.
Trần Cảnh đương nhiên không biết suy nghĩ của Hư Linh. Đối với hắn, Hư Linh quá thần bí, pháp lực ở mức tàm tạm, chỉ là một linh quỷ nho nhỏ, nhưng bao nhiêu là thần linh và tu sĩ cường đại đã mất mạng, mà nàng vẫn sống tốt. Trần Cảnh cũng không biết nàng nhớ được bao nhiêu điều từ kiếp trước, hay kiếp trước nàng là ai.
Từng bước bước đi, trên con đường nhỏ không chỉ có một mình hắn, còn có rất nhiều vong hồn không ngừng lướt qua bên người, phả mùi hôi thối vào mũi hắn. Những vong hồn đó đều là có thân thể, nhưng trông kinh khủng không thua gì Trần Cảnh tự nhìn thấy hình ảnh của hắn trong gương.
Con đường bắt đầu trở nên mơ hồ, xa xa phía trước giống như là nối liền trời với đất. Con đường vẫn tiếp tục kéo dài, nhưng có khói mây bao phủ, không thể nhìn rõ. Hắn nhìn thấy một vong hồn đi vào trong làn khói mây đó, chờ một lúc lâu, nhưng không nghe thấy một âm thanh nào, cứ như bên đó là một cái vực sâu không đáy.
Trần Cảnh không cảm nhận được khí tức trong làn khói xanh, rất yên tĩnh. Điều này làm hắn rất bất an, nhìn nhiều vong hồn lần chần không dám đi vào, thầm nghĩ: "Hay thực ở đó có nguy hiểm, nhưng sao ta không cảm giác được chút nào?"
Hắn lại lấy thần niệm tiếp tục dò xét, thần niệm lan vào là biến mất vô tung. Trần Cảnh rút kiếm cương ra, nhìn ngắm, giống như làm vậy mới có thể khiến hắn an tâm hơn một chút. Cái vỏ kiếm do trượng Hà Bá hóa thành không biết đã biến mất từ khi nào, khi gặp U U thì hắn không nghĩ ra việc nhìn vỏ kiếm để thấy hàng chữ "Hà Bá Tú Xuân loan Kinh Hà", đến khi hắn nghĩ tới, muốn xem lại mấy chữ ấy thì không còn nhìn thấy vỏ kiếm nữa. Giờ kiếm đã bị vỡ thành mấy mảnh, là được kiếm cương kết dính chúng lại với nhau.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, bước vào làn khói xanh. Hắn không nhìn rõ được cái gì, chỉ thấy rất nhiều khói, cũng không cảm nhận được nguy hiểm, chỉ có những làn gió nhẹ phả vào mặt, xung quanh chỗ nào cũng toàn là khói xanh.
- Đây là... nhân gian!
Trần Cảnh rất vui, chỉ có nhân gian mới có cảm giác này. Vấn đề là những vong hồn đã từng đi vào, hắn không nhìn thấy một ai, trong khói xanh, chỉ có âm khí nhàn nhạt đang tiêu tán theo gió. Hắn kinh nghi nhìn quanh, nhìn thấy một vách đá dựng đứng, không cao, nhưng rất dốc, chỗ hắn vừa đi ra là một chỗ phong ấn, bên ngoài có khắc phù văn phức tạp, và cơ thể hắn thì không có một chút thương tổn nào.
- Ơ, ngươi là ai?
Đột nhiên, một giọng nói bỗng từng đâu vọng tới.
Trần Cảnh quay đầu tìm, thấy một thanh niên chừng hai mươi, mặc đồ thư sinh, dáng vẻ nặng nề. Trần Cảnh vừa nhìn đã biết đây không phải người tu hành, còn chưa kịp trả lời, đối phương đã đi tới, vừa đi vừa hỏi:
- Đây là cấm địa của phái ta, ngươi vào bằng cách nào?
Giọng điệu của y đặc chất thư sinh, vừa nhìn Trần Cảnh vừa phải cúi đầu nhìn đường để bước tới. Con đường lởm chởm mấp mô khiến hắn đi có vẻ rất khó nhọc.
- A... Ha ha, thật ngại, ta cũng không biết mình vào bằng cách nào.
Trần Cảnh khẽ cười, đáp.
Người kia đã tới gần Trần Cảnh, đường đã khá là bằng phẳng, mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Cảnh, bỗng "a" một tiếng, không ngừng lùi lại, ngón tay run run chỉ vào đầu Trần Cảnh:
- Đầu của ngươi...
- À, đâu có gì .
Trần Cảnh đã ở trong bóng tối quá lâu, thấy toàn là ác quỷ, tới nay mới lại được trông thấy con người, cảm giác rất là thân thiết, hơn nữa đối phương lại còn là người không có tu vi. Người kia có lẽ bị cái đầu của Trần Cảnh thu hút hết sự chú ý, cũng không hỏi vì sao Trần Cảnh lại ở đây nữa, chỉ nói:
- Vậy pháp lực của ngươi nhất định rất cao.
Trần Cảnh chỉ cười không đáp, người kia lại tưởng Trần Cảnh đồng ý với mình, nói tiếp:
- Ừ, cũng có mấy phần khí độ cao nhân như trong truyền thuyết.
Hắn lại bước tới mấy bước, hỏi tiếp:
- Ngươi có mấy thứ như ẩn thân phù gì đó không?
Trần Cảnh nhìn người kia ngạc nhiên, không ngờ một người không tu hành, lại không hề có vẻ kính nể một người tu hành như mình.
- Hình như là có.
- Mau cho ta một cái ẩn thân phù đi, nhị thúc sắp đuổi tới rồi.
Thư sinh trẻ giục.
Trần Cảnh cười, chập hai tay vào nhau, liền hiện ra một lá bùa màu đen, lại vẽ vẽ gì đó lên lá bùa.
- Đây là chữ "ẩn", thực không ngờ ngươi có thể hư không hóa phù, thật là lợi hại.
Thanh niên kia kiến thức không kém, Trần Cảnh còn không biết chữ mình mới viết là gì, mà y lại biết.
- Chỉ cần dán cái bùa này lên ngực là ẩn thân được rồi.
Trần Cảnh nói, thanh niên thư sinh vui vẻ nhận lấy, xoay người định đi, Trần Cảnh lại gọi, hỏi:
- Xin hỏi đây là nơi nào, là cấm địa của phái nào?
Thanh niên thư sinh vội đáp:
- Đây là châu Hắc Diệu, núi Thương Tuyết, Tiên Phù tông. Nhanh lên, nhị thúc ta sắp tới rồi.
Y chạy ra phía sau vách đá, xem ra nơi đó có đường để rời đi.
Mới đi vài bước, thanh niên đột nhiên dừng lại, quay đầu, nói với Trần Cảnh:
- Ta tên là Triệu Ngọc Bạch, nếu sau này gặp lại trên giang hồ, nhất định sẽ mời huynh đài một vò Túy Tiên Mộng.
Hắn nói xong liền đi, nhìn chẳng có vẻ gì là có thành ý. Thiên hạ to lớn, từ biệt rồi dễ gì còn gặp lại nhau. Nhưng Trần Cảnh lại không hề cảm thấy người kia chỉ làm ra vẻ, cái gọi là thành ý không phải là hiện ra trên mặt hay ngôn từ.
Hắn cười:
- Sao chỉ có một vò, mà không phải tám vò mười vò?
- Ha ha, Túy Tiên Mộng, uống một vò, tiên cũng phải say, nếu ngươi thực uống được tám vò mười vò, ta nhất định sẽ mời.
Thanh niên vừa đi vừa nói với lại, nói xong, thì cũng đã khuất sau núi đá.
Trần Cảnh nhìn theo, trong lòng rất thoải mái.
Có những người chỉ mới gặp lần đầu đã như biết nhau từ bao nhiêu năm trước, cũng có người dù đã biết rất nhiều năm nhưng lại chẳng khác gì người xa lạ.
Chợt Trần Cảnh mơ hồ nghe thấy hướng Triệu Ngọc Bạch đến ban nãy vang lại tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại không hề có vẻ gì là cố giấu diếm. Trần Cảnh liền có ý muốn tránh đi để khỏi bị hiểu lầm, vì Triệu Ngọc Bạch đã nói đây là nơi cấm địa.
Nhưng ngay lúc ấy, cơ thể hắn lại xuất hiện vấn đề. Vì ở lại cõi âm quá lâu, cơ thể hắn đã ngả sang màu đen, hiện giờ không ngừng tỏa khí đen ra ngoài không khí.
- Chuyện gì thế này?
Trần Cảnh kinh hãi, đột nhiên nghĩ tới lúc mới ra đến đây cảm giác được âm khí tản trong không khí, hắn sợ hãi suy đoán:
- Không lẽ âm khí này đều là của những vong hồn đi ra trước mình, họ là sống hay là đã chết?
Khí đen tỏa ra càng lúc càng nhanh, hắn nhìn xuống tay mình, thấy bàn tay đang khô quắt đi với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, thân thể từng được âm linh khí thấm nhuần tẩy luyện nay nhanh chóng héo rút hẳn đi, da dẻ nhăn lại, chẳng khác gì người già.
Thứ mất đi không phải là pháp lực, mà là linh khí của cơ thể.
- Ma quỷ không thể sống được trên nhân gian, chính là vì linh khí của cõi âm không thể tồn tại được?
Trần Cảnh còn đang suy nghĩ, một tiếng quát chói tai đã vang lên:
- Kẻ nào, dám xông vào cấm địa của Tiên Phù tông?!
Trần Cảnh ngẩng đầu lên, một đạo nhân chừng hơn ba mươi tuổi xuất hiện, đôi mắt sắc bén, mặc đạo bào xanh, sau lưng đeo hai thanh kiếm, nhìn thấy Trần Cảnh thì quát lớn:
- Thì ra là ma vật cõi âm dám xông qua phong ấn.
Tiếng nói không to, nhưng lại làm núi, cây rung động, rõ là trong giọng nói ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ.
Trần Cảnh biết đạo nhân là đang dùng cách này để gọi những người khác. Hắn định giải thích, nhưng mới há miệng ra, tâm thần đột nhiên hỗn loạn, sát niệm bất chợt sinh ra. Hắn vội vàng ngậm miệng, bay lên không trung, hướng tới phía sau vách đá dựng đứng.
- Ma vật sao còn lưu luyến nhân thế phồn hoa, có biết nỗi khổ tán hồn hay không?
Đạo nhân kia vội vàng đuổi theo, lạnh lùng quát hỏi.