- Ca nhìn vào mắt muội đi, ở đó phản chiếu dung mạo chân thật của ca đó...
Giọng của nàng như có ma lực. Trần Cảnh nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ thấy từ chỗ sâu trong đó có một người lẳng lặng nhìn chăm chú lại hắn. Người kia có mặt mũi giống hệt hắn, nhưng trên người lại có cái vẻ thư sinh khó giấu, để hắn cảm thấy đó không phải mình hiện tại.
"Đó là ai, là ta trong mắt nàng, hay là chính ta trong lòng ta đây?" Trần Cảnh nghĩ, tai tiếp tục nghe giọng nói càng lúc càng dịu dàng của U U, mà đó cũng như là âm thanh duy nhất còn lại trên thế gian này.
- Ca ngừng hô hấp lại, mở lòng ra, lẳng lặng nghe, sẽ nghe được lời thề của ca kiếp trước!
Trần Cảnh cảm thấy không ổn, nhưng lời kia vừa vang lên, hắn không tự chủ được mà ngừng thở, thả lỏng tâm linh, cẩn thận lắng nghe. Trong tai hắn vang lên những âm thanh cực kỳ nhỏ, giống như là tiếng khắc gì đó.
- Đó là tiếng ca dùng Mê Thiên khắc lên sáo trúc.
Trong đầu Trần Cảnh lập tức xuất hiện hình ảnh một người đang đang lấy tay trái cầm một cây sáo trúc màu xanh, tay phải cầm một thanh kiếm nhỏ, thong thả mà nghiêm túc khắc chữ lên sáo trúc đó.
- Ca nói, muốn dùng cây sáo này để mượn một khúc âm thanh trời đất.
- Ca nói, muốn để muội muôn đời nở nụ cười.
Tầng tầng lớp lớp hình ảnh ùn ùn kéo tới trong đầu óc của Trần Cảnh.
Hắn chợt sinh cảnh giác, nhưng rồi lại bị tầng tầng hình ảnh kia đè xuống. Ý thức cuối cùng của hắn đã lạc mất trong một sát na kia. Tất cả những hình ảnh đó chồng chất lên nhau, để hắn nhìn không rõ, như bị sương mù che lấp. Tai hắn cứ nghe văng vẳng tiếng sáo du dương u buồn, âm thanh qua tai chui vào trong lòng, quấn quanh linh hồn.
Không biết qua bao lâu.
Không biết thân ở phương nào.
Không biết mình là ai.
Là ai thổi sáo trước giường của ta?
Là ai phơi quần áo trong sân?
Là ai quấn lấy ta hô từng tiếng "ca ca"?
Trần Cảnh đều không biết tất cả những chuyện này, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác mình thuộc về nơi này.
- Ca, chúng ta mãi mãi sống cùng nhau được không?
- Được.
- Ca, ca nói thế giới này có đẹp không?
- Đẹp.
- Ca, dù là gió nổi mây vần sét giáng ca đều bên cạnh muội đúng không?
- Đúng vậy, dù là gió nổi mây vần sét giáng...
"Uỳnh... Ầm..."
Trần Cảnh vừa nói xong hai chữ "sét giáng" thì lập tức nghe thấy tiếng sấm sét rung trời. Hắn thấy được một tia sét chói lọi từ trên không đánh xuống. Nơi tia sét đi qua, cái thế giới không chân thật nhưng lại khiến hắn cảm thấy ấm áp này bất ngờ thay đổi. Từ trên xuống dưới đều biến hóa, nơi ánh sét đi qua, thế gian chìm vào bóng tối, trong bóng tối lại có một luồng sét như kiếm sắc đâm vào.
Trần Cảnh không biết phải làm sao, trong đầu hắn có một âm thanh nói cho hắn biết rằng phải ngăn cản tia sét kia hạ xuống, rồi lại có một âm thanh khác nói với hắn rằng đừng nhúc nhích, sét này xuất hiện là chuyện tốt. Tia sét giống như đến từ ức vạn dặm bên ngoài, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn, bỗng suy nghĩ ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ. Mà tới khi những ý tưởng kia qua cả, tia sét lại vẫn chưa đánh tới.
Hắn nhìn U U trước mắt, phát hiện vẻ mặt của nàng không biết đã trở nên dữ tợn từ bao giờ, khác hẳn với cảm giác nhu nhược vô ưu lúc trước. Điều này khiến Trần Cảnh cảm thấy cực kỳ khác thường. Tiếp tục ngẩng đầu, tia sét kia không ngừng vỡ toang, tựa như một thanh kiếm sắc từ trên trời cao đâm xuống, sau khi gặp phải ngăn cản thì bèn không ngừng biến ảo để tiếp tục lộ trình, men theo chỗ sơ hở mà đâm vào.
Ánh sét lan tràn!
Thế giới biến ảo!
Cảm quan của Trần Cảnh đối với thế giới này nhanh chóng biến hóa, một nửa là cảm giác tối tăm cùng lạnh lẽo ở chỗ ánh sét chiếu tới được, còn một nửa là cái ấm áp và hư ảo.
Hắn nhìn tia sét trên cao, nhìn vào chỗ tối đen của thế giới này. Hắn đột nhiên nhớ tới một hình ảnh, mà trong hình ảnh đó, một cô gái ôm lấy một người, cố gắng bay vọt lên trong không gian tăm tối, đồng thời không ngừng chém ra từng luồng sấm sét.
"Uỳnh..."
Tiếng sét đánh thức Trần Cảnh khỏi dòng suy nghĩ.
- Aaaa... Ca ca, muội sợ.
Lúc này, U U vừa khóc vừa nói, nhào vào lòng Trần Cảnh, còn Trần Cảnh thì đứng thẳng bất động.
- Ca, muội sợ, cứu muội, muội sợ.
Trên bầu trời, ánh sét không ngừng hạ xuống, cả vùng tối đen kia cũng theo ánh sét chói lòa mà lộ vẻ mênh mông vô cùng. Tia sét càng rơi càng nhanh, trong mắt Trần Cảnh, thế giới hư ảo mà ấm áp này bắt đầu tán loạn từng mảnh.
Trần Cảnh ôm thật chặt lấy U U, cảm nhận được toàn thân nàng đang run lên, trên người lạnh như băng. Trong miệng nàng không ngừng kêu lên:
- Ca, muội sợ, muội sợ...
Trong đầu hắn bỗng nổi lên ý nghĩ phải bay lên ngăn tia sét hạ xuống, mà theo những tiếng kêu của U U, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.
"Uỳnh..."
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Cái ý nghĩ kia của Trần Cảnh cũng bị tiếng sét đánh tan. Đột nhiên, U U buông tay, nhưng Trần Cảnh đã dùng một tay ôm lấy nàng. Nàng giãy giụa kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh cũng nhìn nàng. Hắn thấy được vẻ sợ hãi cùng cầu xin từ trong ánh mắt ấy.
- Ca, mau buông muội ra.
Trần Cảnh lắc lắc đầu.
Vẻ sợ hãi cùng nhu nhược cầu xin trong mắt U U tức thì biến thành lạnh như băng cùng oán hận. Đồng thời, miệng nàng bắt đầu vang lên những âm thanh như tiếng sáo, nhưng Trần Cảnh lại không nghe được, bởi vì tai hắn đã bị tiếng sét chiếm cứ, không nghe thấy tiếng ca của U U.
Trần Cảnh ngẩng đầu, không nhìn vào mắt U U nữa, còn dùng cả hai tay siết chặt lấy nàng. Nhưng dù là thế, hắn vẫn cảm thấy mình như đang ôm một con rồng trong lòng, dốc toàn lực mới khó khăn lắm giữ được.
"Ầm..."
Thế giới này đã hóa cả thành một thế giới tối tăm.
Trần Cảnh nhìn thấy tia sét kia đánh tới chỗ mình, không khỏi hô lớn, mà U U trong lòng hắn cũng hét ầm lên.
Tia sét giáng xuống, ánh chói lòa bao phủ rồi biến mất trong tích tắc, trước mắt Trần Cảnh lại trở về tăm tối.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, trong lòng chỉ có một cây sáo màu xanh, trên cây sáo có một hàng chữ: "Mượn trời đất một khúc âm thanh, hứa giữ nụ cười muội muôn đời." Mặt sau cũng không có ký tên.
Trần Cảnh nhìn chăm chú cây sáo đến xuất thần, chỉ thấy trên thân sáo quẩn quanh ánh sáng xanh, giống như vật sống. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy bóng tối ở khắp nơi, dưới chân vẫn là bia thần Ti Vũ, sóng sông vẫn rì rào, mà bên trong sóng sông vốn có thuồng luồng xám, Trát Lý Tây Huyết Liên và hắc hủy Long Vương chiến đấu, thì giờ lại chỉ có Trát Lý Tây Huyết Liên như ẩn như hiện cuộn mình trong bọt sóng.
Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên mơ màng, trong tai giống như còn văng vẳng tiếng sáo kia, thân chẳng biết đang ở chốn nào.
Theo cảm giác đó, hắn bèn đặt cây sáo lên môi rồi thổi lên. Tiếng sáo lanh lảnh, mây xanh ráng hồng bỗng từ đâu xuất hiện, mà trên áng mây đó giống như có một cô gái cũng đang thổi cây sáo màu xanh.
Thổi xong một khúc, Trần Cảnh hít sâu một hơi, vừa sải bước đã tiến vào giữa sông, rồi theo chiều sóng mà đi, nháy mắt đã tới cuối sông, cũng là động phủ mà Trần Cảnh luôn giữ vững. Thân hắn lóe lên, đã ở trong động phủ. Hắn há miệng phun một hơi, một con bướm bay ra, đậu ở trên bệ đá. Tiếp đó, nó từ từ vỗ cánh, quanh thân lấp lánh một tầng ánh kiếm. Nếu nhìn từ đằng xa, sẽ chỉ cảm thấy đây là một thanh bảo kiếm lấp lánh hào quang, trong kiếm lại ẩn chứa một con bươm bướm.
Mà ngay sau khi con bướm bay ra khỏi miệng Trần Cảnh, thân thể hắn lập tức hóa thành mờ mờ ảo ảo. Hắn phóng người lên, xuyên qua động phủ. Thế giới tối đen này cũng theo hắn bay lên cao mà biến thành màu xám, có nhiều chỗ còn có màu trắng. Tuy rằng toàn bộ không gian vẫn tối tăm như cũ, nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn nhiều.
Khi Trần Cảnh bay vút lên một độ cao nhất định, không gian đột nhiên biến đổi. Hắn tiến vào một chỗ sương trắng mịt mờ. Hắn biết nơi này là huyệt Thiên Trung ở ngực. Lúc trấn Quân Lĩnh cầu cứu Hà Bá xuất hiện trừ ma, ngực Trần Cảnh đột nhiên sinh ra một luồng khí, nơi đó chính là huyệt Thiên Trung.
Lúc này, hắn đứng ở vùng sương trắng mờ mịt đó, nhìn trước nhìn sau, thấy không gian này cũng không có lớn như đan điền, nếu đi thẳng chỉ bước được chừng quá ba bước. Hắn suy tư trong chốc lát, đột nhiên đi qua phần biên vùng sương mù, lấy tay chộp tới khoảng không màu xám. Từ trên trời bỗng xuất hiện một con hắc hủy rất nhỏ. Hắc hủy bay chầm chậm đến, rơi vào trong tay Trần Cảnh. Trần Cảnh lấy tay điểm lên trán con hắc hủy này một cái, tạo thành một điểm sáng vàng ở đó. Con hắc hủy đang như mất hồn này tức thì sống lại, lượn một vòng qua bàn tay Trần Cảnh rồi phóng người lên, chui vào trong sương mù trắng, không ngừng uốn lượn trong đó.
Trần Cảnh nhìn hắc hủy chốc lát, lại nhìn cây sáo xanh trong tay. Lát sau, hắn bật mình lao ra khỏi sương trắng, trở lại thế giới màu xám, đi vào trên không sông lớn, rồi dừng trên bia thần Ti Vũ. Hắn đặt cây sáo lên bia thần, đứng dậy, vừa định đi, nhưng rồi lại cầm lại cây sáo, dùng một ngón tay cào cào lên thân sáo. Đây cũng không phải hắn khắc cái gì, mà là đang vẽ một chữ bùa màu vàng. Tiếp đến, hắn nói với Trát Lý Tây Huyết Liên trong nước:
- Trông coi kỹ cây sáo xanh này, có gì lạ thường phải báo ta ngay.
Trát Lý Tây Huyết Liên ở bên trong sóng sông gào thét một tiếng. Trần Cảnh phóng người lên, biến mất vô tung.
Khi Trần Cảnh thật sự tỉnh lại, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện mới xảy ra đều như nhìn hoa trong sương, mơ mơ hồ hồ, giống như hắn vừa mới chìm vào một giấc mộng dài, khó phân biệt thật giả.
Thân thể hắn có biến hóa cực lớn, chính hắn có thể cảm nhận được. Chỉ là hiện tại thân thể hắn vẫn nặng nề như cũ. Bia thần Ti Vũ để cho hắn cảm giác như bị núi đè xuống, hơn nữa hắn vẫn chưa ra được khỏi giếng Tù Long, tuy rằng Long Vương đã chết.
Khi hắn nghĩ làm thế nào để ra khỏi giếng, thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít tin tức. Tin tức kia là một lời đồn không biết thật giả: nghe nói Đông Hải chi chủ Ti Vũ Long Thần có thể tự do ra vào giếng Tù Long.
Bia thần Ti Vũ tượng trưng cho Ti Vũ Long Thần. Hiện tại bia thần Ti Vũ đang trong cơ thể Trần Cảnh, nhưng Trần Cảnh lại không có phương pháp tế luyện, không như bia thần Kinh Hà không cần tế luyện gì cả. Hắn nghĩ tới đây, lại thầm nghĩ: "Lẽ nào hình thành thần vực cũng là tế luyện bia thần Kinh Hà? Vậy cái bia thần Ti Vũ này nên tế luyện thế nào đây?"
Hắn càng nghĩ, càng không biết bắt đầu từ đâu.
Sau một hồi, hắn lại nghĩ về những cảnh như trong mơ vừa nãy, nghĩ tới tia sét từ trời cao giáng xuống, liền lập tức nghĩ tới sư tỷ Diệp Thanh Tuyết. Thân tượng thần của Trần Cảnh đều là Diệp Thanh Tuyết một tay đắp nặn, cho nên chỉ sợ Diệp Thanh Tuyết còn hiểu rõ tượng thần hơn cả hắn.
Vừa nghĩ tới Diệp Thanh Tuyết, trong mắt hắn lập tức hiện lên một màn sáng trắng đen. Qua đó, thân hình của Diệp Thanh Tuyết dần dần hiện ra. Trần Cảnh vừa nhìn rõ nàng, nàng đã phát hiện, đưa mắt nhìn về hướng Trần Cảnh.
Ở trong mắt Trần Cảnh, sư tỷ trông còn mệt mỏi hơn lúc trước, trên đỉnh đầu là viên ngọc xanh chìm nổi, tỏa xuống một vùng ánh sáng xanh. Mà thanh Thanh Tâm Trấn Ma kiếm đặt ngang đùi nàng thì đã bị gãy, chỉ còn một nửa thân kiếm. Thậm chí, hắn càng kinh hãi khi thấy lại có thêm mấy vết máu trên áo trắng của Diệp Thanh Tuyết, hơn nữa quần áo nàng cũng đã có những chỗ hổng.
- Sư tỷ.
Trần Cảnh hô.
Diệp Thanh Tuyết mỉm cười, nói:
- Chúc mừng sư đệ thoát khỏi ma chú.