Trước kia, dù Trần Cảnh trầm mặc hay nói chuyện, Hồng đại hiệp vẫn cảm giác được sự chấp nhất từ sâu trong lòng hắn toát ra, dù làm gì cũng kèm theo cảm xúc. Còn hiện tại lại không vậy, hắn chỉ như một đám mây mù, thần bí mà mờ ảo.
Lý Anh Ninh không hỏi nữa, lòng đã hiểu rõ ràng, bái biệt mà đi. Đúng là đạp bước đi trong bóng đêm.
Hồng đại hiệp nhìn Lý Anh Ninh, lại nhìn Trần Cảnh rồi hỏi:
- Hà Bá gia, thần thông này của người gọi là gì vậy? Sao lão tôm con chưa từng nghe nói thế gian còn có loại thần thông như vậy?
Trần Cảnh trả lời:
- Ngươi còn nhớ năm xưa có mấy con cáo nhỏ ở Thanh Khâu đến thôn Hà Tiền chơi đùa?
Hồng đại hiệp vội đáp:
- Lão tôm con nhớ rõ. Mấy con cáo năm đó không có lễ phép gì cả.
Nói đến đây nó dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Hà Bá gia, ý người là cùng một dạng với bùa thần ban cho tộc trưởng thôn Hà Tiền năm đó sao?
- Đó là Hóa Sinh Thần Dẫn Độn phù, chỉ cần ở trong thần vực của ta thì đều có thể thông qua thần dẫn ở lá bùa đến bên đầu bên kia. Vì thế năm đó ngươi có thể thông qua Hóa Sinh Thần Dẫn Độn phù xuất hiện trước mặt tộc cáo Thanh Khâu. Chẳng qua loại bùa đó chỉ hữu dụng trong thần vực của ta.
Hồng đại hiệp nghe đến đó thì đã hiểu, nhất định bức tranh kia có phong ấn thần dẫn, để Hà Bá gia có thể thông qua thần dẫn sử dụng thần thông. Tuy có thể khẳng định thần thông đó không thể mạnh bằng Hà Bá gia trực tiếp ra tay, nhưng thủ đoạn này vẫn khiến nó không thể tưởng tượng nổi. Đến nay nó vẫn còn chưa từng thấy ai có loại thủ đoạn như vậy.
Nếu là Trần Cảnh trước kia, thì loại thủ đoạn này cũng là không cách nào tưởng tượng ra được. Trước đây hắn đều dựa vào vết tích, dấu vết mà lần ra được thần thông. Nhưng lần này sau khi vượt qua kiếp nạn Thần minh, hắn đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích, nhận thức với trời đất này cũng đã lên một tầm cao hoàn toàn mới.
Tuy nói hiện tại hắn có thể nhẹ nhàng làm được như vậy, nhưng hắn vẫn chưa thể nào tùy ý xuất hiện trong thần vực của mình, vẫn phải thông qua bức hình tượng thần kia mới thực hiện được. Đó không phải chân thân của hắn, mà là một đạo phân thần được phong ấn. Còn dặn Lý Anh Ninh thầm hô hoán tên hắn trong lòng để hắn biết chính là thủ đoạn diễn biến từ Trọc Lãng quan mà ra.
- Hà Bá gia, loại thần thông này của người gọi là gì?
Hồng đại hiệp hỏi.
Trần Cảnh khẽ trầm ngâm rồi nói:
- Thuật Phân Thần Hóa Sinh Hàng Lâm đi.
Hồng đại hiệp cúi đầu nhẩm một lần tên "Phân Thần Hóa Sinh Hàng Lâm" rồi nói:
- Tên này hay!
Dứt lời, nó nói tiếp:
- Hà Bá gia, con cũng muốn cầu người cho con một bức tranh vẽ tượng phân thần!
Hai con mắt lồi lên của nó nhìn Trần Cảnh đầy mong đợi, hiển nhiên nó mê tít bức tranh tượng thần kia, lòng còn nghĩ thầm: "Nếu được Hà Bá gia cho bức tranh phân thần, lão tôm ta qua núi đối diện cũng không phải sợ cái đám không biết trời cao đất dày kia rồi."
Trần Cảnh không nhìn nó, chỉ lắc đầu nói:
- Loại tranh phân thần này đối với ta cũng không dễ dàng. Ít nhất cũng một tháng sau mới có thể phân thần tiếp được.
Lúc này Hồng đại hiệp mới biết nhìn Hà Bá gia thoải mái vậy, thật ra cũng không dễ dàng, thầm nghĩ vận khí Lý Anh Ninh cũng thật tốt. Ý niệm này chỉ chợt lóe trong lòng nó rồi biến mất, ngay đó lại hỏi:
- Hà Bá gia, người chuẩn bị khai đàn giảng đạo sao?
- Ngươi thấy thế nào?
- Con thấy Hà Bá gia nên khai đàn giảng đạo.
- Vì cái gì?
- Vì thần linh khác cũng đều giảng đạo, khắp nơi đều có người khai đàn giảng đạo.
Hồng đại hiệp đáp.
Trần Cảnh không trả lời Hồng đại hiệp nên nó không biết Hà Bá gia có đồng ý hay không. Thật ra với Trần Cảnh mà nói, mọi chuyện đều không có gì quan trọng cả. Nếu có người đến hỏi đạo, hắn sẽ không keo kiệt giảng giải nghi hoặc, nếu không ai tới, hắn cũng sẽ không hiển lộ thần dị để thu hút người khác tới miếu Hà Bá.
Đối với Hồng đại hiệp mà nói, Trần Cảnh đã thay đổi, nhưng lại không thể nói được đã thay đổi chỗ nào.
Non xanh nước gần đều là phong cảnh, nhưng góc nhìn thay đổi thì cảnh sắc sẽ khác nhau. Đây chính là tâm cảnh biến hóa.
Từ lúc này, Trần Cảnh đều yên lặng tu hành, rất có một loại hàm xúc rảnh rỗi nhìn xem gió giục mây vần trên thế gian, còn ta vẫn vững chãi bất động. Hồng đại hiệp thì ngược lại, càng thêm sốt ruột. Nó vốn là kẻ không chịu ngồi yên, những ngày qua thường lui tới bên núi đối diện, trao đổi với đám yêu linh trong núi, từ bọn chúng mà biết khắp nơi đều có thần linh khai đàn giảng đạo. Với nó, bọn họ không thể bằng Hà Bá gia của mình được. Nó cũng nghe những yêu linh kia kể có những thần linh có thần vực rộng lớn đều tự phong làm Vương, muốn lập thần phủ, cho nên nó cũng muốn Trần Cảnh khai đàn giảng đạo gia tăng danh vọng.
Nó cũng muốn Trần Cảnh lập thần phủ, nhưng Trần Cảnh căn bản lại không quan tâm đến mấy chuyện này.
Trần Cảnh đã vượt qua kiếp nạn của Thần minh, hiểu biết nhiều hơn Hồng đại hiệp rất nhiều, lý giải về trời đất cũng sâu hơn một tầng nữa.
Hắn nhìn sóng đục, nhìn tâm, nhìn thế gian.
Thế gian này còn rất nhiều nơi chưa được khám phá hết, cũng không thiếu nơi có thời tiết bốn mùa biến hóa khác thường. La Phù cũng là một nơi hiếm hoi trái ngược với vận động thông thường của trời đất. Từ khi Ly Trần nhận được phi kiếm truyền tin của trưởng môn đã nhanh chóng trở về La Phù. Tuy rằng vẫn không nhịn được mà đấu một trận khi gặp những người tu hành đạo pháp khác thường, nhưng cũng không dừng lại quá lâu. Nếu từ trên bầu trời nhìn thẳng xuống, sẽ thấy nàng ta đi theo một đường thẳng tắp.
Gặp thành vào thành, vào thành tất qua miếu Thành Hoàng, qua núi khiêu khích Sơn Thần, qua sông chiến với Hà Bá. Những chuyện này đối với Ly Trần mà nói là chuyện như cơm bữa.
Sau mấy tháng, nàng ta cũng đã về tới cực Bắc châu Lô. Vừa tiến vào châu Lô, nàng chợt sững người. Tuy chỉ mới ngoài biên giới, tuyết rơi rất ít, nhưng bông tuyết đã nhuốm đầy sát khí. Đây là đại trận hộ sơn được phát động.
Đại trận hộ sơn của La Phù có tên là "Hàn Quang Vạn Năm", nếu không gặp phải đại địch, đại trận hộ sơn này tuyệt đối sẽ không phát động.
Nàng chỉ dừng lại chốc lát rồi bước vào trong gió tuyết. Một bước đi vào, đã cảm nhận được nhiệt độ đất trời đột ngột biến đổi, đạo bào La Phù màu xanh tung bay trong trời đất trắng xóa đầy tuyết hệt như một phiến lá xanh. Nàng đột nhiên dừng lại, vươn tay chụp vào không trung, nắm lấy một bông hoa tuyết trong lòng bàn tay. Bàn tay mở ra, bông tuyết đã hóa thành một đám sương trắng, rồi chợt có ánh kiếm từ trong đám sương trắng bay ra, lao thẳng vào hai mắt nàng. Ly Trần cau mày, miệng hé mở, một tia sáng lóe lên đánh tan ánh kiếm kia.
Sát khí trong mắt chợt lóe, nàng đưa tay chụp vào hư không, một thanh tiểu kiếm xuất hiện giữa hai ngón tay nàng. Tiểu kiếm này không có chuôi, nằm giữa ngón cái và ngón trỏ, đầy nổi bật giữa những đầu ngón tay sạch sẽ.
Rồi nàng chợt động giữa bầu trời đầy bông tuyết. Cả người như một phiến lá xanh tung bay, kiếm trong tay không ngừng vung vẩy, động tác gọn gàng. Một lần vạch ra, Diêu Quang kiếm lại chia đôi bông tuyết làm hai mảnh.
Giữa khắp trời đầy bông tuyết này, thân hình nàng như ẩn như hiện, như bóng người đang nhảy múa trong tuyết. Đột nhiên kiếm trong tay nàng vạch một đường giữa hư không, thân thể như ẩn như hiện kia đã hóa thành một sợi tơ xanh mỏng chui vào, biến mất trong vết rách đó. Bông tuyết hỗn loạn lại khôi phục vẻ yên bình như trước, như thể chưa từng xuất hiện một cô gái cầm mũi kiếm chỉ dài chừng một thước, nhảy múa chém đứt từng bông hoa tuyết.
Phía Bắc châu Lô vẫn dày đặc tuyết rơi, như thể rét lạnh vĩnh viễn bao phủ lấy mảnh đất này. La Phù lại nằm trong nơi sâu phía trong châu Lô, cũng là nơi rét lạnh nhất.
Nơi này có một cung điện bằng băng được dựng trên một ngọn núi cao. Cổng cung mở rộng, có bốn người mặc giáp đen tuyền đứng đó. Trên bề mặt áo giáp còn khắc hình mãnh thú, trong tay cầm binh khí vừa giống đao lại vừa giống kiếm, cùng với một tấm thuẫn hình tròn. Lưỡi kiếm không dài ba thước như bình thường mà to lớn hơn nhiều, trên mặt thuẫn cũng khắc những phù văn quái dị.
Khi Ly Trần xuất hiện, bọn họ chợt sửng sốt, rồi lập tức hét lớn lên đưa thuẫn chắn trước người, thanh kiếm kì quái trong tay họ cũng vung lên. Sau đó bọn họ đồng thời bay lên trời, binh khí như đao như kiếm kia chém tới Ly Trần.
Theo động tác của bọn họ, áo giáp trên người đột nhiên lóe lên một tầng sáng, trong đó còn có tiếng mãnh thú rít gào, sát khí tràn dâng.
Vành môi kiêu ngạo của Ly Trần khẽ nhếch lên, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng nhiều, nàng không nói gì mà nhanh như gió lướt tới nghênh đón lấy bốn người mặc áo giáp kia. Động tác Ly Trần nhìn qua không nhanh, cũng không phức tạp mà rất gọn gàng, đủ để người khác nhìn rõ rành mạch. Người nàng né lấy lưỡi kiếm, đồng thời tay cầm lưỡi kiếm vạch một đường ngang cổ họng của tên dẫn dầu. Cổ họng tên kia xuất hiện một vết đỏ tươi, sau đó một vòi máu phun ra trong hư không.
Người nàng lại xoay tròn, không vương chút máu nào. Cả người xoay tròn như gió, tránh thoát một người, vừa vặn mũi kiếm trong tay lại vạch ra một đường đơn giản. Thuẫn trong tay người nọ vừa nhấc lên, đã bị lưỡi kiếm xẹt qua cắt mất một góc, cổ họng gã cũng xuất hiện một vết rạch đỏ tươi, rồi vòi máu phun ra nhuộm đỏ cả bông tuyết.
Người đầu tiên bị mũi kiếm cắt ngang cổ họng, người thứ hai cũng y như vậy. Chỉ trong tích tắc, người thứ ba quyết định chạy trốn. Cả người y vừa động đã bị mũi kiếm cắt ngang cổ họng, người thứ tư cũng không ngoại lệ.
Lúc cả bốn người bị cắt đứt cổ họng, thì người đầu tiên cũng mới vừa kịp rơi phịch xuống mặt đất.
Bọn họ đã chết, ý thức bị kiếm khí quấn giết. Ly Trần không khỏi cau mày khi nhìn thấy vẻ ngoài khác lạ của đám người này.
Đại điện được xây từ tầng tầng lớp lớp băng đá, rộng rãi nhưng lại mang theo một cỗ sát khí lạnh lùng cao ngạo, thiếu vắng vài phần khí tức mờ ảo của người tu đạo. Nhưng cái khí tức này rất phù hợp với câu nói: "Thiên hạ Kiếm Tiên xuất La Phù".
(*Tạm dịch: Kiếm Tiên trong thiên hạ đều xuất thân từ La Phù)
Ly Trần một đường bước về phía chủ điện. Dọc đường có không ít thi thể, có đệ tử La Phù, cũng có những người mặc trang phục kì dị. Hiển nhiên, bọn họ là những kẻ dị tộc.
Đột nhiên, bên tai nàng vang lên một tràng cười đắc ý, rồi một người lớn tiếng nói:
- Thiên hạ Kiếm Tiên xuất La Phù, quả nhiên danh bất hư truyền.
Giọng điệu đầy châm chọc xuất phát từ trong đại điện La Phù. Nơi đó có một gian điện thờ đóng kín cửa, trước cửa là khoảng mười đệ tử La Phù mặc đạo bào xanh, tay cầm những thanh kiếm lạnh như làm từ băng, nghiêm nghị phòng bị. Trước mặt bọn họ là rất nhiều kẻ ăn mặc quái dị, tay cầm binh khí cổ quái, vẻ ngoài cũng quái dị, từ tóc tai đến màu da đều khác hẳn với đệ tử La Phù.
Có không ít người nằm la liệt trên mặt đất giữa bọn họ và đệ tử La Phù, trong đó có những kẻ đánh vào La Phù, cũng có đệ tử La Phù. Trong mắt đệ tử La Phù, những kẻ này có phép thuật cực kỳ huyền bí lại kì lạ khiến bọn họ nhất thời khó nắm bắt được. Điều này khiến bọn họ nhớ đế những kẻ đã biến mất từ lâu được đề cập trong những bản bí điển của môn phái.
- Vu tộc? Là bọn chúng sao? Không phải bọn chúng đã sớm tiêu vong khỏi thế gian này rồi sao? Chẳng lẽ còn truyền thừa?
- Các ngươi muốn đầu hàng hay là chết?
Một kẻ hỏi qua, giọng nói với âm điệu quái dị lại khiến người khác cảm nhận có một loại cao cao tại thượng trong đó.