Trong thành Bá Lăng, Tần Ương luôn ngồi trên âm mã* bỗng điều khiển âm mã nhảy vụt lên. Chỉ thấy âm mã dưới thân hắn tung vó lên trời, giống như muốn xét rách cả hư không.
(*Âm mã: âm hồn một con ngựa)
Nếu ví không trung như biển, thì Trần Cảnh là cá trong biển, ngọn lửa nguyện lực là sóng biển, còn Tần Ương chính là một con thuyền lớn lao vào mặt biển, vượt sóng vượt gió. Nơi Tần Ương đi qua, lửa bị dạt hết ra, không thể lại gần quá chiều dài ngọn kích trong tay lão.
Một kích đâm ra, hư không như sụp đổ không tiếng động. Kích đâm thẳng tới chỗ có lửa cháy mạnh nhất.
Một tiếng kiếm ngân vang lên. Mũi kích như đâm phải sắt thép, phát ra tiếng va chạm chói tai. Kích đen như con thuyền rẽ sóng, khiến lửa tản ra, một con bướm màu lam như một con cá nhỏ trong biển lửa ấy, tùy theo sóng cuốn bơi đi.
Tần Ương không dừng lại, âm mã tung vó một cái đã đuổi sát con bướm. Tần Ương đâm tiếp một kích nhìn rất đơn giản, đích đến chính là con bướm màu lam kia.
Con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, đột nhiên biến mất ngay trước khi kích đen đâm trúng. Trong nháy mắt ấy, lửa nguyện lực giống như biển động, cuồn cuộn dâng lên một con sóng lửa, từ bốn phương tám hướng ập mạnh về Tần Ương. Tần Ương huy động kích trong tay, múa thành một vòng tròn che quanh người, khiến lửa không thể tới gần, còn từ từ tan rã.
Cũng chính lúc này, tiếng kiếm ngân lanh lảnh lại vang lên trong hư không. Không ai biết âm thanh sinh ra từ chỗ nào, nhưng Tần Ương lại như thấy được, đâm ra một kích. Không khí bị xé ra, một thanh kiếm do linh khí ngưng kết thành hiện ra tại đó, vừa bị kích đen đâm tới đã tán đi. Người có nhãn lực cao sẽ rõ, kiếm kia cũng không phải hoàn toàn tán đi, bởi vì kiếm linh chưa chết, tất cả vẫn còn do kiếm linh khống chế được. Đây là chỗ tốt của kiếm hóa vô hình.
Cũng nháy mắt ấy, biến hóa xuất hiện. Con bướm bên trong thanh kiếm kia bay lên cao, không phải kiếm tiêu tán hoàn toàn, mà hóa thành vô số tia kiếm nhỏ đâm tới Tần Ương, phảng phất như những sợi tơ trên cây phất trần. Chỉ thấy Tần Ương khua kích đen trong tay một vòng, lập tức tạo thành một vòng xoáy, cuốn hết tia kiếm vào trong đó.
Trần Cảnh hoảng hốt. Những tia kiếm này đều là kiếm thể do hắn trăm cay nghìn đắng mới luyện thành, nếu bị vặn nát, chỉ sợ kiếm này sẽ hoàn toàn bị phế đi. Hắn lại thúc giục lửa ụp tới Tần Ương, đồng thời trong hư không nghe thấy một âm thanh quái dị, chính là từ Mê Thiên Điệp phát ra. Năm đó Trần Cảnh cũng bị lạc lối chỉ sau một tiếng kêu của hồn cổ Mê Thiên Điệp. Tiếng kêu vừa xuất hiện, động tác của Tần Ương quả nhiên khựng lại. Mà tích tắc ấy, những tia kiếm bị cuốn trong vòng xoáy đã giẫy được cả ra, tụ tập trên người con bướm, hóa thành một thanh kiếm, còn con bướm thì giống như một hình khắc trên thân kiếm.
Thân kiếm khẽ nhúc nhích, đã bay vào đài tế bên trong biển lửa nguyện lực. Chỉ cần vào trong lửa này, hắn có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng. Đó là một loại lực lượng vô hình, để cho hắn có thể sống lại bên bờ sinh tử.
Trần Cảnh hiện thân trong lửa, vẫn là pháp bào lam nhạt, nhưng trong tay không có kiếm. Kiếm kia đã dung hòa vào trong biển lửa, cũng thông qua thân kiếm câu thông linh khí trong hư không, làm cho ngọn lửa nguyện lực hóa hình dạng cụ thể. Ở trong mắt mọi người, đài tế này vẫn bốc cháy hừng hực, mỗi một ngọn lửa đều giống như một thanh kiếm không ngừng bay, tiếng kiếm ngân lanh lảnh kéo dài không ngừng, giống như nói cho toàn thành Bá Lăng biết, Hà Bá không có việc gì, vẫn còn hy vọng.
Trần Cảnh đứng trên đài tế, cảm thụ lửa nguyện lực hừng hực thiêu đốt, bất chợt sinh ra ý nghĩ đồng quy vu tận với Tần Ương. Hắn giật mình, nỗ lực áp chế xung động này. Hắn không ngờ nguyện lực lại truyền một luồng ý niệm mãnh liệt vào trong đầu mình, mà trong ý niệm ấy toàn là sự oán hận cùng không cam lòng, chỉ muốn cùng chết với kẻ địch.
Trừ chuyện này, hắn có thể thông qua đài tế cảm nhận được linh lực địa mạch mênh mông của thành này. Linh lực này khác hẳn với linh lực ở Kinh Hà và trấn Quân Lĩnh, không có khí tức núi sông miên man, mà là một loại áp lực âm trầm. Trần Cảnh phảng phất còn ngửi thấy mùi máu tanh từ linh lực ấy, lại mơ hồ thấy được vô tận oán linh đang gầm thét.
Tần Ương phóng ngựa lăng không, hư không cuồn cuộn, đâm tới một kích.
"Xoảng..."
Tiếng hư không vỡ vụn vang lên. Đại kích đen kịt đâm vào trong hư không, linh khí cuồn cuộn ép xuống như thủy triều. Ánh sáng duy nhất còn lại trong thành Bá Lăng chính là ở đài tế rực lửa chỗ trung tâm thành. Nó giống như một ngọn hải đăng lặng lẽ trong đêm, chỉ lối dẫn đường để mọi người về được nhà.
Bóng tối vô tận, giống như trên bầu trời là mặt nước biển đen kịt treo ngược, mà âm mã Tần Ương cưỡi cùng kích đen trong tay lão là những con sóng dữ, có thể nuốt hết sinh vật thế gian.
Khi quyền lợi sinh tồn bị cướp đoạt, thì mọi trói buộc từ pháp luật và đạo đức sẽ tựa như vạn vật sinh linh ở ngay phía sau một con đê bất ngờ sụp đổ, bị dòng nước lũ tràn qua, cuốn trôi tất cả. Tới lúc đó, cho dù thân thể chết đi, ý niệm trong lòng sẽ hóa thành bất diệt, bởi vì nó đại diện cho lòng cầu sinh nguyên thủy nhất của con người. Chuyện này dù ở bất kỳ thời đại nào cũng không có nửa phần khác biệt.
Ngay lúc người trong thành cảm nhận được áp lực phô thiên cái địa, lập tức bọn họ bộc phát ra cảm xúc không cam lòng và sát khí đủ khiến những kẻ tít xa ngoài thành quan sát phải run sợ. Đây là cái điên cuồng và oán thù khi sắp chết.
- Giếtttttt!
Người cả thành, lúc này không ai không tràn ngập sát khí trên mặt, không còn một chút gì là vẻ thiện lương. Bao nhiêu thành kính từng có với Thành Hoàng, giờ khắc này đã hóa thành bấy nhiêu oán hận.
Theo một tiếng "giết" kia, Trần Cảnh phóng lên cao, đâm thẳng một kiếm. Một kiếm này đã không chỉ của hắn, mà là người toàn thành hợp lực giết địch cầu sinh.
Người ngoài thành không nhìn thấy tình hình cụ thể của dân chúng trong thành Bá Lăng, chỉ nghe hai mươi vạn người trong đó vận khí lực toàn thân hét lên một tiếng "giết".
- Giết!
- Giết!
- Giết!. . .
Âm thanh này mang theo hận ý điên cuồng và lòng bất khuất. Chữ "giết" lộ ra sát niệm mãnh liệt.
Những đệ tử huyền môn đạo phái có pháp lực thấp đương nhiên không nghe được, nhưng Nạp Lan Vương đứng trên không ở mặt Bắc thành thì nghe thấy rõ, hơn nữa còn nhìn được rõ ràng. Lơ lửng trên không trung, xuyên thấu qua vô tận âm khí, gã nhìn thấy Trần Cảnh đang bị một kỵ tướng đâm từng kích làm vỡ vụn, chỉ là sau mỗi lần vỡ tan cũng sẽ nhanh chóng hiển hóa lại, lại vươn kiếm đánh về kỵ tướng kia.
- Giết!
Trần Cảnh điên cuồng quát, không biết hắn đang dẫn đường, hay là chịu ảnh hưởng từ ý niệm của hai mươi vạn sinh linh. Hắn vừa quát to xong, hơn hai mươi vạn người cùng quát lên:
- Giết!
Nếu không phải phía sau hắn có nguyện lực từ hai mươi mấy vạn người đang ủng hộ, hiện tại hắn đã chết rồi. Nhưng nguyện lực mãnh liệt này chỉ có thể giúp ý thức của hắn không bị tiêu tan sau mỗi lần trúng đại kích của Tần Ương, chứ không thể gia tăng pháp lực cho hắn, bởi vì khí tức của hắn còn chưa dung hợp được với địa mạch Bá Lăng này. Cho dù có tín ngưỡng mãnh liệt, cũng không cách nào để hắn có được linh lực từ địa mạch. Pháp lực mà hắn đang sử dụng đều đến từ việc dùng thân kiếm câu thông nguyên khí trời đất.
Trần Cảnh không hóa thành bướm, mà hóa thành dạng người, như vậy có thể để mọi người nhìn rõ được hắn. Hắn vừa nhào người lên, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa nguyện lực. Trong mắt, trong tai, trong lỗ mũi, trong miệng, trên thân kiếm, đều là lửa cháy hừng hực. Hắn điên cuồng lao lên, đâm kiếm ra, thân thể giống như xuyên qua không gian, đột nhiên xuất hiện trước người kỵ tướng kia, một kiếm đâm thẳng hướng con mắt của kỵ tướng giáp đen.
Kỵ tướng này toàn thân phủ trong giáp đen. Năm ấy chính là gã đột nhiên xuất hiện trong Tần Quảng vương thành, đánh trọng thương Giang Lưu Vân, sau còn một đường đuổi giết Diệp Thanh Tuyết và Trần Cảnh. Hiện tại thấy kỵ tướng xuất hiện ở đây, Trần Cảnh lập tức hiểu được, kỵ tướng này chính là khí linh của Tần Quảng vương tỷ. Nhưng Trần Cảnh nghi hoặc là, kỵ tướng này khi trước vốn không có khuôn mặt, hoặc đúng hơn khuôn mặt của gã chỉ là một hình dáng mơ hồ, còn giờ đây dung mạo lại rất rõ ràng, chính là người Trần Cảnh biết — Tần Ương, cũng là Thành Hoàng Bá Lăng năm đó.
Hắn không biết đây là có chuyện gì, hiện tại cũng không muốn biết, chỉ muốn giết được lão. Thế nhưng hắn không biết phải làm cách nào, chỉ có thể dùng toàn lực ứng phó.
Kiếm biến thành kiếm lửa, lửa nguyện lực đang điên cuồng thiêu đốt. Bên trong lửa cháy ngập tràn sát tâm của hơn hai mươi vạn người trong thành.
Trần Cảnh không thể nhìn ra được tâm tình gì từ trong mắt Tần Ương, chỉ có lạnh như băng.
Tần Ương cưỡi trên con âm mã toát âm khí nặng trĩu, không nói không rằng, kích đen trong tay đâm thẳng Trần Cảnh, không hề chậm hơn kiếm của Trần Cảnh. Kích đen đâm ra, Trần Cảnh lập tức cảm nhận được tầng tầng trói buộc. Không ai biết hắn ra một kiếm phải tiêu hao tâm lực lớn đến mức nào. Càng tới gần Tần Ương, hắn càng có cảm giác hư không đông cứng lại.
Một kiếm lại một kiếm, một lần lại một lần chịu chết.
Kích đen nâng lên, ngay khi thân kiếm khó khăn lắm mới sắp đâm tới con mắt của Tần Ương, thì kích đen đã đánh vào thân kiếm. Một kích đơn giản trực tiếp như thế làm cho Trần Cảnh có cảm giác như bị búa đánh vào ngực, ngạt thở, đau nhức. Đây là kiếm thứ một trăm ba mươi hai. Từ khi kiếm đầu tiên bị kích đen cản lại, hắn cứ lặp đi lặp lại một kiếm như thế, tới kiếm này khó khăn lắm mới tiến tới được khoảng cách sát gần kỵ tướng như vậy.
Mỗi một lần đâm kiếm đều bị một kích đánh tan, mỗi lần đều phải chịu nỗi đau nhức như khoan tim cùng cảm giác ngạt thở như sắp chết.
- Giết!
Một tiếng quát này vang lên khi thân thể Trần Cảnh lại bị đánh tan, còn chưa hiển hóa lại trong lửa nguyện lực. Hắn cố nén cơn đau nhức như xé rách linh hồn mà quát ra, mục đích là để mọi người biết mình còn sống, có thể tái chiến.
- Giết!
Cả thành hơn hai mươi vạn người cùng quát to, sóng âm kinh thiên.
Chính là bởi vì sau mỗi lần Trần Cảnh lần lượt bị đánh tan rồi lại hiển hóa, đều sẽ hô lên từng tiếng "giết", mới khiến cho người cả thành không ngừng hô theo tiếng "giết" này. Nếu chỉ đơn độc nhìn hai kiếm trước và sau, căn bản khó có thể nhìn ra hai kiếm khác nhau. Nhưng nếu so sánh kiếm đầu tiên và kiếm thứ một trăm ba mươi hai, thì có thể nói là một trời một vực.
Kiếm đầu tiên cách kích đen của Tần Ương một khoảng, còn kiếm thứ một trăm ba mươi hai thì đã sắp đâm tới con mắt của Tần Ương rồi.
Lúc này, ngay cả Nạp Lan Vương cũng chờ mong kiếm tiếp theo của Trần Cảnh có thể đạt tới khoảng cách gì, càng muốn biết theo cách này, cuối cùng là Trần Cảnh sẽ triệt để tan biến dưới ngọn kích đen kia, hay là một kiếm của Trần Cảnh sẽ đâm được tới mắt của Tần Ương, rồi lại thế nào tiếp?!
- Giết...
- Giết...